Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 25




Ba ngày sau khi mất, bà nội được đưa đi hỏa táng.

Sáng ngày hôm đó, Đào Đào đưa mắt nhìn thi thể của bà nội được đưa vào lò hỏa táng. Trong lòng cô biết rõ đây là lần cuối cùng mình và bà nội gặp mặt trong đời này, đáy lòng vừa không nỡ vừa đau xót, cảm xúc lại lần nữa sụp đổ, không kiềm chế được mà gào khóc nức nở. Nếu không phải Trình Quý Hằng vẫn ôm chặt lấy cô thì chắc chắn cô đã ngã quỵ trên mặt đất rồi.

Bà mất được một tuần, cô cùng Trình Quý Hằng ôm hũ tro cốt của bà nội đến Nghĩa trang Vân Sơn, chôn cất chung với ông nội đã qua đời nhiều năm.

Đến lúc này, xem như cô và bà nội đã từ biệt mãi mãi.

Mặc dù rất khổ sở nhưng người mất cũng đã mất, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.

Huống chi bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình, còn có Trình Quý Hằng bên cô.

May là còn có Trình Quý Hằng bên cô.

Nếu không có anh, cô chắc chắn vẫn sẽ đắm chìm trong nỗi đau mất đi bà nội, vĩnh viễn không thoát ra được, thậm chí còn có thể làm ra chuyện gì đó quá khích nữa.

Người sống trên đời, điều đáng sợ nhất không phải là đối diện với cái chết, mà là đối diện với cô độc và tuyệt vọng. Có rất nhiều loại tình huống tạo thành cô độc và tuyệt vọng, đối với Đào Đào, cái chết của bà nội chính là nguồn gốc của sự cô độc và tuyệt vọng trong cô.

Là Trình Quý Hằng dẫn cô thoát khỏi cô đơn và tuyệt vọng, việc có anh bên cạnh đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, để cô dũng cảm đối mặt với hiện thực, để cô cảm nhận được rằng trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm và để ý đến cô.

Nhờ có anh, cô mới có thể can đảm trở lại, hơn nữa chắc chắn bà nội cũng không muốn nhìn thấy cô không gượng dậy nổi, cho nên cô phải cố gắng sống thật tốt, không thể phụ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của bà nội.

Ngày thứ hai sau khi an táng bà nội, cô trở lại làm việc.

Thực ra kỳ nghỉ phép do nắng nóng đã kết thúc hai ngày trước, nhưng bởi vì phải giải quyết chuyện tang lễ, nên cô xin trung tâm giảng dạy cho nghỉ phép hai ngày, hai ngày này là giáo viên khác lên lớp thay cô.

Phần lớn kỳ nghỉ hè của các học sinh vẫn chưa chấm dứt, sau khi nhập học lại, chương trình dạy học của cô vẫn kín như trước, không chỉ dạy toán lớp 11 mà còn dạy cả hóa lớp 12.

Thực ra bây giờ cô đã không còn áp lực tài chính lớn như vậy, nhưng cô vẫn muốn kiếm thêm nhiều tiền để trả lại phí phẫu thuật cho Tô Yến.

Mặc dù mẹ Tô Yến nói không cần trả lại số tiền này, nhưng cô vẫn không muốn mắc nợ tiền nhà bọn họ.

Cô không phải là kẻ ngốc, có thể cảm nhận sự khinh miệt và coi thường từ mẹ của Tô Yến. Khi bà ta nói cô không cần trả lại tiền, tuy rằng trong lời nói bày tỏ lời chúc mừng “Tân hôn” với cô, nhưng trong giọng điệu lại tràn ngập ý bố thí.

Cô không thèm sự bố thí từ bà ta.

Tiết học đầu tiên vẫn bắt đầu từ tám giờ sáng, nhưng mà bây giờ cô đã không còn đặt đồng hồ báo thức nữa, cứ bảy giờ mười phút mỗi sáng Trình Quý Hằng sẽ đúng giờ đến gõ cửa phòng cô, gọi cô dậy.

Bây giờ cô cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng nữa, bởi vì Trình Quý Hằng sẽ chuẩn bị giúp cô, rửa mặt xong cô có thể ăn luôn.

Trước khi Trình Quý Hằng xuất hiện trong cuộc sống của cô, mỗi ngày cô đều sống vô cùng bận rộn. Nếu so sánh một ngày của cô với một cái bình gốm chứa đầy hòn đá nhỏ, thì cuộc sống của cô chính là được tạo nên bởi những viên đá nhỏ đó, vụn vặt và nặng nề. 

Từ sau khi anh xuất hiện, dường như cuộc sống của cô thoải mái hơn rất nhiều, anh đã san sẻ hơn nửa số hòn đá nặng trịch.

Ăn sáng xong, Đào Đào chuẩn bị đi làm, nhưng khi cô đang thay giày thì Trình Quý Hằng cũng bước đến cửa và thay giày cùng cô: “Anh đưa em đi làm.”

Trước khi bà nội mất, hai người bọn họ đều sẽ cùng nhau ra ngoài, chẳng qua là không chung đường— Cô đi làm, anh đến bệnh viện giúp cô chăm sóc bà nội.

Bây giờ bà nội qua đời, anh không cần đến bệnh viện nữa, nhưng Đào Đào cũng không muốn anh đi cùng, cô hoàn toàn có thể đi làm một mình, cô trả lời không cần nghĩ ngợi: “Không cần, em tự đi được.”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng khá nghiêm túc, như đang trình bày một công việc quan trọng: “Không được, anh phải đưa em đi làm.”

Đào Đào ngẩn ra: “Tại sao?”

Trình Quý Hằng nghiêm trang: “Hiện tại anh được em nuôi, cho nên anh phải làm chút gì đó cho em, nếu không ngày nào đó em không thích anh nữa, đuổi anh ra ngoài thì làm sao bây giờ? Không phải anh sẽ trở thành người chồng bị vứt bỏ sao?”

“…”

Người chồng bị vứt bỏ?

Đây là từ ngữ mới mẻ gì vậy?

Đào Đào đột nhiên bị chọc trúng điểm cười, bắt đầu cười ha ha.

Khi cô cười, đôi mắt cong cong như là trăng lưỡi liềm, con ngươi đen bóng, đáy mắt ẩn hiện tia sáng.

Trình Quý Hằng chăm chú nhìn cô gái trước mặt, không nhịn được mà giơ cánh tay lên, xoa nhẹ lên đầu cô một cái đầy cưng chiều.

Sau khi thay giày xong, hai người ra ngoài.

Trình Quý Hằng đạp xe đạp, chở Đào Đào đi làm.

Ánh nắng mùa hè vừa gay gắt vừa chói chang, mặc dù chưa đến tám giờ nhưng không khí đã oi bức rồi.

Nhưng Đào Đào lại không hề cảm thấy nóng, cô chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, giống như là được quay về thời thơ ấu vô âu vô lo.

Lúc lên tiểu học, mỗi ngày mẹ đều sẽ đạp xe đưa cô đến trường học.

Nhưng từ sau khi ba mẹ rời khỏi cô, cô đã không còn được đối xử như vậy nữa.

Còn hồi học trung học, cô cũng đạp xe đạp đến trường học, mỗi tối sau khi tan học cô luôn nhìn thấy các cặp đôi cùng nhau về nhà ở cổng trường, những cặp đôi đó vừa rời khỏi trường đã buông xuống tất cả sự dè dặt và gò bó, giống như Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, không còn lo lắng sẽ bị giáo viên bắt gặp. Có vài cặp sẽ đạp chung một chiếc xe về nhà— nam sinh chở nữ sinh, cô gái ngồi ở phía sau xe ôm chặt eo chàng trai, giống như cô và Trình Quý Hằng bây giờ.

Khoảnh khắc đó khi cô nhìn thấy những cặp tình nhân nên đôi này, trong lòng luôn cảm thấy ngưỡng mộ.

Cô cũng muốn có một nam sinh chở cô về nhà, nhưng mà chọn người rất cố định— Khi đó, cô chỉ muốn  để Tô Yến chở cô về nhà.

Nhưng dù sao đây chỉ là ảo tưởng, từ trước đến nay chưa từng thực hiện.

Sau khi lên đại học, cô không còn đi xe đạp nữa, bởi vì diện tích Đại học Đông Phụ rất lớn, bao trùm cả một ngọn núi xanh và một hồ nước, phong cảnh đẹp như tranh, nhưng địa hình thì nhấp nhô gồ ghề, đạp xe trong khuôn viên trường không khác gì muốn chết.

Cô không hối hận vì đã thích Tô Yến cả thời niên thiếu, nhưng mà cô lại có một chút tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân không có lấy một mối tình ngây ngô, không có một người bạn trai tan học đạp xe đạp chở cô về nhà.

Nhưng mà bây giờ những tiếc nuối đó của cô dường như đã được Trình Quý Hằng bù đắp từng chút một.

Anh cõng cô leo lên núi Vân, cùng cô ngồi cáp treo, còn đang đạp xe chở cô nữa.

Tâm trạng như mặt trời mới mọc, tươi đẹp lại sáng lạn, Đào Đào không tự chủ được mà cong khóe môi, đột nhiên cô có rất nhiều lời muốn nói với Trình Quý Hằng, vì thế xoay mặt ngẩng đầu, nhìn về phía sau gáy anh: “Trước kia khi em lên cấp ba, các bạn học bên cạnh đều lớn tuổi hơn em, cho nên bọn họ đều coi em như trẻ con. Có một lần tự học buổi tối… Không đúng, phải nói là sau khi tan tiết tự học buổi tối đầu tiên, em cầm cốc đi đến phòng nước để lấy nước, nhưng mà tầng lầu của chúng em không có nước, em định lên lầu bốn lấy nước, cầu thang phía đông có quá nhiều người nên em đi cầu thang phía tây ít người, kết quả em vừa mới rẽ vào cầu thang thì thấy một cặp đôi trong lớp chúng em đang hôn nhau!”

Đã qua nhiều năm, nhưng trong giọng nói của cô vẫn mang theo khiếp sợ và kinh ngạc, như thể cảnh tượng đó lại xuất hiện ngay trước mắt.

Trình Quý Hằng bị giọng điệu của cô làm cho buồn cười: “Sau đó thì sao?”

Đào Đào: “Lúc đó em vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình xuất hiện rất không đúng lúc, nhưng mà hai người họ lại vô cùng bình tĩnh, bạn nam đó còn cười với bạn gái rồi nói “Có trẻ con đến”, sau đó lại nói với em một câu: “Bạn nhỏ, chắc em không đi mách giáo viên đâu nhỉ?””

Cô còn bắt chước y chang giọng điệu cợt nhả của bạn nam đó.

Trình Quý Hằng buồn cười, cố ý đùa cô: “Em đi báo giáo viên à?”

Đào Đào tức giận: “Lúc đó em cũng mười ba tuổi rồi, cũng không phải là trẻ nhỏ ba tuổi nữa, còn có thể thật sự đi báo giáo viên ư?” Cô tiếp tục nói: “Buổi tối tan học, em lại thấy hai người bọn họ ở cổng trường, nam sinh đạp xe đạp, chuẩn bị chở bạn gái về nhà. Em vốn định giả bộ không nhìn thấy rồi trực tiếp đạp xe rời đi đấy, nhưng không ngờ nam sinh kia gọi em lại, nói với em: “Bạn nhỏ, sau này lớn lên cũng phải tìm một người bạn trai chở em về nhà đấy.”. Lúc đó em cảm thấy anh ta rất đáng ghét.”

Trình Quý Hằng cười hỏi: “Bây giờ thì sao? Không ghét nữa à?”

Đào Đào ăn ngay nói thật: “Bây giờ em hối hận sao không nghe lời anh ta sớm một chút.”

Trình Quý Hằng nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, không chút để ý mà hỏi: “Hối hận vì mình không yêu sớm à?”

“Cái gì gọi là yêu sớm chứ? Em không thích từ yêu sớm này.” Đào Đào nói rất nghiêm túc: “Em cảm thấy việc có một mối tình học đường ngây ngô khi đang trong độ tuổi mới chớm biết yêu là một điều rất đẹp đẽ.”

Trình Quý Hằng đồng tình với quan điểm của cô, nhưng cũng không ủng hộ: “Đối với loại chuyện yêu đương học đường này thì con gái chịu ảnh hưởng lớn hơn so với con trai, nếu cô gái ấy gặp được một người con trai tốt thì không sao, nhưng nếu gặp người không tốt thì rất dễ dàng trở nên sa đọa.” Cuối cùng, anh tổng kết lại, nói như đinh đóng cột: “Cho nên về sau nếu anh có con gái thì quyết không cho phép con bé yêu sớm.”

Đào Đào cũng nói chắc nịch: “Em cho phép.” Cô lại tràn đầy tự tin nói thêm: “Em còn giúp con bé kiểm định, nếu nam sinh này không tốt, chắc chắn em không cho phép hai đứa nó qua lại, nhưng nếu nam sinh này không tệ thì em sẵn lòng giúp con gái che giấu tình yêu với thế lực đối địch.”

Không biết vì sao, sâu trong đáy lòng Trình Quý Hằng đột nhiên cảm thấy lo lắng khó che giấu được.

Anh trầm mặc một lát rồi hỏi một câu: “Em cảm thấy, Tô Yến thế nào?”

Đào Đào: “Rất tốt, chẳng qua là hơi khó theo đuổi thôi.”

Trình Quý Hằng: “Nếu như, anh nói là nếu như thôi, nếu như sau này con gái em yêu sớm với một người như Tô Yến, em…”

Đào Đào không cần nghĩ ngợi: “Em đồng ý! Em đồng ý cả hai tay!”

Trình Quý Hằng: “…”

Giờ phút này, anh hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ sau này sẽ sinh con gái.

Đỡ phải nhọc lòng.

Anh cũng không cần nghĩ ngợi: “Anh cảm thấy em thích hợp sinh con trai.”

Đào Đào không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh: “Tại sao?”

Trình Quý Hằng đáp lại vô cùng chân thành: “Bởi vì nhất định em có thể dạy dỗ nó thành một chàng trai cực kỳ ưu tú, như vậy trên thế giới này lại có thêm một người phụ nữ hạnh phúc.”

Đào Đào cảm thấy anh nói rất có lý, nhưng không chấp nhận: “Nhưng em chỉ muốn sinh con gái thôi.”

Trình Quý Hằng dò hỏi: “…Nếu chồng em, không muốn con gái thì sao?” Anh lại cố ý giải thích một câu: “Không phải bởi vì trọng nam khinh nữ, mà là bởi vì anh ta cảm thấy nếu sinh con gái thì cần phải lo nhiều thứ, chẳng hạn như yêu sớm với trai đểu.”

Đào Đào nhìn sau gáy anh, tàn nhẫn trả lời: “Vậy thì em sẽ đổi chồng khác.”

Trình Quý Hằng: “…”



Hai người vừa trò chuyện vừa đạp xe, bất giác Trình Quý Hằng đã chở cô đến cửa lớp phụ đạo.

Xe dừng ở ven đường, Đào Đào nhảy xuống từ ghế sau, vẫy vẫy tay với Trình Quý Hằng: “Em đi trước đây, bái bai.”

Trình Quý Hằng: “Buổi trưa anh sẽ đến đưa cơm cho em.”

Trong nháy mắt Đào Đào thu chân trái đã bước ra lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh: “Anh tự nấu cơm ư?”

Trình Quý Hằng gật đầu: “Đúng, muốn ăn món gì thì cứ chọn.”

“…”

Nhưng em không tin tưởng tài nấu ăn của cái người ngay cả dấm chua và rượu gia vị cũng không phân biệt được như anh.

Mặc dù không muốn đả kích sự nhiệt tình của anh, nhưng làm người phải học được cách từ chối, cho nên cô nói cực kỳ khéo léo: “Không cần, em đã hẹn với đồng nghiệp rồi…”

Còn không đợi cô nói hết lời, Trình Quý Hằng bỗng nhiên thở dài, hơi cụp mắt, vẻ mặt ảm đạm, giọng nói trầm xuống mang theo chua xót: “Anh chỉ muốn làm điều gì đó cho em trong khả năng cho phép, nếu em chê cũng không sao, nói thẳng ra là được, anh sẽ không buồn đâu.”

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, nước da anh trắng nõn như ngọc, giữa hai đầu lông mày tuấn tú lộ rõ nét u buồn nhàn nhạt, như thể phải chịu đả kích và tổn thương cực lớn— ngoài miệng thì nói không buồn nhưng lại ra vẻ buồn muốn chết.

Lại là vẻ mặt vô tội.

Lại là giọng điệu đáng thương yếu ớt lại bất lực.

Lại là hơi thở bạch liên hoa nồng đậm phả vào mặt.

Đào Đào lại lần nữa hiểu sâu sắc cảm nhận của người đàn ông khi đối mặt với bạch liên hoa, chỉ bốn chữ: “Thân bất do kỷ.”

“Em không chê anh!” Cô không do dự nữa, nói như đinh đóng cột, thái độ nhiệt tình: “Em muốn ăn cơm anh làm!”

Trình Quý Hằng ngước mắt, nhìn cô bằng vẻ đầy mong đợi: “Thật sao?”

Đào Đào gật đầu lia lịa: “Thật mà!”

Trình Quý Hằng: “Em muốn ăn gì?”

Đào Đào: “Gì cũng được, chỉ cần là anh làm thì em đều thích ăn!”

Ánh mắt Trình Quý Hằng chân thành: “Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy.”

Đào Đào: “Đừng khách sáo, nên làm mà.”

Trình Quý Hằng đạt được mục đích, rốt cuộc cũng chịu để cô đi: “Mau lên lớp đi, anh đi mua đồ ăn.”

“Được, bái bai.” Trước khi Đào Đào xoay người còn dặn dò một câu: “Trên đường về nhà cẩn thận một chút.”

Quả Đào ngốc này luôn coi anh như trẻ nhỏ ba tuổi, Trình Quý Hằng bất lực cười: “Biết rồi.”

Đưa mắt nhìn cô đi vào tòa nhà lớp phụ đạo, anh mới đạp xe đến chợ nông sản trước, sau đó mới về nhà.

Sau khi vào cửa, anh thay sang đôi dép lê màu đen có hình chuột Mickey, sau đó xách túi đồ bước vào phòng bếp.

Vừa rửa rau xong, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Quý Sơ Bạch gọi đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi, lông mày Trình Quý Hằng đột nhiên nhíu chặt lại, lập tức nghĩ đến Đông Phụ.

Nhưng dường như anh không thể rời khỏi Vân Sơn dễ như trước được nữa.

Anh tự cho là bản thân có thể phân biệt Vân Sơn và Đông Phụ rất rõ ràng, nhưng hiện tại lại đột nhiên phát hiện hai nơi đã xen lẫn vào nhau từ lúc nào không hay.

Anh ngày xưa có thể lãng quên Vân Sơn trong chớp mắt, nhưng bây giờ lại không làm được.

Anh như bị cái gì đó ràng buộc.

Rất lâu sau, Trình Quý Hằng mới trả lời điện thoại.

“Đang bận à?” Giọng điệu của Quý Sơ Bạch vẫn nhẹ nhàng lười biếng như trước.

Trình Quý Hằng vừa nghe thấy giọng điệu này của anh ta đã biết bên bên Đông Phụ tạm thời ổn định, anh không khỏi thở phào một cái: “Có chuyện thì nói thẳng, đừng làm phiền tao nấu ăn.”

“Mày đang làm gì cơ?” Sự lười biếng trong giọng điệu của Quý công tử biến mất, chỉ còn lại sự khiếp sợ cùng kinh ngạc.

Giọng điệu Trình Quý Hằng vẫn bình tĩnh như trước: “Nấu ăn.”

Anh chưa từng nấu cơm, đây là lần đầu tiên, lại còn nấu cho một Quả Đào ngốc. Loại hành vi này thật sự rất giống như bị điên, ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu được, nhưng anh muốn làm như vậy, muốn chăm sóc cô hết mức có thể.

Khi đối mặt với Quả Đào ngốc này, anh luôn luôn có thể làm ra rất nhiều chuyện kì quái.

Anh biết bản thân không cần phải nói chuyện này với Quý Sơ Bạch, nhưng anh cứ muốn nói, muốn khoe khoang cái gì đó.

Quý Sơ Bạch bên kia điện thoại im lặng rất lâu, nghiêm túc nói: “Nếu như mày không có tiền thì có thể nói thẳng cho tao biết, không cần làm ra hành vi giết người cướp của này đâu.”

Trình Quý Hằng cũng trả lời rất nghiêm túc: “Mày hiểu lầm rồi, bây giờ tao không quen ăn cơm cứng*, cho nên phải lấy lòng cô Đào Tử ngốc đó.” Anh tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi kỳ quái của mình: “Nếu không đến lúc đó cô ta sẽ đuổi tao ra ngoài.”

[*Ăn cơm mềm mang ý là ăn bám, bám váy phụ nữ, nên không quen ăn cơm cứng ở đây là muốn nói vì anh muốn ăn bám nên mới phải lấy lòng Đào Đào]

Quý Sơ Bạch: “Cho nên, bây giờ mày, đang ăn cơm mềm à?”

Trình Quý Hằng: “Tao đã ăn hơn một tháng rồi.” Ngừng một chút, anh lại bổ sung một câu: “Ăn rất ngon, nếu có cơ hội thì mày cũng có thể thử xem.”

Quý Sơ Bạch: “…”

Trình Quý Hằng: “Mày còn có chuyện khác à?”

Quý Sơ Bạch: “Tao muốn mày làm người cho ra dạng người.”

Trình Quý Hằng: “Tao biết mà.”

Quý Sơ Bạch thở dài, không thể không nhắc nhở: “Mày không nghĩ đến việc sau khi mày đi rồi, liệu cô ấy có buồn không à?”

Trình Quý Hằng giật mình, cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Quý Sơ Bạch lại hỏi: “Mày dám đưa cô ấy về Đông Phụ à?”Anh ta dùng từ “dám” để đặt câu hỏi, chứ không phải “muốn”.

Trong đầu Trình Quý Hằng lập tức hiện ra đáp án— Không dám.

Trước khi chuyện ở Đông Phụ được giải quyết, anh hoàn toàn không dám đưa cô trở về, không dám để Bách Lệ Thanh phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Ngay sau đó, anh đột nhiên ý thức được mình có điểm yếu.

Anh chưa bao giờ sợ hãi Bách Lệ Thanh, cho dù bà ta là đồng phạm giết mẹ anh, còn từng nhét anh vào rương hành lý, nhốt anh vào chuồng chó, anh cũng không sợ bà ta.

Anh chỉ hận bà ta.

Nhưng hiện tại anh lại hơi sợ bà ta.

Sợ bà ta phát hiện ra Quả Đào ngốc này.

Mặc dù bên kia điện thoại vẫn luôn yên lặng, nhưng Quý Sơ bạch đã biết đáp án: “Vậy mày cũng đừng tốt với cô ấy như thế.”

Trong lòng Trình Quý Hằng đột nhiên rất hoảng loạn, như bị đâm trúng tử huyệt. Anh vô thức muốn che dấu tử huyệt, cho nên bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: “Mày suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là tao bỗng nhiên muốn làm một bữa cơm thôi.” Ngừng một chút, anh lại bổ sung chắc nịch: “Tao không hề quan tâm cô ta, cô ta chỉ là một trò tiêu khiển thôi.”

Quý Sơ Bạch hiểu rất rõ Trình Quý Hằng, nếu anh thật sự không quan tâm người phụ nữ đó thì tuyệt đối sẽ không giải thích với anh ta nhiều như vậy.

Anh cực kỳ quan tâm.