Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 69: Ngoại truyện 1




Bái cây Nguyệt Lão xong, hai vợ chồng dẫn đứa trẻ đi dạo một vòng ở trong miếu, sau đó đi xuống núi.

Lúc xuống núi thì ngồi cáp treo.

Bánh Sữa Nhỏ trước đây đã từng ngồi cáp treo, nhưng chỉ là cáp treo nhỏ bên trong sở thú, cũng chưa từng ngồi chiếc cáp treo lớn như thế này. Nên là sau khi ngồi lên, cô bé cũng không dám cử động, thậm chí còn không dám thở lớn, đôi mắt đen láy lộ ra chữ “sợ” to đùng, giống như một bé thỏ con bị dọa cho sợ hãi.

Ở phía trước cáp treo, Đào Đào còn cố tình hỏi con gái: “Bé cưng, con muốn ngồi giữa ba và mẹ hay là muốn ba ôm con?”

Ngay lúc đó, Bánh Sữa Nhỏ rất có dũng khí, như một đại nhân nhỏ trả lời: “Muốn ngồi ở giữa ạ, con đã bốn tuổi rồi, muốn tự mình ngồi.”

Đào Đào buồn cười: “Được, vậy con tự ngồi đi.”

Nhưng mà cáp treo vừa đi ra sân ga còn chưa đến ba phút, đại nhân nhỏ liền biến thành thỏ con, căng thẳng vội vã nhìn ba: “Ba ơi, ôm con!”

Trình Quý Hằng cười, lập tức ôm con gái lên đùi: “Sợ rồi hả?”

Nhóc con dựa vào lồng ngực của ba, vẫn không dám cử động chút nào, thậm chí đầu còn không dám gật.

Đào Đào vừa nhìn thấy cô bé như vậy thì rất muốn cười, nhẹ nhàng chọc chóp mũi nhỏ của cô bé: “Lá gan của con sao lại nhỏ như thế nhỉ?”

Nhóc con đỏ mặt, có chút ngại ngùng, cái miệng nhỏ vểnh lên, nhỏ giọng trả lời: “Con đâu có như vậy đâu.”

Trình Quý Hằng muốn dời sự chú ý của con gái, vì thế hỏi dò: “Buổi tối con muốn ăn gì?”

Cảm xúc của nhóc con quả nhiên đã thay đổi, lập tức trả lời: “Muốn ăn cánh gà!”

Trình Quý Hằng: “Được, lát nữa sẽ đi mua cánh gà, buổi tối ăn cánh gà chiên coca.”

Đào Đào kỳ quái nói: “Sao làm cho con bé ăn được?”

Giọng Trình Quý Hằng dịu dàng trả lời: “Yên tâm đi, có phòng bếp.”

Đào Đào còn tưởng rằng khách sạn có phòng bếp, nên cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn lên thực đơn cho bữa tối: “Vậy thì nấu thêm món canh nữa.”

Sau đó cô còn hỏi lại con gái: “Bé cưng, con có muốn ăn canh thịt bò không?”

Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng không còn sợ nữa, gật đầu: “Dạ muốn!”

Đào Đào cười, nghĩ thầm: “Quả nhiên chỉ có đồ ăn ngon mới có thể chữa lành tâm hồn của một đứa tham ăn như con.”

Sau đó cô lại hỏi Trình Quý Hằng: “Anh muốn ăn gì?”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng được chiều quá nên sợ: “Anh còn có tư cách gọi món cơ á?”

Đào Đào kiêu ngạo nói: “Hôm nay tâm trạng em tốt, phá lệ khai ân cho anh.”

Trình Quý Hằng nhếch mày: “Em cuối cùng cũng có được anh, tâm trạng sao có thể không tốt được chứ?”

Đào Đào vừa tức vừa cười: “Anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì em sẽ hủy tư cách gọi món của anh đấy!”

Trình Quý Hằng thở dài, cúi đầu nhìn con gái: “Bé cưng à, con có biết vì sao bây giờ mẹ con lại hung dữ với ba như vậy không?”

Bánh Sữa Nhỏ vẻ mặt ngây ngốc, lắc đầu.

Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Bởi vì mẹ con sau khi có được ba rồi thì không biết quý trọng.”

Đào Đào giận đến mức trực tiếp đánh một cái lên trên cánh tay anh: “Bớt nói hươu nói vượn với con bé đi.”

Trình Quý Hằng ăn đánh, Bánh Sữa Nhỏ thế mà lại sốt ruột, chau mày nhìn mẹ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ không được đánh ba. Giáo viên nói đánh người thì không phải đứa trẻ ngoan.”

Tình thần trượng nghĩa của nhóc con nổi lên.

Trình Quý Hằng phối hợp: “Đúng rồi!”

Nhìn bộ dáng cha con bọn họ kẻ xướng người họa, Đào Đào tức giận: “Hai chúng ta đến tối tính sổ sau.”

Ánh mắt Trình Quý Hằng sáng ngời, vội nói không ngừng: “Ok, được thôi, anh chờ em!”

Đào Đào đỏ mặt, muốn mắng anh là đồ lưu manh, nhưng mặt con gái kiểu “không thể mắng chửi người khác”, cô đành phải thở phì phò trừng mắt nhìn anh.



Sau khi xuống núi, Trình Quý Hằng lái xe, đứa hai mẹ con đến một siêu thị lớn.

Trước khi đi vào siêu thị, một nhà ba người đẩy một chiếc xe mua sắm, đặt ở giữa xe “món hàng” đầu tiên, chính là Bánh Sữa Nhỏ thơm ngọt.

Lúc đi dạo siêu thị, Trình Quý Hằng đẩy xe, Đào Đào khoác tay đi bên cạnh anh.

Mùa xuân đến, khắp siêu thị treo dây tua rua Trung Quốc màu đỏ, phát các ca khúc chúc mừng náo nhiệt, vô cùng tràn ngập không khí năm mới.

Phía trước siêu thị là khu hàng tết, trái cây đồ ăn vặt cái gì cũng có, trực tiếp thu hút sự chú ý của Bánh Sữa Nhỏ.

Đôi mắt của Bánh Sữa Nhỏ sắp không đủ dùng được nữa, xem socola lại xem bánh quy, xem xong bánh quy lại xem kẹo, ngó kẹo xong lại nhìn đồ uống, cái đầu nhỏ sắp thành cái trống lắc rồi.

Nhóc con ngồi trong xe mua sắm, ba mẹ đều nhìn hết biểu hiện của cô bé, bị con bé chọc cười đến mức không khép được miệng.

Dù sao hôm nay cũng là một ngày vui, Đào Đào chuẩn bị cho con gái một bất ngờ, chủ động lấy một túi đồ ăn vặt trên kệ hàng xuống rồi bỏ vào xe mua sắm, cười với con gái, nói: “Giáo viên mầm non sáng nay khen ngợi con ở trong lớp, khen học kỳ này con thể hiện rất xuất sắc, đây là phần thưởng của mẹ cho con.”

Cô không lừa con bé, giáo viên mầm non đúng là điểm danh khen ngợi Bánh Sữa Nhỏ.

Bánh Sữa Nhỏ ngạc nhiên vô cùng, cực kỳ vui vẻ nói: “Cảm ơn mẹ!”

Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào, ngập tràn chờ mong hỏi: “Anh có được khen thưởng gì không?”

Sao lại so đo với trẻ con như thế?

Đào Đào nhịn cười, không chút lưu tình: “Anh không có, anh biểu hiện không tốt.”

Trình Quý Hằng bất mãn: “Anh biểu hiện không tốt chỗ nào?”

Đào Đào: “Anh không nghe lời!”

Trình Quý Hằng không phục: “Anh còn chưa đủ nghe lời á? Lần trước em kêu anh viết một nghìn từ kiểm điểm, anh viết cả hai nghìn từ!”

Đào Đào không dao động: “Chỉ có thể chứng minh thái độ nhận lỗi của anh tốt, không thể chứng minh anh không phạm lỗi.”

Trình Quý Hằng: “…”

Đào Đào còn không quên lấy mặt trái của hiện tượng này để làm tài liệu để giáo dục con gái: “Bé cưng, sau này con phải trở thành một đứa trẻ thành thật giữ chữ tín, không được nói dối, nếu không sẽ giống ba con, không những không có phần thưởng mà còn bị phê bình, viết kiểm điểm!”

Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt túi đồ ăn vặt lớn, gật đầu.

Trình Quý Hằng thở dài, vẻ mặt ai oán nhìn Đào Đào: “Anh đã nhìn ra rồi, một nhà ba người, anh xếp thứ ba.”

Đào Đào cười lớn, nhưng cô còn chưa nói gì thì Bánh Sữa Nhỏ đã mở miệng trước: “Không phải! Ba không phải xếp thứ ba!”

Trình Quý Hằng còn tưởng con gái sẽ nâng vị trí cho mình, lập tức hỏi: “Vậy con nói xem ba xếp thứ mấy?”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghiêm túc nói: “Ba xếp thứ tư, vì con còn phải có em gái, em gái xếp thứ ba.”

Đứa nhỏ này tin tưởng Nguyệt Lão không chút nghi ngờ, tin rằng ông ấy nhất định sẽ giúp cô bé thực hiện nguyện vọng.

Đào Đào lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Trình Quý Hằng: “…”

Cảm giác thật sự một lời khó nói hết được.

Bánh Sữa Nhỏ lại còn chu cái miệng nhỏ ra, nhìn ba rồi nhỏ giọng nói: “Con còn muốn có một em cún nhỏ nữa.”

Trình Quý Hằng khó có thể tin: “Nên là xem muốn xếp ba vào vị trí thứ năm hả?”

Bánh Sữa Nhỏ còn nghĩ là mình đang làm tổn thương trái tim ba mình, lập tức an ủi: “Con có thể tạm thời không cần bé cún, chờ em gái sinh ra thì lại nuôi vậy, vậy thì ba sẽ là thứ ba!”

Trình Quý Hằng: “…”

Cảm ơn con đã thông cảm cho tâm trạng của ba nhé.

Đào Đào nghĩ thầm: “Cũng chỉ có con gái yêu mới trị được anh.”

Sau đó lại mang chút vui sướng khi người gặp họa: “Tư duy logic của con gái cưng nhà anh rất tốt nhỉ?”

Trình Quý Hằng vừa gật đầu vừa bất đắc dĩ nói: “Tốt, vô cùng tốt.”

Sắp xếp địa vị của anh trong gia đình vô cùng rõ ràng như thế, còn xếp em gái và bé cún lên trên nữa, có thể nói là tốt đến mức không thể nào tốt hơn!



*Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian trôi qua, địa vị của bạn Trình chó trong nhà càng ngày càng thấp.