Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 2




Đào Đào sững người, bất chợt ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vừa đột nhiên tỉnh lại này, vẻ mặt đầy hoảng sợ và kinh ngạc, như thể vừa tận mắt chứng kiến kỳ tích chết đi sống lại xảy ra vậy.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!” Giọng nói của cô vẫn còn lộ ra sự mừng rỡ và kích động khó mà lờ đi.

Thế nhưng sự mừng rỡ và kích động của cô chẳng hề đả động gì đến Trình Quý Hằng.

Trình Quý Hằng hoàn toàn không để ý đến cô, thậm chí không liếc mắt nhìn cô tới một cái, giống như trong phòng bệnh không hề tồn tại người thứ hai.

Anh bắt đầu thử cử động, nhưng lực bất tòng tâm. Cả cơ thể như chứa đầy chì, đầu vừa mê man lại vừa căng ra, như bị nhét đầy bông.

Tình trạng cơ thể của mình, chính mình hiểu rõ nhất, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn nữa, anh không thể tự do đi lại.

Sau khi ý thức được điều này, vẻ mặt của Trình Quý Hằng càng u ám hơn, cuối cùng anh hướng ánh mắt nhắm vào Đào Đào. Con ngươi đen kịt, thâm trầm, vô cùng lạnh lẽo. Anh mở miệng chất vấn: “Ai cử cô tới?”

Đào Đào sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác.

Đồng thời, cô còn có chút lo lắng, vì ánh mắt và khí chất của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.

Anh lúc này cực kỳ giống một con sói vừa mới tỉnh giấc, ánh mắt sáng sâu vô cùng sắc bén, khắp người tỏa ra vẻ cảnh giác và nguy hiểm.

“Không ai cử tôi đến cả.” Cô ăn ngay nói thật: “Tôi tự đến.”

Trình Quý Hằng lười quanh co với cô, lại lần nữa lạnh lùng chất vấn: “Bách Lệ Thanh hay là Trình Vũ Y?”

Rõ ràng anh hoàn toàn không tin những lời cô nói, vẫn chứa đầy thái độ thù địch với cô như cũ.

Đào Đào vô cùng bất lực, nhưng không hề tức giận.

Cô không ngốc. Người bình thường sau khi mở mắt ra mà trông thấy người lạ, phản ứng đầu tiên nên là hỏi: “Cô là ai?” Mà anh lại hỏi: “Ai cử cô tới?”

Cho nên cô đoán rằng người đàn ông này chắc là có kẻ thù, sở dĩ bây giờ nằm trong bệnh viện, có lẽ cũng là do kẻ thù gây ra. Vì vậy anh nghi ngờ người lạ đầu tiên mình nhìn thấy sau khi mở mắt—— điều này có thể nói là một loại phản ứng theo bản năng.

Nghĩ một lúc, Đào Đào bắt đầu chứng minh sự trong sạch của mình: “Hai người anh nói đó tôi đều không biết. Anh cũng không cần lo tôi sẽ làm gì anh, nếu anh không muốn bị làm phiền, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Trình Quý Hằng chẳng ừ hử gì, chỉ nhìn Đào Đào chằm chằm, ánh mắt vẫn lạnh lẽo sắc bén như muốn nhìn thấu cô.

Đào Đào biết anh vẫn không tin lời cô nói, thở dài: “Nếu tôi muốn hại anh, tôi đã rút ống thở của anh từ lâu rồi, sẽ không để cho anh sống đến tận bây giờ đâu.”

Trình Quý Hằng: “…”

Đào Đào dò hỏi: “Anh còn nhớ mình đến bệnh viện như thế nào không?”

Trình Quý Hằng nhớ lại, không hề có ấn tượng gì.

Đào Đào đành phải kể lại tỉ mỉ sự việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó và sau khi anh hôn mê, sau đó hỏi lại: “Bây giờ anh tin tôi rồi chứ?”

Ánh mắt và giọng nói của cô chứa một chút chờ mong, chờ mong mình được rửa oan, được dán dấu người tốt.

Trình Quý Hằng nhìn ra sự thiết tha và chờ mong của cô, nhưng vẫn không bị lay động.

Từ khoảnh khắc mở mắt, anh đã cho rằng, đây là một cô gái rất xinh đẹp. Đẹp mà không điệu, ngọt mà không ngấy, ngắm mãi không chán. Vẻ mặt ngây thơ và linh hoạt, hoàn toàn không nhiễm bụi trần, trông rất tuyệt vời, rất khó để khiến trong lòng người ta nảy sinh thù địch và chán ghét với cô.

Đó là lý do tại sao anh phải đề phòng cô nhiều hơn.

Anh không bao giờ tin rằng có những điều tốt đẹp trên thế giới này, nếu có, cũng là để che đậy sự thật xấu xa.

Anh cũng sẽ không bao giờ mềm lòng vì phụ nữ. Nói đúng hơn, cho tới bây giờ anh chưa từng mềm lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, dù cho người đó xinh đẹp đến mấy.

Im lặng một lát, anh tiếp tục chất vấn: “Vì sao cô muốn cứu tôi?”

Con người sống trên đời đều có ý đồ, cô không thể vô duyên vô cớ cứu anh được, bao giờ cũng sẽ có mục đích. Huống chi cô còn chăm sóc anh ba ngày trong bệnh viện, thực sự không cần báo đáp ư?

Chịu vất vả nhọc nhằn, chỉ để giúp một người xa lạ không quen biết? Trên đời sao lại có người ngu ngốc như vậy được chứ? Chắc chắn không thể tồn tại kẻ đần độn như thế được.

Cho dù cô không phải người của Bách Lệ Thanh thì cũng chắc chắn mang ý nghĩ xấu xa trong lòng.

Đào Đào bị hỏi đến mức nghẹn họng.

Tại sao lại cứu anh? Bởi vì anh sắp chết chứ sao nữa! Cái này còn cần phải hỏi à?

Cô bất đắc dĩ trả lời: “Tôi không cứu anh, lại có thể trơ mắt nhìn anh chết hả?”

Lý do này thực sự quá lương thiện, lương thiện đến nỗi khiến anh không thể tin được.

Nếu đó là lời nói dối thì đó chắc chắn là lời nói dối giả nhất mà anh từng nghe.

Còn nếu đó là lời nói thật thì cô gái này chắc chắn là người ngốc nhất mà anh từng gặp.

Tóm lại, tám mươi phần trăm cô không phải là người của Bách Lệ Thanh. Bách Lệ Thanh sẽ không để cho một kẻ ngốc ngay cả lời nói dối cũng không đến nơi đến chốn phụ trách theo dõi anh.

Nhưng cho dù loại trừ khả năng cô là người của Bách Lệ Thanh, Trình Quý Hằng cũng không tin lời cô nói là thật, hỏi thẳng: “Cô học y?”

Đào Đào: “Không phải.”

Trình Quý Hằng: “Vậy thì cô chẳng có lý do gì để mà rủ lòng thương.”

“…”

Người này sao mà không biết phân biệt tốt xấu vậy chứ?

Đào Đào nói lý lẽ: “Tôi cứu anh vì anh đúng lúc đụng vào xe đạp của tôi. Tôi đến chăm sóc anh vì bệnh viện anh được đưa vào cũng là nơi bà nội tôi ở, lúc tôi đến thăm bà nội tiện thể có thể thăm anh.”

Trình Quý Hằng nắm được thông tin: “Bà nội cô bị bệnh?”

Đào Đào: “Ừm.”

Trình Quý Hằng: “Nghiêm trọng lắm à?”

Nhắc đến bệnh tình của bà nội, Đào Đào không khỏi cảm thấy chua xót, khẽ cắn môi dưới, gật đầu: “Ừ.”

Trình Quý Hằng để ý thấy cô đang trở nên buồn bã, lại hỏi: “Ba mẹ cô đâu?”

Đào Đào: “Mất rồi.”

Lúc trả lời câu hỏi này, cô không hề ngập ngừng hay đau buồn. Nếu không nói dối, vậy thì rõ ràng ba mẹ đã qua đời rất nhiều năm rồi, cô đã dần tập thành thói quen, cho nên mới có thể trả lời thản nhiên đến vậy.

Sau khi thử thăm dò vài lần, Trình Quý Hằng khẳng định cô gái này không phải là loại người giỏi mưu mô, thậm chí còn có chút ngây thơ. Nói dối không phải là sở trường của cô, như vậy chỉ có một khả năng: Lời cô nói là thật.

Ba mẹ mất sớm, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, bà nội bị bệnh nặng phải nhập viện, một mình cô gánh vác số tiền thuốc men khổng lồ.

Cô gái này xem ra tuổi cũng không lớn, nhiều lắm là hai mươi tuổi, tám mươi phần trăm vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tiền thuốc men có thể đè sụp cô bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại không muốn từ bỏ việc điều trị của bà nội, nên đành phải tìm cách khác để gom góp tiền thuốc men.

Như vậy, lý do cô cứu anh đã được giải thích rõ—— vì tiền.

Cuộc sống vừa bi thảm lại vừa truyền cảm hứng này đã có thể được đưa lên các chương trình truyền hình. Nhưng Trình Quý Hằng không hề đồng cảm với cô, hay nói, anh sẽ không đồng cảm với bất kỳ ai.

Trên thế giới này có rất nhiều người từ khi sinh ra đã có số phận thảm thương, anh cũng không thể đồng cảm hết được. Chỉ đơn giản là không đồng cảm—— đối xử với mọi người như nhau—— đều thờ ơ như nhau —— chính là sự đồng cảm lớn nhất của anh.

“Ra giá đi.” Anh đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu bình thản, giống như đang hỏi giá cả hàng hóa trong cửa hàng: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”

Đào Đào không nói gì, cứ trừng mắt nhìn anh.

Lần này cô thực sự tức giận.

Giọng điệu của anh không có chút xúc phạm nào, cho nên cô cũng không phải tức giận vì chuyện tiền bạc, mà là vì cái người này rất không biết điều, quá đa nghi và quá thực tế.

Anh không tin việc cô cứu anh là xuất phát từ lòng tốt, lại càng không tin cô sẽ vô duyên vô cớ mà cứu anh.

Anh không tin vào lòng tốt của cô, cũng không cảm nhận được ý tốt đó.

Tuổi trẻ đôi mươi tràn đầy nhiệt huyết, mang trong lòng ý tốt, ghét nhất là bị người ta xuyên tạc và hiểu lầm, lại càng không thể nuốt nổi oan ức.

Đào Đào cực kỳ tức giận, cảm thấy lòng tốt của mình như bị chó ăn. Không đúng, anh thậm chí không xứng được đánh đồng với chó, chó còn có thể cảm nhận được ai tốt ai xấu, còn cái người này căn bản không biết gì.

Bây giờ cô cực kì muốn cãi nhau với người này, cực kì muốn chửi anh, nhưng cô biết mình không phải là người giỏi cãi lộn, nên con đường cãi lộn này không thể thực hiện được.

Nhưng cô lại nuốt không trôi cục tức này!

Hiện tại chính là tình huống điển hình: Nhịn thì càng nghĩ càng tức, lùi một bước thì càng nghĩ càng thấy lỗ.

Nhìn vẻ mặt căm giận của cô, Trình Quý Hằng không nhịn được mà cười: “Tức giận lắm sao?”

Anh thực sự bị chọc cười. Bởi vì cô gái này quá ngốc, cảm xúc gì cũng viết hết lên trên mặt, làm cho anh hoàn toàn buông lỏng phòng bị. Khóe môi anh nhếch lên, đôi mắt như ngôi sao sáng mang ý cười vui vẻ, trông vô hại, không có chút liên hệ nào với hai chữ “khốn nạn”.

Đào Đào cắn chặt răng, vẫn đang trừng mắt nhìn anh.

Trình Quý Hằng cho rằng cô ngại mở miệng đòi tiền, hiếm khi nảy sinh lòng khoan dung một lần, nên có lòng tốt mà an ủi: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, cô không cần phải ngại đâu.”

Đào Đào hít sâu một hơi, mặt không chút cảm xúc, hỏi: “Anh tên gì?”

Trình Quý Hằng cảm thấy bản thân không cần mai danh ẩn tích trước một người ngốc: “Trình Quý Hằng.”

Đào Đào thản nhiên, hung hăng đáp lại: “Nghe thôi cũng thấy rác rưởi.”

Cô hết sức hài lòng với màn phát huy của bản thân, cảm thấy cực kì có uy lực, vừa thể hiện rõ thái độ của mình, còn trút được cả sự phẫn nộ.

Song, Trình Quý Hằng lại chẳng hề kích động, tương đối bình tĩnh mà trả lời: “Quá khen.”

Đào Đào: “…”

Trình Quý Hằng rất tự mình biết mình, thấy rằng quá khen là thật. Dựa vào chuẩn mực của người đời, anh chắc chắn là một tên khốn có cấp bậc. Rác rưởi còn có thể chấp nhận cải tạo tái sử dụng, nhưng không ai có thể cải tạo được anh.

Sự lương thiện và hồn nhiên của anh đã bị bóp chết từ lâu, vì vậy anh sống khá thực tế.

Quá thực tế, chính là đi ngược với lẽ thường.

Anh chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của những gì chân thành và tốt đẹp nhất trên thế giới này, càng ghê tởm niềm tin cũng như việc theo đuổi vẻ đẹp và sự chân thành đích thực của con người.

Anh đã nhất trí coi loại người này là: Kẻ ngốc chưa được khai hóa.

Có điều nể tình cô nhóc ngốc nghếch ở trước mặt đã cứu anh một mạng, anh thật lòng nhắc nhở một câu: “Tôi không phải người tốt gì, cô cố gắng tránh xa tôi một chút.”

Đào Đào càng tức giận hơn, cảm giác giống như đấm một cái vào bông vậy: “Tôi biết!”

Hy vọng là cô biết thật.

Trình Quý Hằng vừa định nói thêm câu gì đó thì lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một cơn gió.

Cơn gió vô hình thổi qua rèm cửa vào phòng bệnh, trực tiếp thổi bay áo bệnh nhân của Trình Quý Hằng.

Ngực và bụng bị lộ ra hoàn toàn, khuôn ngực trắng rộng cùng cơ bụng sáu múi bị nhìn thấy không sót gì. Hai bên eo, còn có hai đường nhân ngư gợi cảm.

Trong nháy mắt hai má Đào Đào trở nên đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi nên nhanh chóng rời mắt đi ngay.

Trình Quý Hằng chẳng hề xấu hổ, bất đắc dĩ hỏi một câu: “Cô có thể nói cho tôi biết, vì sao lại cởi đồ tôi ra không?”

Đào Đào đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Y tá bảo tôi lau người cho anh.”

Im lặng một lúc, Trình Quý Hằng hỏi lại: “Cô nhìn thấy hết rồi à?”

Đào Đào nhanh chóng phủ nhận, nói tận hai lần: “Tôi chưa! Tôi chưa!” Rồi lại cuống cuồng hốt hoảng giải thích: “Tôi toàn nhắm mắt lau cho anh!”

Anh vốn dĩ muốn trêu cô ngốc này một chút, nhưng thấy dáng vẻ như vậy của cô… Anh càng muốn trêu đùa cô hơn.

Trình Quý Hằng hơi nheo mắt lại: “Nói cách khác, cô đã sờ khắp cơ thể tôi rồi?”

Đào Đào: “…”

Trình Quý Hằng khẽ thở dài: “Gia quy nhà tôi rất nghiêm khắc, trước khi cưới vợ phải thủ thân như ngọc. Cô nói đi, bây giờ phải làm sao đây?”

*Tác giả có lời muốn nói:

Đào Đào: Đồ ăn vạ! Đồ ăn vạ! Đồ ăn vạ!

Trình chó: Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm!

*

Sau này, Quả Đào nhỏ hỏi: “Ba, sao ba lấy được mẹ thế?”

Trình chó khá tự hào: Ba con là một tên ăn vạ tài ba.