Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 37




Trong suốt 4 năm, Trình Quý Hằng không cho bản thân một ngày để nghỉ ngơi, anh chưa bao giờ đến công ty sau 8 giờ sáng và không bao giờ rời công ty trước 11 giờ tối, mỗi ngày đều vùi mình trong công việc với cường độ cao. 

Trong mắt bạn bè và nhân viên công ty, anh là một người cực kì cuồng việc, ngoài chơi MMA, anh không có bất kỳ sở thích nào khác, từ sáng đến tối ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có công việc.

Hiệu quả công việc của anh cao hơn mức bình thường. Dưới sự lãnh đạo của anh, Tập đoàn Trình Thị đang trên bờ vực phá sản đã vực dậy một cách thần kỳ, hơn nữa mở ra một kỷ nguyên huy hoàng và thịnh vượng đã mất từ ​​lâu. Giá trị vốn hóa thị trường của công ty tăng đều đặn trong bốn năm, bây giờ đã đạt gần trăm tỷ.

Khi hội đồng quản trị bỏ phiếu bầu chủ tịch hội đồng quản trị, Trình Quý Hằng nhận được tỷ lệ ủng hộ là 60%, phần còn lại không phải là bỏ phiếu trắng thì chính là bỏ phiếu cho Bạch Lệ Thanh.

Có hai nguyên nhân họ không bỏ phiếu cho anh, một là ủng hộ Bạch Lệ Thanh, hai là không xem trọng anh. 

Sau khi Bạch Lệ Thanh bị loại bỏ, những cổ đông không ủng hộ anh cũng không thay đổi thái độ, nhưng Trình Quý Hằng cũng không quan tâm đến thái độ của những người này.

Nhưng theo thời gian, thái độ của những người này dần dần thay đổi. 

Nguyên nhân cũng là tập đoàn đã chuyển từ lỗ sang lãi, cổ đông là người trực tiếp hưởng lợi, có tiền mà không kiếm là kẻ ngốc. Chính vì vậy, những cổ đông vốn dĩ không xem trọng anh đã dần bị anh làm cho tâm phục khẩu phục trong thời gian bốn năm. 

Trong mắt họ, Trình Quý Hằng chắc chắn là một người con của trời, đã xoay chuyển tình thế trong lúc nguy cấp.

Chỉ có bản thân Trình Quý Hằng mới biết, anh đang dùng công việc để làm tê liệt bản thân, để công việc kinh doanh phức tạp chiếm trọn tâm trí của anh, không cho Quả Đào kia bất kỳ cơ hội nào.

Tập thể thao đối kháng là để phát tiết cảm xúc của mình, nếu không anh sẽ phát điên mất.

Nhưng không có người nào có thể làm việc liên tục suốt ngày đêm không nghỉ ngơi, cũng không phải ngày nào cũng có hàng tá công việc chờ anh giải quyết, sẽ luôn có lúc anh bất đắc dĩ phải tạm dừng lại.

Công việc là áo giáp cho tâm trí anh, một khi anh ngừng làm việc, tâm lý sẽ không còn khả năng tự vệ, mỗi khi như vậy, cảm xúc nhớ nhung kìm nén trong lòng bấy lâu nay sẽ lợi dụng khoảng trống mà thâm nhập, Quả Đào ngốc sẽ chiếm lấy trái tim anh ngay lập tức. Sau đó anh sẽ cảm thấy đau tim, không chỉ đau ở tâm lý mà còn đau về thể xác, như thể có ai đó đâm một nhát dao vào tim anh, đau đến nỗi không thể chịu đựng nổi.

Vì lý do này, anh còn đi khám bệnh, hơn nữa cũng đi khám thường xuyên, đã siêu âm tim vô số lần, xét nghiệm máu vô số lần thậm chí đã khám sức khỏe tổng thể nhiều lần, nhưng không lần nào tìm ra vấn đề, tất cả số liệu cho thấy tim mạch và cơ thể anh không có bất cứ vấn đề nào cả, anh vô cùng khỏe mạnh.

Toàn bộ cơn đau tim chỉ là do anh tưởng tượng ra.

Cho nên bác sĩ khuyên anh nên đến gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng Trình Quý Hằng cảm thấy mình không có vấn đề gì về tâm lý cả, một chút cũng không có, anh còn chế giễu lời khuyên của bác sĩ.

Anh không tin mình có thể vì Quả Đào ngốc mà điên cuồng đến mức này, còn suy tưởng ra việc mình đau tim? Không hề có khả năng. Mẹ nó, không phải chỉ là một Quả Đào ngốc thôi sao? Ông đây không quan tâm, không quan tâm một chút nào!

Cho dù cô có biến mất cả đời này, ông đây cũng sẽ không thèm nhớ cô.

Chịu đựng như vậy hơn nửa năm, cuối cùng anh cũng phải đến gặp bác sĩ tâm lý, nguyên nhân là do một  đĩa đào.

Buổi sáng hôm đó sau khi thức giấc, anh nhìn thấy trên bàn có để một đĩa đào đã rửa sạch sẽ, một trong những món ăn sáng do dì giúp việc chuẩn bị.

Cảm giác đau tim ập đến như một cơn sóng lớn, đau đến nỗi anh không thể coi nhẹ, không thể chịu đựng.

Sau đó, anh đã khuất phục, đến gặp bác sĩ tâm lý.

Lần đầu tiên đi khám bệnh, bác sĩ đã hỏi tình hình gần đây của anh, tại sao lại muốn đi gặp bác sĩ tâm lý? Câu trả lời của anh  là: “Dị ứng với đào.”

Sau đó anh lại nói: “Tôi không thể nhìn thấy đào, nếu nhìn thấy thì sẽ thấy đau tim.”

Anh lại nói: “Tôi muốn chặt hết tất cả cây đào trên thế giới.” 

Anh lại nói: “Tôi ghét đào.”

Mở miệng một câu đào hai câu cũng là đào, có thể thấy tuyệt đối có liên quan đến đào.

Sau đó bác sĩ hỏi anh một vài câu hỏi nữa, nhưng anh luôn né tránh chủ đề chính, hỏi một đằng trả lời một nẻo, không nói vào trọng tâm cũng không nói sự thật.

Vị bác sĩ này có kinh nghiệm dày dặn, nhìn qua đã biết người bệnh này rất bướng bỉnh, không bao giờ nói ra sự thật khi còn tỉnh táo, nên đã dùng phương pháp thôi miên chữa trị.

Sau gần một năm trị liệu tâm lý, anh mới khắc phục được triệu chứng đau tim, nhưng anh vẫn nhớ cô, như thể mắc phải một loại bệnh nan y vậy, hơn nữa theo thời gian, tình trạng của anh ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

Thời gian cũng không làm vơi đi nỗi nhớ anh dành cho cô, ngược lại càng ngày càng không thể nào quên.

Đặc biệt là sau khi kết thúc một ngày làm việc, khoảnh khắc trở về nhà với sự mệt mỏi, anh sẽ cực kì cực kì nhớ cô.

Từng có khoảng thời gian, khi cánh cửa mở ra, chào đón anh là một cái ôm ấm áp, mùi thơm của những món ăn trong ngôi nhà nhỏ và cũ kỹ ở Vân Sơn ấy.

Đối với anh, ở nơi nào có cô chính là khói lửa nhân gian.

Nơi có khói lửa nhân gian mới được xem là nhà. Anh đã từng có một gia đình nhỏ của mình, có một cô gái ngốc luôn ở nhà đợi anh.

Bây giờ thì không có gì cả, sau khi mở cửa chỉ có một căn phòng trống không chào đón anh.

Căn biệt thự rất rộng, gara thông thẳng đến tầng hầm, sau khi đi vào biệt thự từ cửa gara là phòng khách tầng âm một.

Quản gia biết anh sợ bóng tối, nên mỗi tối sẽ để lại cho anh một ngọn đèn.

Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, nhưng lại không có hơi ấm.

Ngày đầu tiên từ Vân Sơn trở về, căn bệnh sợ bóng tối của anh đã tốt lên được một khoảng thời gian, buổi tối ngay cả khi không bật đèn cũng có thể đi ngủ, nhưng cũng chỉ được bốn tháng.

Ngày thứ hai khi từ Vân Sơn trở về, bệnh cũ của anh lại tái phát.

Nỗi sợ bóng tối lần này không còn vì bóng ma tâm lý thuở bé nữa mà vì… không còn thấy cô nữa.

Lần đầu tiên họ ngủ chung giường là vào đêm mất điện ngày ấy, bóng tối nuốt chửng tất cả, sau khi ân ái, hai người nằm trên giường, cô cuộn mình trong vòng tay anh, vẻ mặt lo lắng hỏi anh có sợ không?

Thật ra lúc đó anh không sợ chút nào, bóng ma tâm lý thuở nhỏ đã được chữa khỏi như có phép màu, nhưng anh lại không nói ra sự thật mà trả lời: “Sợ.”

Cô đã rất lo lắng: “Em đi lấy nến cho anh.”

Nói xong, cô định thoát  khỏi vòng tay anh, từ trên giường ngồi dậy, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, giả vờ đáng thương nói: “Em ở bên cạnh anh, anh sẽ không sợ  nữa.”

Cô không nghi ngờ lời nói của anh một chút nào, thề son sắt: “anh đừng lo, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh!”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy em phải ngủ với anh mỗi ngày.”

Sau khi anh nói xong, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Quả Đào này rất dễ đỏ mặt, vì cô rất dễ xấu hổ.

Anh giả vờ nghi ngờ: “Không phải là em muốn lừa anh đấy chứ?”

“Em không có…” Giọng cô rất nhỏ, mang theo vẻ e thẹn không thể giấu.

Cô càng như vậy, anh càng muốn bắt nạt cô: “Vậy thì đã nói rồi đấy, sau này ngày nào cũng ngủ cùng anh, nếu không em chính là đang lừa dối tình cảm của anh.”

“Được thôi…”

Kể từ ngày đó, mỗi tối cô đều ở bên anh.

Cũng kể từ ngày đó, buổi tối khi  đi ngủ, anh không cần bật đèn nữa.

Nhìn thì giống như anh đang ôm cô trong lòng, thực ra như cô đang bảo vệ anh.

Cô rất ngốc, yêu anh bằng cả trái tim, xem anh là duy nhất, nguyện ý vì anh mà bỏ ra tất cả.

Người được yêu nhiều hơn sẽ không thấy sợ hãi, vì vậy anh bắt đầu vô lương tâm, bắt đầu không để ý đến cảm xúc của cô, không ngừng đòi hỏi tình yêu và sự quan tâm từ cô, nhưng chưa bao giờ đặt cô vào vị trí quan trọng nhất.

Anh luôn nghĩ cô sẽ không thể rời xa anh.

Thật ra, sau khi Bạch Lệ Thanh chết, anh có thể đưa cô về Đông Phụ, nhưng anh không làm vậy. Thời gian đó hoạt động của tập đoàn vẫn chưa đi vào quỹ đạo, anh không thể phân tâm được, Trình Ngô Xuyên vẫn chưa chết, anh muốn tận mắt nhìn thấy Trình Ngô Xuyên chết đi.

Anh tự động đặt hai việc này lên trước việc đi đón cô, cứ tiếp tục lùi ngày trở về, nhưng anh lại không lo lắng cũng không sợ hãi, vì anh biết chắc cô sẽ không rời xa mình.

Nhưng anh đã sai, cô thật sự rời đi, quyết đoán và dứt khoát thu lại tình yêu dành cho anh, biến mất không chút giấu vết.

Đó cũng là lúc anh nhận ra, mình mới là người ngu ngốc nhất.

Không phải Quả Đào ngốc không thể rời xa anh, mà là anh không thể thiếu Quả Đào ngốc.

Anh yêu cô, rất yêu cô, yêu cô hơn sinh mệnh của mình.

Anh không nhận ra mình yêu cô nhiều như thế nào cho đến khi cô rời đi, nhưng đã quá trễ.

Dù có trở về sớm nửa tháng, anh cũng sẽ không để mất cô.

Trong bốn năm qua, anh đã luôn đi tìm cô, nhưng lần nào cũng vô ích.

Anh nhớ cô rất nhiều, hơn nữa cũng rất sợ cả đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.

Vì vậy, anh rơi vào trạng thái tự mâu thuẫn với bản thân, vừa dùng công việc làm tê liệt bản thân, buộc bản thân phải quên cô, vừa nhớ cô không thể kiểm soát, nghĩ mọi cách để tìm cô.

Mỗi đêm khuya là khi nỗi nhớ dữ dội nhất, anh lại nhớ cô đến không ngủ được.

Đã có khoảng thời gian, anh phải dựa vào rượu mới có thể đi vào giấc ngủ, sau đó hình thành thói quen uống rượu vào ban đêm, uống đến bất tỉnh nhân sự mới ngủ được. Hôm sau khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu anh đau như muốn nứt ra, nhưng chưa bao giờ cố nằm thêm một chút, dù có đau đến mấy anh cũng phải nghiến răng mà dậy, sau đó lại quay trở lại làm việc với cường độ cao một lần nữa.

Không phải vì anh yêu thích công việc, mà vì anh không muốn sống nữa.

Trong khoảng thời gian đó anh đã rất nhiều lần có ý nghĩ cứ chết như thế cũng tốt, sau đó xuất hiện trên tiêu đề của một bài báo, tin tức sẽ tràn lan trên mạng, như lúc mẹ anh bị tai nạn xe vậy.

Sau đó, cô có thể nhìn thấy tên anh trên tin tức, chú ý đến anh một lần nữa.

Với tính cách của cô, cô nhất định sẽ đến dự đám tang của anh, nói không chừng lại nghĩ đến cái tốt vì cái chết của anh. 

Cho dù là đợi đến khi anh mất đi cô mới nhớ tới anh thì vẫn tốt hơn là cả đời này không muốn nhìn thấy anh nữa.

Cho đến khi đi gặp bác sĩ tâm lý, tâm lý cực đoan của anh mới thuyên giảm, thói quen nghiện rượu của anh cũng biến mất cùng với các triệu chứng đau đớn.

Nhưng điều trị tâm lý chỉ là phương pháp điều trị phụ trợ, chỉ có thể làm giảm tâm bệnh của anh, chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Anh vẫn không quên được cô.

Suốt bốn năm nay, anh luôn sống trong cảm giác tự trách và ân hận.

Chỉ có công việc cường độ cao mới có thể cứu lấy anh.

Người ta nói rằng anh chưa bao giờ rời công ty trước 11 giờ tối, nhưng trên thực tế, anh thường làm việc đến tận sáng mới trở về nhà.

Nhưng cũng có những lúc thực sự không có gì để làm.

Lúc này, anh sẽ đến sân tập MMA, trút bỏ hết tâm trạng qua việc tiêu hao thể lực.

Hôm đó chưa đến sáu giờ chiều, công việc của anh đã kết thúc.

Đối với một người bình thường, kết thúc công việc sớm là một việc rất vui sướng, nhưng với anh, đó là một nỗi sợ.

Anh sợ bản thân đột nhiên trở nên nhàn rỗi, bởi vì anh không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Thế là anh đã lái xe đến sân tập mà không nghĩ ngợi gì.

Trên đường đi, anh đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.

Có thể cai rượu, nhưng hút thuốc lá thì không.

Nicotine có thể tạm thời khiến anh bớt nhớ nhung, để anh hoàn toàn buông bỏ chính mình.

Tuy nhiên, sau khi mò mẫm khắp các túi, anh phát hiện ra rằng mình không hề mang theo bật lửa.

Nhưng có bộ đánh lửa trên xe.

Ngay khi anh định rút bộ đánh lửa ra, anh chợt liếc ra ngoài cửa kính xe.

Bên đường có một siêu thị nhỏ, tên của siêu thị khiến anh không thoải mái.

Siêu thị Quả Đào.

Hai chữ “Quả Đào” rất chói mắt, còn đâm vào tim.

Dưới hai chữ Quả Đào” còn có câu: Trong tiệm có Bánh Sữa Nhỏ thơm ngọt đặc biệt.

Ngay lúc đó, Trình Quý Hằng thậm chí không muốn hút thuốc nữa, muốn lái xe đi ngay lập tức.

Tuy nhiên, suy nghĩ không khống chế được hành vi, anh mở cửa xe như bị ma xui quỷ khiến.

Anh muốn đi mua một chiếc bật lửa, nhân tiện mua một chiếc bánh sữa nhỏ.

Anh còn lâu mới bị hai chữ “Quả Đào” này thu hút, anh chỉ muốn đi xem rốt cuộc trong cửa hàng có bánh sữa nhỏ đặc biệt gì— Anh cứ thuyết phục chính mình như vậy trên đường đến siêu thị.

Cửa siêu thị là cửa kính hai cánh, có thể do trời mưa, lúc này cửa đang đóng kín.

Thời tiết bên ngoài oi bức, trong siêu thị bật điều hòa, do chênh lệch nhiệt độ nên trên kính có một lớp hơi nước, anh hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong siêu thị, chỉ có thể nhìn thấy một ánh đèn màu trắng. 

Khoảnh khắc mở cửa siêu thị, trên đỉnh đầu phát ra tiếng chuông trong trẻo.

Ngay sau đó, bà chủ đứng dậy từ sau quầy.

Bà chủ xinh đẹp như tiên nữ, thoáng cái đã câu mất hồn của anh.

Anh sững sờ cứng đờ ngay tại chỗ, nhìn bà chủ đứng sau quầy như đang nằm mơ.

Đúng vậy, cảm giác như đang nằm mơ.

Trong bốn năm nay, chỉ có trong giấc mơ anh mới nhìn thấy cô.

Đó là Quả Đào.

Không ngờ lại là Quả Đào.

Thời khắc này anh có muôn vàn suy nghĩ, mắt anh đỏ hoe.

Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu, môi anh run lên, vài lần muốn nói nhưng lại do dự, anh cũng không tìm được cách mở lời thích hợp.

Mãi một lúc sau, anh mới nuốt giọt nước mắt mất mặt ngược trở về, giọng nói khàn khàn: “Đào tử, anh thực sự quay về rồi, chỉ là muộn mất hai tháng.”

Giọng anh nghẹn ngào, mang theo vẻ tự trách, hối hận và cầu xin. 

Anh biết anh có lỗi với cô, nhưng anh thực sự hy vọng  cô có thể tha thứ cho anh.

Không tha thứ cũng được, chỉ cần có thể quay về bên anh một lần nữa là được.

Đào Đào cũng cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này cô có thể gặp lại người đàn ông này, nhưng cô đã không muốn gặp lại anh nữa, không muốn một chút nào.

Từ bốn năm trước lúc quyết định rời khỏi Vân Sơn, cô đã không còn muốn gặp lại anh nữa.

Anh chỉ lừa dối cô, làm xáo trộn cuộc sống của cô với tâm thái như trêu chọc một con thú cưng, dùng mọi thủ đoạn hủy hoại cuộc sống của cô.

Anh chưa bao giờ yêu cô, cũng chưa bao giờ nói với cô một câu thật lòng.

Anh chỉ đang đùa giỡn với cô.

Bây giờ cô đang sống rất hạnh phúc, rất mãn nguyện, cô không muốn bị anh đùa giỡn hay hủy hoại nữa, vậy nên hiện giờ cô chỉ muốn anh rời đi càng nhanh càng tốt, thậm chí cô không muốn nhận là có quen biết với anh.

Cô nắm chặt tay, liều mạng khống chế cảm xúc của chính mình, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Cô hơi nhíu mày, có chút gượng gạo nhìn anh: “Có phải anh nhận nhầm người rồi không?”

Trình Quý Hằng ngây ra, mờ mịt bất an nhìn cô. 

Đúng lúc này, một cô bé nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên chui ra từ dưới quầy, tò mò nhìn anh bằng đôi mắt đen láy to tròn, giọng non nớt: “Sao chú biết mẹ con tên Đào Tử?”

Hơi thở của Trình Quý Hằng như bị bóp nghẹt, anh ngây người nhìn bé gái trước mặt.

Đứa trẻ còn rất nhỏ, thắt hai bím tóc đuôi sam, mặc một chiếc váy màu hồng, chân tay lộ ra ngoài tròn trịa trắng nõn  như củ sen, mập mạp rất đáng yêu.

Khuôn mặt của đứa bé làm anh có cảm giác rất quen thuộc.

Cứ như đã từng gặp ở đâu đó.

Khoảnh khắc ấy tâm trí anh rất rối bời, như thể vừa trải qua một trận động đất.

Đây là con gái anh.

Đào Đào lập tức biến sắc, hét lớn tên đứa bé:“Đào Đa Lạc! Quay lại!”

Bánh Sữa Nhỏ chưa bao giờ nghe thấy mẹ giận dữ gọi mình như vậy, cô bé bị dọa sợ, lập tức lui lại sau quầy, sắc mặt hoảng sợ, nhìn mẹ không biết làm thế nào.

Đào Đào cảm nhận được nỗi sợ của con gái, nhưng cô không lập tức an ủi con gái, vì bây giờ cô còn có việc phải lo lắng hơn.

Cô sợ anh sẽ cướp mất con gái của mình.

Cô chỉ còn con gái, cô tuyệt đối sẽ không để anh cướp mất.

Mà anh cũng không phải là người tốt.

Hít một hơi thật sâu, cô lại ngước mắt lên, ánh mắt không chút ấm áp.

Cô muốn nói với anh rằng, đây không phải là con gái của anh.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn vào mắt anh anh, cô đã ngây ra vì anh đang khóc.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc.

Khoảnh khắc nhìn thấy bé gái nhỏ, Trình Quý Hằng đã nhận ra hành vi về muộn hai tháng của mình không thể tha thứ đến mức nào.

Anh cũng đã hiểu tại sao bốn năm trước cô kiên quyết rời đi như vậy.

Thời điểm biết mình có thai, cô nhất định vô cùng sợ hãi, nhưng anh lại không ở bên cạnh cô, thậm chí còn không liên lạc được với anh.

Cô nhất định đã đến Tây Phụ để tìm anh, nhưng cô không thể tìm thấy anh, vì anh đã đưa cô địa chỉ giả.

Anh không chỉ khiến cô tổn thương mà còn đẩy cô vào đường cùng, vậy nên cô đã rời xa anh.

Trong lòng anh biết rằng, cô sẽ không tha thứ cho anh.

Anh cũng không đáng được tha thứ.

Anh căm ghét bản thân, cũng đau lòng cho người con gái anh yêu nhất.

Anh cố gắng hết sức để kìm nén sự nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt nhìn cô: “Đào Tử, anh xin lỗi.” Dù biết một lời xin lỗi là vô ích, nhưng anh vẫn nợ cô một lời xin lỗi.

Anh sẽ dành phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô và con gái.

Đào Đào hoàn toàn không tin lời xin lỗi của anh, ai biết bây giờ anh có đang giả vờ?

Cô nghi ngờ anh đang giả vờ, vì anh rất giỏi ngụy trang.

Cô không cần lời xin lỗi của anh, cô cần anh rời đi càng sớm càng tốt, cô không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Cô nói không chút cảm xúc: “Anh đi đi, chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi.”

Giọng điệu của cô rất lạnh lùng, giống như đang đối xử với một người xa lạ.

Trình Quý Hằng không thể chịu đựng được việc cô đối xử với mình như vậy,  anh có thể chấp nhận việc cô đánh anh, mắng anh, nhưng anh không thể chấp nhận được cô thờ ơ với anh. Anh bắt đầu cầu xin cô: “Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em và con gái được không?”

Đào Đào thở dài, cuối cùng nhớ ra người này rất khó chơi, nếu không giải thích rõ, anh sẽ cứ dây dưa không dứt.

Cô quyết định nói tất cả cho rõ ràng.

“Trình Quý Hằng, tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi, tôi và con gái cũng không cần anh. Đây là con gái tôi, không phải con gái anh.” Giọng của cô bình tĩnh nhưng lại rất kiên quyết: “Tôi cũng không hận anh, cho nên anh không cần phải xin lỗi tôi, cũng không cần bù đắp cho tôi. Cảm ơn anh đã cho tôi một đứa con gái đáng yêu như vậy, cả hai chúng ta đã không ai nợ ai nữa, anh đi đi.”

Cô thật sự không yêu anh nữa rồi, cũng không cần anh nữa.

Cô đã từng xem anh là duy nhất của mình, cho rằng cả đời này cô không thể sống thiếu anh, nhưng trong bốn năm nay không có anh, cô vẫn sống rất tốt.

Có con gái bên cạnh, như thế đã đủ rồi.

Trình Quý Hằng có thể chấp nhận mọi sự trừng phạt, nhưng anh không thể chấp nhận việc cô không còn yêu anh nữa.

Có chết cũng không chấp nhận được.

Anh cứ bướng bỉnh như một đứa trẻ, phản bác như đinh đóng cột: “Em yêu anh, em nhất định vẫn còn yêu anh! Em không thể không yêu anh!”

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Trình Quý Hằng thậm chí còn chưa nhìn thấy người đó là ai, nhưng một giây sau, anh đã nghe thấy giọng nói non nớt trong trẻo của con gái mình: “Chú Tô!”

Bầu không khí trong siêu thị rất ngột ngạt, dù Bánh Sữa Nhỏ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé có thể cảm thấy bất an.

Cảm xúc của trẻ con rất nhạy cảm, cô bé có thể cảm nhận được người chú xa lạ này khiến bé cô khó chịu.

Sau khi nhìn thấy Tô Yến, cô bé như nhìn thấy vị cứu tinh, cô bé lập tức chạy ra từ sau quầy, xông tới chỗ Tô Yến, hoảng sợ nói: “Chú xấu xa này làm mẹ khóc rồi.”

Chú xấu xa?

Con gái anh coi anh là chú xấu xa?

Lồng ngực như bị dao đâm một nhát, Trình Quý Hằng đau đến mức không thở được.

Lúc nhìn thấy Trình Quý Hằng, Tô Yến cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng anh ấy rất bình tĩnh, cúi người bế Bánh Sữa Nhỏ lên, nhẹ giọng dỗ dành cô bé trước: “Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ hai người.” Sau đó lạnh lùng nhìn Trình Quý Hằng: “Ở đây không hoan nghênh cậu, mong cậu có thể đi ngay lập tức.”

Đào Đào cũng muốn anh mau chóng rời đit, cô thậm chí còn có hơi sợ anh, sợ anh cướp mất con gái của mình, hủy hoại cuộc đời cô một lần nữa, cô không chút lưu tình nói: “Chúng tôi thật sự phải đóng cửa rồi, anh đi nhanh giùm.”

Trình Quý Hằng hồn bay phách lạc cứng đờ tại chỗ.

Cô gái mà anh yêu nhất không còn yêu anh nữa, con gái anh cũng không nhận anh, nhưng họ lại rất thân thiết với Tô Yến.

Họ giống như một gia đình ba người, mà anh chỉ là người ngoài không có bất cứ quan hệ gì.



*Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung thêm!!!

Trình chó: “Tôi có thực sự là nam chính không vậy? Có nam chính nào mà khổ như tôi không?” 

Quần chúng hóng chuyện: “Đây Không phải là vì anh xứng đáng sao?”

………

Hãy nói về lý do tại sao Đào Tử có cảm tình với Tô Yến, điều này ở chương trước đã gây nhiều tranh cãi.

Đầu tiên là vào bốn năm trước, khi cô tuyệt vọng nhất, là Tô Yến xuất hiện mang đến cho cô ấy sự ấm áp cùng với sự quan tâm duy nhất, cũng chỉ có Tô Yến sẵn sàng giúp đỡ cô, còn nói muốn cưới cô, đưa cô và con gái rời khỏi Vân Sơn, kể từ khi đó cô đã rất biết ơn Tô Yến rồi. Sau đó bốn năm sau gặp lại, anh ấy vẫn đối tốt với cô như vậy, cô đương nhiên là có cảm tình với anh ấy rồi, dù sao thì trái tim làm bằng thịt, dù thế nào cũng sẽ cảm động. Mà Tô Yến còn rất quan tâm con gái của cô, đối với một người mẹ đơn thân, con gái mới là quan trọng nhất, Tô Yến có thể khiến con gái cô hạnh phúc, Bánh Sữa Nhỏ cũng rất quý mến chú Tô Yến, vì vậy cô mới muốn cho Tô Yến một cơ hội.

Mà trong truyện cũng giải thích rồi, Đào Tử đã không lập tức đáp lại Tô Yến, đầu tiên sẽ tìm hiểu sau đó mới quyết định có ở bên anh ấy hay không, bây giờ vẫn chưa bên nhau.

Đối với Trình chó, lò thiêu* vẫn tiếp tục dài dài ing~ 

[*火葬场 (Hỏa táng tràng) trong tiếng Trung có nghĩa là “nhà hỏa táng” hay “bãi hỏa táng” trong tiếng Việt. Đây là nơi thực hiện việc hỏa táng người đã qua đời, tức là đốt thi thể để biến thành tro.

Trong ngôn ngữ mạng và văn hóa trực tuyến Trung Quốc, 火葬场 thường được dùng theo nghĩa bóng để chỉ một tình huống hoặc trạng thái mà người ta cảm thấy hoàn toàn bị thất bại hoặc không còn hy vọng, giống như việc “bị đốt thành tro”. Cụm từ này có thể dùng để miêu tả một sự kiện, tình huống hoặc người mà không còn cơ hội cứu vãn hoặc đã bị “chôn vùi”.]

[Trên đây là quan điểm của cá nhân tôi, tuy tôi là tác giả, nhưng tôi không  thay mặt cho quan điểm của độc giả, chất lượng của một tác phẩm được tạo bởi tác giả và người đọc, vì vậy mọi người cứ tiếp tục đưa ra ý kiến ​​của mình thật tốt nhé~]

[Và, cuối cùng tôi phải nói rằng tôi sẽ tiếp thu những quan điểm và bình luận của mọi người, nhưng tôi hy vọng rằng mọi người sẽ đọc truyện trước khi đi đọc bình luận, đừng không đọc truyện mà đi đọc bình luận luôn, đọc xong bình luận thì đoán truyện có nội dung gì, sau đó bình luận, còn có những người chỉ đọc bình luận rồi mắng mấy câu, việc này có hơi… Làm khó tôi rồi.]