*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì nhận được hai hộp socola nên Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm tối còn liền tù tì ăn hết ba cái bánh bao nhỏ!
Thật ra bé con còn có thể ăn tiếp cái thứ tư, nhưng mẹ sợ buổi tối bé ăn nhiều sẽ đầy bụng nên không cho bé ăn tiếp.
Hôm nay trời lạnh, còn nổi gió, nên sau giờ cơm chiều Đào Đào và Trình Quý Hằng không dẫn con đi lên quảng trường chơi mà chơi trốn tìm với bé ở nhà.
Đến tám rưỡi tối, Đào Đào dẫn con đi tắm, sau đó lại cùng Trình Quý Hằng ru bé ngủ.
Sau khi con gái chìm vào giấc ngủ, hai vợ chồng lặng lẽ rời khỏi phòng của con.
Mấy hôm nay, Trình Quý Hằng vẫn luôn ngủ ở phòng ngủ cho khách, Đào Đào cũng không hề có ý bảo anh chuyển về phòng ngủ chính.
Vậy cũng anh chỉ đành chủ động mở lời vậy.
Sau khi đóng cửa phòng con gái lại, Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào bằng vẻ mặt hết sức chân thành, lịch sự khách sáo hỏi: “Bà Trình, bà cần dịch vụ chăm sóc khách hàng không?”
Thái độ của anh còn tốt hơn cả nhân viên phục vụ của khách sạn năm sao.
Đào Đào nhịn cười, trả lời với thái độ kiên quyết: “Tôi không cần.”
Sắc mặt Trình Quý Hằng vẫn vậy, anh chỉ khẽ gật đầu: “Được, vậy tối nay tôi sẽ cung cấp dịch vụ phục vụ đặc biệt cho bà.
Đào Đào vừa tức giận vừa thấy buồn cười: “Tôi đã nói là tôi không cần rồi cơ mà!”
Trình Quý Hằng không cho cô từ chối: “Không được, bà phải cần.”
Đào Đào: “Tại sao tôi phải cần chứ? Anh như này không phải đang nài mua ép bán à?”
Trình Quý Hằng đường hoàng giải thích: “Không liên quan gì đến mua bán cả, dịch vụ chăm sóc khách hàng là dịch vụ người thật đi kèm với dịch vụ cầu hôn, bà đã chấp nhận dịch vụ cầu hôn thì buộc phải chấp nhận dịch vụ chăm sóc khách hàng.”
Đào Đào cố ý hù dọa anh: “Vậy tôi sẽ hủy bỏ dịch vụ cầu hôn.”
Trình Quý Hằng nhẹ nhàng mở miệng, không chút hoang mang nào mà nói: “Xin lỗi bà, khách sạn không cung cấp dịch vụ đổi trả.”
Đào Đào: “Anh đang già mồm át lẽ phải đấy!”
Trình Quý Hằng không tiếp tục tranh luận nữa, anh bế Quả Đào lên, sải bước đi về phía phòng ngủ chính.
Đào Đào tức giận nhìn anh: “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi!”
Trình Quý Hằng rũ mắt nhìn cô gái mình đang ôm trong lòng, cười hỏi: “Sao lại thành anh bắt nạt em rồi?”
Đào Đào tức giận: “Gì mà dịch vụ chăm sóc khách hàng chứ, anh chỉ muốn làm mấy chuyện xấu xa thì có.”
Trình Quý Hằng dùng giọng điệu nghiêm túc sửa lại lời cô vừa nói: “Chuyện này gọi là chuyện sinh hoạt vợ chồng bình thường, chứ không phải làm chuyện xấu.”
Đào Đào lườm anh một cái: “Anh tắm chưa hả?”
Trình Quý Hằng: “Anh tắm rồi!” Vì để tiết kiệm thời gian, vừa nãy lúc Đào Đào dẫn Bánh Sữa Nhỏ đi tắm, anh cũng đi tắm qua một lượt. Nhưng sau khi trả lời câu hỏi này xong, anh bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ: “Hay là… hai ta đi tắm lại lượt nữa nhé?”
Đào Đào ngay lập tức hiểu ra ý của anh, lúc này mặt cô đỏ tới tận mang tai, cô đánh một cái vào bả vai anh: “Anh bớt đùa giỡn kiểu lưu manh đó đi!”
Trình Quý Hằng tiếc nuối thở dài: “Được thôi, để hôm khác vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.” Nói xong, anh ôm cô đi vào phòng ngủ rồi nghiêng người khép cửa phòng lại.
Đào Đào biết rõ còn cố hỏi: “Sao lại phải dậy sớm? Ngày mai Bánh Sữa Nhỏ được nghỉ, em muốn ngủ nướng đến lúc nào muốn dậy thì dậy.”
“Không được.” Trình Quý Hằng bế cô đi tới giường lớn, không cho cô cơ hội phản bác: “Ngày mai sáu giờ thức dậy, đúng bảy giờ ra ngoài.”
Đào Đào tức giận không thôi: “Sáu giờ trời còn chưa sáng mà!”
Trình Quý Hằng đặt cô lên giường, động viên nói: “Đăng ký kết hôn xong thì ngủ tiếp, đăng ký xong em muốn ngủ đến chừng nào cũng được.”
Bàn tay của anh lại giở trò, đã bắt đầu cởi áo ngủ cô ra. Hai tay Đào Đào vòng qua cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có yêu em không?”
Trình Quý Hằng liên tục hôn lên cổ cô, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Anh yêu em chết đi được.”
Dưới sự khơi mào của anh, trái tim của Đào Đào run lên, hơi thể cũng bắt đầu nóng lên, nhịp thở của cô không đều, cô vô cùng yêu thương mà thơm lên mặt anh mấy cái: “Anh bắt đầu yêu em từ khi nào?”
Câu hỏi này cô đã chôn giấu trong lòng mình suốt bốn năm.
Thật ra Trình Quý Hằng cũng không rõ rốt cuộc mình bắt đầu yêu Quả Đào này từ khi nào.
Mùa hè năm đó, một vụ tai nạn do có người đứng sau giúp anh gặp được Quả Đào ngốc này.
Trước khi gặp được cô, thế giới của anh lạnh lẽo tối tăm, cô đơn lại khép kín, chính cô đã mở thế giới của anh ra, mang đến cho anh sự ấm áp và ánh sáng.
Cũng chính cô dạy cho anh biết yêu là gì, yêu là thế nào.
Anh vẫn nhớ rõ mồn một từng chi tiết sau khi gặp cô, nhưng có một vài khoảnh khắc để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất.
Nếu như chia những khoảnh khắc này ra làm các điểm ký ức nhỏ, thì khoảnh khắc đầu tiên chắc hẳn là khoảnh khắc lúc anh tỉnh tại sau cơn hôn mê.
Ngày hôm ấy, khoảnh khắc ấy tới giờ vẫn còn như mới trong tâm trí anh.
Trong phòng bệnh đèn điện sáng choang, không gian trắng tinh sáng sủa. Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, buộc bím tóc đuôi ngựa giản dị, vài lọn tóc dài bên tai xõa xuống sườn mặt, dáng người yểu điệu mảnh mai, cả người như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng ấm áp, trông rất sạch sẽ, trong sáng và tràn đầy năng lượng, cực kỳ giống một quả đào mật.
Khoảnh khắc đó anh còn tưởng là mình đã chầu trời rồi ấy chứ, chứ không sao lại gặp được tiên nữ?
Có lẽ, chính từ giây phút ấy, anh đã nhung nhớ cô.
Anh cởi váy ngủ của cô, thở gấp trả lời: “Ở bệnh viện.”
Đào Đào biết rõ còn cố hỏi: “Lúc anh nằm viện sao?”
Trình Quý Hằng nói thật: “Lúc anh mở mắt ra.”
Đào Đào: “…”
Cô thở hổn hển nhìn anh: “Cho nên anh nói gì mà gia quy nghiêm ngặt thủ thân như ngọc đều là lừa em phải không?”
Bốn năm đã qua, Trình Quý Hằng cuối cùng cũng thú nhật: “Gia quy nghiêm ngặt là gạt em, nhưng thủ thân như ngọc là thật.” Anh lại nói thêm: “Trước khi gặp được em, anh vẫn là trai tân, em đã sờ soạng anh thì nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.”
Nhắc đến việc này Đào Đào lập tức tức giận: “Em đã nói em không cố ý sờ soạng anh mà!”
Trình Quý Hằng đeo bao cao su vào, tóm lấy đầu gối của cô, kéo người cô về phía mình, cười xấu xa nói: “Anh không trách em, kiểm hàng trước là một thói quen tốt.”
Đào Đào: “…”
Đúng là một tên lưu manh mà!
…
Ngày mai phải đăng ký kết hôn, Trình Quý Hằng lo sáng hôm sau Quả Đào này không dậy được nên cũng không vần cô quá lắm, anh chỉ làm hai lần rồi lại dỗ cô đi ngủ.
Nhưng Đào Đào vẫn mệt muốn chết rồi, người đàn ông này chẳng khác gì một con sói, còn là một con sói đói ăn không biết no!
Lúc kết thúc lần thứ hai, cô gần như kiệt sức, sau khi nhắm mắt lại chẳng bao lâu sau đã rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất sâu.
Anh khiến cô rất mệt mỏi, cũng khiến cô rất yên tâm.
Nhưng cô cảm thấy bản thân hình như chưa ngủ được bao lâu thì đã bị gọi dậy rồi.
“Bé Đào, bé Đào, dậy thôi.” Trình Quý Hằng vừa chọc nhẹ vào mặt cô, vừa gọi cô thức dậy: “Nếu không dậy thì muộn mất đấy.”
Đào Đào đau khổ mở mắt ra, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi thế?”
Trình Quý Hằng vội vàng nói: “Gần tám giờ rồi!”
Đã gần tám giờ rồi sao?
Đào Đào lập tức bật dậy từ trên giường, song sau khi nhìn thấy đồng hồ treo trên bức tường đối diện, cô như phát điên, tức giận thở hổn hển trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: “Bây giờ mới năm rưỡi thôi đấy!”
Trình Quý Hằng hùng hồn nói: “Anh chừa lại thời gian đủ cho em tắm gội và trang điểm mà.”
Đào Đào: “…”
Em còn phải cảm ơn anh hả?
Lúc này cô mới phát hiện phòng tắm đang sáng đèn, xem ra người này đã thức dậy từ sớm.
Cô vừa thấy tức vừa bất lực nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa, cô chỉ thở phì phò lườm anh một cái, bất đắc dĩ vén chăn lên, vào phòng tắm đi tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm đã hơn sáu giờ, cô đi sang phòng để quần áo thay quần áo trước, sau đó mới ngồi xuống bàn trang điểm.
Thật ra cô chỉ biết trang điểm đơn giản, không biết trang điểm kiểu lồng lộn sắc sảo kia. Cô cũng đã từng xem rất nhiều video hướng dẫn do các beauty blogger đăng tải nhưng vẫn không học theo được. Nói cách khác, đầu óc và mắt của cô thì biết rồi đấy, nhưng tay lại không biết.
Thứ duy nhất cô biết là vẽ lông mày, còn là vì lông mày của cô vốn đã có dáng nên lúc vẽ không cần phải nhiều thao tác kỹ thuật gì.
Đối với cô mà nói, dùng bút kẻ lông mày tùy tiện quẹt quẹt vài đường trên lông mày thì đã là kẻ lông mày rồi.
Lúc cô vừa vẽ xong lông mày bên trái, đang chuẩn bị vẽ lông mày bên phải thì Trình Quý Hằng đi vào phòng để quần áo của cô, tay của cô sững lại, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Anh định làm gì?”
Trước đấy có một lần lúc cô đang trang điểm, anh nói muốn giúp cô vẽ lông mày. Khi đó cô tuổi trẻ ngây ngô, dễ tin lời anh nói, ngay lập tức đưa bút kẻ lông mày trong tay cho anh, kết quả người này cứ thế biến đôi lông mày mảnh dài của cô bé thành lông mày của Trương Phi. [*]
[*]
Trình Quý Hằng trả lời: “Anh chỉ muốn nhìn em trang điểm thôi mà.”
Vẻ mặt và giọng nói anh ngập tràn sự ngây thơ vô tội.
Mùi thảo mai đập vào mặt nhưng cô lại không thể nào từ chối.
Đào Đào cảnh cáo: “Chỉ được nhìn thôi, không được động tay động chân đâu nhé!”
Trình Quý Hằng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.” Sau đó anh đi đến cạnh cô, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Đào Đào tiếp tục nhìn vào gương kẻ lông mày, nhưng vừa mới kẻ được mấy được, lại nghe thấy người đàn ông nói một câu: “Để anh kẻ lông mày cho em nhé?”
Đào Đào: “…”
Cô biết ngay anh không có ý tốt mà!
Cô kiên quyết nói: “Không khiến.”
Trình Quý Hằng: “Xin em đấy!”
Đào Đào liếc mắt nhìn anh: “Anh biết kẻ không?”
Trình Quý Hằng: “Không thử thì sao biết có biết hay không? Em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, cầu xin em đấy!”
Lại tỏ ra ngây thơ vô tội, Đào Đào hoàn toàn không thể nào nhẫn tâm từ chối anh.
Giờ phút này cô lại lần nữa hiểu được tâm trạng của đám đàn ông khi đứng đối diện với bạc liên hoa: Nhỡ mà đối phương không đẹp tí thì đã không do dự rồi, ai lại cứ đẹp trai như thế này chứ, đúng là… không thể từ chối nổi.
Từ chối anh chẳng khác gì bản thân không biết điều.
Cô cắn răng, bực bội đưa bút kẻ mày cho anh.
Trình Quý Hằng như một đứa trẻ cuối cùng cũng được cho kẹo, mặt mày vui vẻ, lập tức cầm bút kẻ mày lên, tay trái nâng mặt cô, tay phải giơ bút lên, vô cùng phấn khích vẽ lông mày cho cô.
Thật ra trong lòng Đào Đào cũng hiểu rõ tại sao người này lại hứng thú với việc kẻ mày cho cô như vậy: Vì vui chứ sao.
Đàn ông toàn lũ trẻ trâu!
Thật ra lúc đưa bút kẻ mày cho anh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tẩy trang vẽ lại, nhưng không ngờ kết quả lại vượt ngoài dự đoán của cô.
Sau khi Trình Quý Hằng để bút xuống, Đào Đào lập tức nhìn vào gương, bất ngờ phát hiện lần này anh lại vẽ khá đẹp.
Lông mày của người trong gương sắc sảo mảnh mai, trông vô cùng dịu dàng và sang trọng.
Đào Đào lập tức khen ngợi: “Anh tiến bộ rồi đấy!”
Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Đâu ai ngã hai lần cùng một chỗ.”
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười.
Sau khi cô trang điểm xong, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, lúc này Trình Quý Hằng nói với cô: “Em xuống lầu trước đi, anh đi gọi Bánh Sữa Nhỏ dậy đã.”
Đào Đào vội nói: “Anh gọi con bé làm gì, bây giờ đã đến bảy giờ đâu.”
Trình Quý Hằng: “Hôm qua anh đã hứa với con bé là sẽ dẫn con bé đi cùng rồi.”
Đào Đào: “…”
Thì ra chỉ có một mình em là chẳng hay biết gì đúng không?
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Em đi gọi con bé chung với anh vậy.”
Lúc ba mẹ đi vào phòng cô bé, Bánh Sữa Nhỏ vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào, trông cực kỳ giống một quả táo nhỏ.
Đào Đào ngồi xuống cạnh giường con gái, vừa gọi cô bé vừa lay nhẹ cơ thể nhỏ bé của bé con: “Bánh Sữa Nhỏ, dậy thôi con.”
Bánh Sữa Nhỏ mơ màng mở mắt ra, nhíu lông mày lại, vẻ mặt ngái ngủ mơ màng nhìn mẹ mình. Sau vài giây mê man, cô bé vươn hai cánh tay nhỏ nhắn ra về phía mẹ, nũng nịu: “Bế.”
Dáng vẻ làm nũng này của cô bé quả thực không khác gì với cha cô bé cả.
Đào Đào hoàn toàn không thể nào chống lại chiêu này, cô lập tức bế con gái từ trên giường lên.
Trên người Bánh Sữa Nhỏ mặc đồ ngủ màu hồng phấn, bàn tay bàn chân nhỏ nhắn bụ bẫm. Bởi vì vừa tình ngủ nên tóc của cô bé xù lên, trông y hệt một con búp bê.
Nằm trên bả vai mẹ một lúc, cô bé lại đưa tay ra với ba mình: “Ba ơi, bế con.”
Đào Đào: “Con cũng rất biết công bằng phết đấy nhỉ.”
Trình Quý Hằng lập tức ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: “Đi rửa mặt nhé? Ăn sáng xong ba sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ được ạ.”
Lúc Trình Quý Hằng dẫn con gái đi rửa mặt, Đào Đào chọn quần áo cho con gái. Vốn dĩ cô định cho con gái mặc chiếc áo khoác độn bông kiểu Trung Quốc màu đỏ kết hợp với một chiếc váy ngắn màu hồng cánh sen và một đôi giày cotton thêu, để hôm nay cho cô bé mặc theo phong cách cổ phong, kết quả lục tung tìm khắp cả phòng để quần áo cũng không tìm thấy bộ quần áo kia.
Cô nhớ rõ hôm trước lúc đi nhà trẻ con bé vẫn mặc bộ quần áo này, chẳng lẽ dì giúp việc giặt rồi à?
Ngoài trừ lý do này thì cô cũng không tìm được lý do nào khác.
Hơn nữa do thời gian gấp gáp, cô cũng không thể ra ban công tìm mà chỉ chọn một bộ quần áo khác cho con bé.
Sau khi cô bé thay quần áo xong, một nhà ba người xuống lầu.
Dì giúp việc đã làm xong bữa sáng.
Cơm nước xong xuôi, Trình Quý Hằng lái xe dẫn theo vợ con xuất phát đến Cục dân chính.
Cục dân chính bắt đầu làm việc từ 8:30, lúc bọn họ đi vào cổng Cục dân chính mới bảy giờ bốn mươi, hết cách rồi, đành phải chờ ở cổng ra vào thôi.
Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà có rất nhiều cặp đôi đến đăng ký kết hôn. Sau tám giờ, cổng Cục dân chính đã xếp thành một hàng dài nhỏ.
Đào Đào vốn dĩ còn cảm thấy bọn họ đến quá sớm, bây giờ mới phát hiện đến sớm một chút là đúng, nếu không làm thủ tục gì cũng phải ra đằng sau xếp hàng.
Bánh Sữa Nhỏ quay đầu nhìn ra hàng dài phía sau, không khỏi có chút phấn khích, vô cùng vui vẻ nói với cha mẹ: “Chúng ta là người đầu tiên!”
Người bạn nhỏ ngây thơ đến giờ vẫn không biết thật ra chuyện này không liên quan gì đến cô bé, cho nên cô bé lại hỏi: “Lát nữa chúng ta phải làm gì thế ạ?”
Chắc chắn không thể nói thật cho cô bé biết, nếu không cô bé sẽ khóc.
Trình Quý Hằng ra vẻ nghiêm túc trả lời: “Ba mẹ phải làm một số việc, sau đó mới có thể dẫn con đi chơi. Lát nữa sau khi đi vào, nhiệm vụ của con là đeo túi giúp mẹ, con có làm được không?”
Được trao nhiệm vụ, Bánh Sữa Nhỏ rất tự tin ưỡn ngực nhỏ lên: “Con làm được ạ!”
Đào Đào bật cười, phàm là người có bằng tốt nghiệp mẫu giáo thì sẽ không bị ba nó lừa gạt cho thành ra như vậy.
Vì phối hợp với Trình Quý Hằng, sau khi Cục dân chính mở cửa, Đào Đào đưa túi xách của mình cho con gái. Cô bé cũng rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều ôm chặt túi xách của mẹ, ngoại trừ lúc ba mẹ chụp ảnh, cô bé rất buồn bã mà hỏi “Sao ba mẹ không cho con chụp cùng ạ?” ra thì thời gian còn lại, cô bé đều là một người hầu nhỏ rất ngoan ngoãn.
Về câu hỏi “Tại sao không cho còn chụp cùng” mà bé con đưa ra, Trình Quý Hằng trả lời thế này: “Ba mẹ cũng muốn cho con chụp cùng, nhưng chú thợ ảnh nói chỉ có người lớn mới được chụp thôi, trẻ con không được.”
Bánh Sữa Nhỏ lại tò mò hỏi một câu: “Vậy khi nào con mới có thể tới đây chụp ảnh ạ?”
Đào Đào bật cười trước câu hỏi này của bé con, sau đó cô nhìn sang Trình Quý Hằng, quả nhiên sắc mặt của anh lại sầm xuống rồi.
Đến Cục dân chính chụp ảnh cũng có nghĩa con gái sẽ bị thằng nhóc thối nào đó lừa mất.
Trình Quý Hằng hít một hơi dài, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Trước hai mươi tám tuổi, không cho phép con đến đây chụp ảnh.”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng nhấn mạnh: “Trước khi tới đây chụp ảnh, con nhất định phải nói cho ba biết. Ba đồng ý, con mới có thể đến, rõ chưa?”
Mặc dù Bánh Sữa Nhỏ không hiểu lắm, nhưng trước ánh mắt nghiêm túc của ba mình, Bánh Sữa Nhỏ cũng nghiêm túc gật đầu: “Con rõ rồi ạ!”
Trình Quý Hằng thở dài một hơi, nghĩ thầm: “Hy vọng là con hiểu thật.”
Sau khi chụp hình kết hôn xong xuôi là có thể đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Khoảnh khắc con dấu thép đóng xuống, không hiểu sao Đào Đào có chút xúc động, lòng cô khẽ run lên, có chút cảm động, lại có chút buồn buồn— Kiếp sống độc thân của cô cứ thế kết thúc.
Sau đó, cô quay đầu nhìn thoáng qua Trình Quý Hằng, phát hiện sâu trong đôi mắt sáng ngời của người này ẩn chứa ý cười, bờ môi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười, trên mặt toát ra vẻ đắc ý.
Cô vừa muốn đánh anh lại vừa thấy buồn cười.
Lúc cầm giấy chứng nhận kết hôn đi ra khỏi Cục dân chính, mặt trời đã lên tới ngang đầu.
Mặc dù thời tiết lạnh nhưng bầu trời lại quang đãng, nhìn đâu đâu cũng sáng rực rỡ, ánh nắng màu cam phủ lên vạn vật trên thế gian một lớp bột vàng.
Đào Đào tưởng sau khi đăng ký kết hôn xong sẽ về nhà luôn, nhưng Trình Quý Hằng lại không lái xe về nhà, mãi cho đến lúc anh lái thẳng lên vành đai ba, cô mới nhận ra có gì đó sai sai, cô khó hiểu hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”
Cuối cùng cũng phát hiện rồi.
Trình Quý Hằng cười trả lời: “Vân Sơn.”
Đào Đào vừa bất ngờ vừa giật mình: “Bây giờ á?”
Trình Quý Hằng: “Đúng, đi luôn bây giờ.”
Đào Đào tức giận vô cùng: “Chả mang gì theo thì về nhà thế nào?”
Nếu không phải vì anh đang lái xe, cô chắc chắn đã đánh anh rồi.
Trình Quý Hằng không chút hoang mang: “Anh chuẩn bị hết rồi, để trong cốp sau ấy.”
Đào Đào: “…”
Đột nhiên cô cảm giác như đang mơ.
Đúng là quá bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến bộ hán phục không hiểu sao lại mất tích kia của Bánh Sữa Nhỏ— Bảo sao sáng hôm nay cô không tìm thấy, hóa ra đã bị anh cất vào vali mất rồi.
Cô bất đắc dĩ hỏi: “Anh thu dọn đồ đạc bao giờ đấy?”
Trình Quý Hằng: “Đêm qua.”
“…”
Quả đúng là sức lực dồi dào.
Cô biết anh là một người rất cẩn thận, lúc thu dọn hành lý chắc chắn sẽ không thiếu cái này mất cái kia.
Nhưng Đào Đào vẫn không yên tâm, dù sao cô chưa bao giờ trải nghiệm kiểu du lịch nói đi là đi này.
Suy nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh không cần đến công ty sao?”
Trình Quý Hằng trả lời: “Anh xin tạm nghỉ rồi.”
Vì chuyến đi Vân Sơn lần này, từ hai tháng trước anh đã bắt đầu sắp xếp thời gian nghỉ, trước đó, anh đã làm việc liền tù tì ban năm không có một ngày ngơi nghỉ nào.
Đào Đào vẫn không biết làm sao: “Sao anh không bàn bạc với em trước đi?”
Trình Quý Hằng: “Anh muốn cho em một bất ngờ mà.” Trước đó, cô đã từng nói với anh là muốn quay về Vân Sơn xem xem. Sau khi ngừng một lát, anh rất chân thành nói: “Tới chiều chúng mình đi leo núi Vân Sơn nhé.”
Đào Đào sững sờ, vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông của mình.
Buổi sáng đi Vân Sơn, buổi chiều đã muốn leo núi Vân Sơn rồi, như thể đi một chuyến đến Vân Sơn chỉ là để leo núi vậy.
Nhớ núi Vân Sơn đến thế sao?
Trình Quý Hằng gằn từng chữ trả lời: “Anh muốn treo lại khoá!”
Giọng điệu đầy kiên quyết, thậm chí còn có vẻ cố chấp.
Đào Đào vừa bất lực vừa buồn cười, đồng thời lại có chút cảm động.
Bốn năm trước, bọn họ đã se duyên ở Vân Sơn rồi lại chia xa ở Vân Sơn.
Hôm nay, bọn họ muốn trở lại Vân Sơn lần nữa, để bù đắp phần tiếc nuối của bốn năm trước.
Cuối cùng, cô thỏa hiệp với người đàn ông này: “Được, buổi chiều sẽ đi leo núi Vân Sơn.”
Từ Đông Phụ đến Vân Sơn phải lái xe gần ba tiếng mới đến, lúc đến dưới chân núi Vân Sơn thì đã hơn mười hai giờ trưa.
Bánh Sữa Nhỏ đã ngủ say trên ghế an toàn dành cho trẻ, Trình Quý Hằng gọi cô bé mấy lần mới gọi được bé con dậy.
Một nhà ba người tìm một quán ăn dưới chân núi xử lý xong bữa trưa, sau đó lập tức leo núi Vân Sơn.
Đã một năm rồi chưa quay lại, lúc đi từ cửa khu thắng cảnh lên núi Vân Sơn, Đào Đào chợt có cảm giác hồi hộp khôn nguôi.
Đã đến kỳ nghỉ đông nên du khách trong khu thắng cảnh Vân Sơn cũng nhiều hơn, hầu hết mọi người đều nói giọng Vân Sơn chính gốc.
Tất cả những điều này với Đào Đào vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đến chân núi, muốn leo lên đỉnh núi vẫn chỉ có hai con đường: Leo bậc đá hoặc đi cáp treo.
Đào Đào rất muốn leo lên nhưng vẫn hỏi con gái: “Bánh Sữa Nhỏ, con muốn leo núi hay muốn ngồi cáp treo?”
Trước đây Bánh Sữa Nhỏ chưa từng leo ngọn núi nào cao như vậy, cho nên cô bé rất muốn leo núi, nhưng cô bé cũng muốn ngồi cáp treo, thế là hai hàng lông mày của cô bé cau lại, trầm tư do dự.
Lúc này, cha đưa ra một ý kiến cho cô bé: “Bánh Sữa Nhỏ, mấy ngày tới chúng ta vẫn sẽ ở đây, mấy ngày tới vẫn sẽ đến leo núi, cho nên hôm nay con có thể leo núi, lần sau lại ngồi cáp treo.”
Bánh Sữa Nhỏ rất tán thành với lời đề nghị của cha: “Được ạ!”
Sau khi vỗ về con gái xong, Trình Quý Hằng nhìn về phía Đào Đào: “Để anh cõng em.”
Anh vẫn nhớ rõ từng câu cô đã nói với anh.
Trước khi thắt nút kết tóc, phải cõng vợ leo núi Vân Sơn, đây là phong tục địa phương của Vân Sơn.
Lúc đó Đào Đào vẫn là một cô gái trẻ, rất để ý đến những quy củ bất thành văn này, nhưng bây giờ cô đã là bà mẹ của một đứa nhóc ba tuổi rồi, trong mắt cô những quy tắc này không còn quan trọng như vậy nữa.
Huống chi, trước đây anh đã từng cõng cô hai lần.
Nếu như không dẫn con tới, để anh cõng thêm một lần cũng không có gì, nhưng có Bánh Sữa Nhỏ thì mọi chuyện lại khác.
Nếu cha chỉ cõng mẹ mà không cõng cô bé, cô bé này nhất định sẽ khóc.
Hơn nữa để một mình con bé leo núi cô cũng không yên tâm.
Cô chỉ đành tiếc nuối thở dài, trả lời: “Thôi, còn có Bánh Sữa Nhỏ mà, phải trông con bé nữa.” Nói xong, cô dắt tay con gái.
Trình Quý Hằng đành phải nắm bàn tay còn lại của con gái, cùng hai mẹ con cô đi đến phía thềm đá.
Đường núi mùa đông rét lạnh buồn tẻ, nhưng cho dù là như vậy, du khách đến leo núi vẫn nối đuôi nhau không dứt.
Lúc leo đến giữa sườn núi, bé con đã mệt muốn xỉu rồi, nói gì cũng không muốn leo lên nữa, vừa khéo bên cạnh có một cái chòi nghỉ mát, Đào Đào và Trình Quý Hằng dẫn con gái vào chòi nghỉ ngơi.
Bên cạnh chòi nghỉ mát còn có một siêu thị nhỏ, cuối cùng Trình Quý Hằng đi vào siêu thị, mua hai bình nước và một lon sữa bò Vượng Tử.
Trong siêu thị có tủ giữ ấm nên mấy món này đều còn nóng.
Bánh Sữa Nhỏ mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trông như một nắm mì sợi ngồi trên đùi cha mình, hai tay còn ôm lon sữa bò Vượng Tử, vừa hạnh phúc vừa vui vẻ dùng ống hút hút sữa bò.
Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, Đào Đào cảm thấy đã nghỉ đủ rồi, bèn đứng dậy, ném rác vào thùng rác trước, sau đó nhẹ nhàng nói với hai cha con: “Đi thôi.”
“Đi nào.” Trình Quý Hằng vừa định bế con bé xuống, kết quả cô bé lại ôm chặt anh không buông tay, đồng thời bắt đầu nũng nịu: “Ba ơi, con mệt quá đi mất, con không muốn leo tiếp nữa đâu.”
Trình Quý Hằng cười hỏi: “Vậy con định thế nào đây?”
“Con muốn ba bế con ạ.” Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt cha mình, tiếp tục nũng nịu: “Xin ba đó ba ơi, người ta thật sự mệt mỏi quá đi mất.”
Đào Đào biết con bé này đang định lười biếng nên cố ý nghiêm mặt: “Không được, việc mình phải tự làm đi chứ.”
Bánh Sữa Nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà người ta thật sự rất mệt mà.” Sau đó cô bé lại nhìn sang cha mình, tiếp tục nũng nịu: “Ba ơi, ba bế con đi ba, con yêu ba nhất nhất nhất!”
Trình Quý Hằng không thể nào chống cự lại sự nũng nịu của con gái: “Được, để ba bế con!”
Đào Đào vội vàng nói: “Núi dốc như thế, sao anh bế con bé lên được, nguy hiểm lắm đấy?”
Trình Quý Hằng: “Không sao đâu, anh cõng được.” Nói xong, anh đặt con xuống đất, sau đó khuỵu gối ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Lên đi, để ba cõng con lên.”
“Oa! Ba tuyệt vời nhất!” Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy lên lưng ba, ôm chặt cổ ba mình.
Trình Quý Hằng mỉm cười cõng con gái từ dưới đất lên
Đào Đào lườm anh một cái: “Anh cứ chiều hư nó thôi!”
Trình Quý Hằng hùng hồn nói: “Công chúa thì phải chiều chứ đúng không Bánh Sữa Nhỏ?”
Bánh Sữa Nhỏ liên tục gật đầu: “Đúng ạ!” Cô bé còn cười hì hì nhìn mẹ, vẻ mặt có phần đắc ý.
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, trong lòng còn cảm thấy hơi bất công— Bá chiếm người đàn ông của mẹ mà còn đắc ý như thế, trước khi con sinh ra, ba con chỉ cõng mẹ thôi đấy!
Sau đó, một nhà ba người rời khỏi chòi nghỉ mát, nhưng vừa bước ra khỏi chòi, Đào Đào bỗng nhiên dừng bước, ma xui quỷ khiến quay đầu lại, nhìn lướt qua chỗ vừa nãy bọn họ ngồi.
Chẳng biết tại sao, cô lại cảm thấy chuyện vừa xảy ra hơi quen quen, như thể đã từng xảy ra rồi vậy.
Có lẽ, là cô từng mơ thấy rồi chăng.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu nhìn lướt qua rồi lại rời đi ngay.
Được ba cõng lên núi, Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui sướng. Cô bé như một cái loa vui vẻ hát một loạt các bài hát thiếu nhi, hơn nữa mỗi khi hát xong một bài, lại hỏi ba mình một câu: “Ba ơi, con hát có hay không ạ?”
Mặc dù chẳng nghe hiểu rốt cuộc con bé này đang hát hay là đang niệm kinh, nhưng với Trình Quý Hằng, con gái anh hát là hay nhất, nên lần nào anh cũng dứt khoát trả lời: “Hay, rất hay.”
Bánh Sữa Nhỏ hết sức vui vẻ: “Vậy con hát thêm một bài nữa cho ba nhé?”
Trình Quý Hằng: “Được, con hát đi.”
Mỗi lần như vậy, Đào Đào đều bất giác muốn né xa hai cha con này— Một người thì tự tin hát lệch điệu và một người cha cứ nhắm mắt làm ngơ mà khen, ít nhiều cũng hơi mất mặt nha.
Lên đến đỉnh núi, Trình Quý Hằng để con gái xuống, sau đó Đào Đào và Trình Quý Hằng mỗi người nắm một tay con gái, dẫn con gái đi vào chùa Vân Sơn.
Cây Nguyệt Lão vẫn cao lớn sừng sững y hệt năm đó.
Tháng chạp mùa đông, lá trên cây đã rụng hết nhưng vẻ phồn hoa vẫn vậy, bởi trên cây buộc đầy những nút kết tóc màu đỏ, như thể những bông hoa mai đo đỏ mọc trên đầu cành vậy.
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng bất ngờ, cô bé mở to hai mắt nhìn về phía cây Nguyệt Lão rồi không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Wow!”
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều bị cô bé chọc cười, sau đó hai người dẫn theo cô bé, đi ra miếu Nguyệt Lão phía sau.
Suốt bốn năm nay, Trình Quý Hằng luôn mang theo khóa đồng tâm của bọn họ trong người, sau này Đào Đào đã biến chiếc khóa này thành một chiếc vòng cổ cho con gái, rồi Trình Quý Hằng lại đổi một sợi vòng khác cho con bé, lấy lại chiếc khóa này.
Bây giờ chiếc khóa bạc này đang để trong túi áo khoác của anh.
Tới khi đến chỗ phụ trách tạo nút kết tóc trong đền Nguyệt Lão mới biết giờ không được tuỳ tiện móc khoá lên nữa, vì số lượng khoá trên cây Nguyệt Lão quá nhiều, cần phải khống chế số lượng, duy trì ổn định, nên trước khi chế tác nút kết tóc buộc phải đưa giấy chứng nhận kết hôn ra.
Trình Quý Hằng mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên người, nên anh lấy ra không chút do dự.
Vốn dĩ Đào Đào còn cảm thấy hành vi lúc nào cũng mang theo giấy chứng nhận bên người của người này có hơi kỳ cục, nhưng bây giờ cô buộc phải thừa nhận người này đúng là đỉnh thật, không có chuyện gì anh không làm được.
Sau đó hai người lại cắt tóc làm nút kết tóc lần nữa.
Sợi chỉ đỏ quấn quanh bên ngoài lọn tóc có màu đỏ tươi. Khóa bạc đã mua bốn năm trước, bề mặt đã có chút oxi hóa, màu sắc cũng hơi xỉn đi, điều duy nhất không thay đổi chính là hai cái tên khắc trên đó.
Thời gian có thể làm phai mờ tất cả những đẹp đẽ và rực rỡ, nhưng không thể xua tan đi tình yêu sâu đậm và duyên số.
Sau khi làm xong nút kết tóc rồi buộc lên khóa đồng tâm, bọn họ bèn quay lại dưới cây Nguyệt Lão.
Lúc này Trình Quý Hằng chọn một cành cây cao hơn treo lên, bảo đảm Quả Đào này dù có nhảy lên cũng không thể với đến được.
Nhưng sau khi treo xong, anh vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Cành cây cao như vậy, rốt cuộc em làm thế nào mà với tới được thế?”
Đào Đào im lặng một lát, rồi nói thật: “Người ta nhờ người trong chùa lấy cho, đâu có cần tự lấy đâu.”
Trình Quý Hằng lập tức tức tới nổ đom đóm: “Sao lại cung cấp cả dịch vụ vậy chứ? Thế chẳng phải là đang phá huỷ nhân duyên của người khác sao?”
Đào Đào cũng chẳng vui hơn là bao: “Nhân duyên thì cũng phải hai bên tình nguyện mới được, lúc đó hai chúng ta đã chia tay rồi.”
Trình Quý Hằng: “Là em đơn phương chia tay anh mà!”
Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo anh về muộn chứ?”
Trình Quý Hằng đuối lý không nói được gì nữa.
Đào Đào hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc cảnh cáo: “Lần này lúc bái cây Nguyệt Lão anh nhất định phải thành tâm một chút đấy!” Nói xong, cô nắm tay anh, cùng anh đi đến trước bồ đoàn.
Hai người quỳ gối trên bồ đoàn, quay mặt về hướng cây Nguyệt Lão.
Bánh Sữa Nhỏ quýnh lên, giận tím người: “Không có chỗ của con ạ!”
Người ta cũng muốn bái mà!
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều thấy buồn cười, nhưng lại không thể không dỗ dành cô bé.
Trình Quý Hằng nghiêm túc nói: “Trẻ con không cần quỳ, con đứng giữa ba mẹ là được rồi.”
Bánh Sữa Nhỏ lập tức đứng ra giữa cha mẹ, vô cùng thành tâm chắp hai bàn tay nhỏ lại.
Đào Đào bị con gái chọc cười, hỏi: “Con cũng muốn cầu nguyện hả?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu rồi lại gật đầu: “Vâng ạ!”
Đào Đào: “Được, vậy con và ba mẹ cùng cầu nguyện nhé.” Nói xong, cô cũng nhìn về phía cây Nguyệt Lão, hai tay chắp lại trước ngực, thành kính nhắm mắt lại.
Cô cầu nguyện, hai người ở bên nhau tới đầu bạc răng long, cả đời sẽ không chia xa.
Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào một cái, sau đó cũng chắp hai tay trước ngực, hai mắt nhắm lại.
Anh rất thành kính, nhưng đối tượng thành kính vẫn không phải là Nguyệt Lão, mà là cô.
Trước khi gặp được cô, anh là người không có tín ngưỡng, sau khi gặp được cô, cô chính là tín ngưỡng của anh.
Cô là tín ngưỡng duy nhất là anh sùng kính.
Anh hứa với cô tự tận đáy lòng, đời này kiếp này anh sẽ không bao giờ phụ bạc cô nữa, sẽ không bao giờ để cô phải tổn thương nữa, anh sẽ dùng cả tính mạng mình để yêu thương cô cho đến khi anh nhắm mắt xuôi tay.
Một lát sau, hai người cùng dập đầu quỳ lạy cây Nguyệt Lão.
Bánh Sữa Nhỏ thì cúi người, cúi rất thấp, cực kỳ cực kỳ thành kính, bé con cực kỳ muốn ông Nguyệt Lão có thể biến điều ước năm mới thành sự thật.
Sau khi đứng dậy, Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng nhìn về phía con gái đang đứng giữa họ, đồng thanh hỏi: “Điều ước của con là gì?”
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng phấn khích, nói to: “Con muốn một cô em gái!”
Trình Quý Hằng nhìn con gái bằng ánh mắt khen ngợi: “Điều ước hay đây, ba cũng muốn.”
Đào Đào: “…”
Hoàn chính văn
————–
*Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt Lão: “Bé ngoan à, cầu ông là linh lắm đấy!”
Trần Tri Dư: “Ông kia, nếu ông mà không linh, bà đây sẽ san bằng miếu của ông!”
Quý Sơ Bạch: “Không cần phiền phức thế đâu, cứ chặt cây của ổng là hương hoả tự nhiên sẽ đứt à.”
Nguyệt Lão: “…”
Đúng là một chiêu giết người giết đến cùng mà!
Người ta muốn đứa nữa thì liên quan gì đến vợ chồng hai người chứ!