Hành lang còn hẹp và tối hơn Trình Quý Hằng nghĩ.
Khoảnh khắc bước vào tòa nhà, anh như trở lại năm sáu tuổi, phòng kho ở dưới cầu thang chật hẹp, chỉ có thể đặt một cái lồng chó.
Không có đèn, không gian nhỏ hoàn toàn khép kín tối đen một mảng.
Bóng tối nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Anh bị nhốt trong lồng chó, bất lực cuộn tròn ở chỗ trong cùng của lồng sắt, bên chân đặt một bát ăn cho chó hình tròn, đáy bát chỉ còn sót lại một tầng nước nông.
Ở bên ngoài lồng chó, một con ngao Tây Tạng cực lớn ngồi chực, tiếng hít thở vừa dài vừa thô, nếu anh dám phát ra một tiếng động nào ở trong lồng, con ngao Tây Tạng kia sẽ gầm gừ về phía lồng như phát điên, thậm chí còn không ngừng va vào lồng sắt, muốn xông vào trong lồng tấn công anh.
Nếu nó xông vào, anh nhất định sẽ bị cắn chết, còn có thể bị nó ăn sạch xương cốt.
Nhưng anh lại không có chỗ để chạy, cũng không có chỗ để trốn.
Cầu thang nơi này cực kỳ giống với phòng kho khép kín kia, nỗi sợ hãi và bóng tối thời thơ ấu lại một lần nữa ập tới, anh không cách nào đi về phía bóng tối, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, cả người căng cứng, nắm chặt tay Đào Đào theo bản năng.
Đào Đào không nghĩ tới anh lại sợ như vậy, cô nhanh chóng bật đèn pin trên điện thoại di động, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, không cần sợ, tôi ở đây.”
Mặc dù ánh sáng của điện thoại di động yếu, nhưng cũng đủ để phá vỡ bóng tối và xua tan nỗi sợ hãi. Sự căng thẳng cao độ của Trình Quý Hằng cũng dần hòa hoãn, hô hấp cũng ổn định trở lại.
Đào Đào ân cần nhìn về phía người bên cạnh. Lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Cô không khỏi có chút lo lắng, thanh âm cực kỳ dịu dàng an ủi anh: “Anh đừng sợ, tôi sẽ luôn soi đèn cho anh, hơn nữa tòa nhà không cao, sẽ đến ngay thôi.”
Hai tròng mắt Trình Quý Hằng đen kịt như đầm sâu: “Ừm. “
Đào Đào nắm tay anh, vừa dùng điện thoại di động chiếu sáng, vừa dẫn anh đi về phía cầu thang.
Cầu thang chật hẹp, lối đi và bậc chuyển giao còn chất đống không ít đồ vật lộn xộn, trông chật chội vô cùng, căn bản không đủ cho hai người bước đi song song, Đào Đào đành phải đi phía trước dẫn đường, Trình Quý Hằng đi theo phía sau cô.
Mỗi khi đến chỗ rẽ, Đào Đào đều quay đầu nhìn Trình Quý Hằng một lần.
Lúc hai người đi đến bậc thang giữa tầng hai và tầng ba, Đào Đào lại quay đầu lại một lần nữa, nhưng lơ đãng không để ý dưới chân, bỗng nhiên cô bị vấp một cái, cơ thể bỗng chốc mất đi thăng bằng, bất ngờ ngã về phía trước.
Trình Quý Hằng kịp thời nắm chặt tay cô, dùng sức kéo cô lại. Sức lực của anh rất lớn, Đào Đào đụng vào người anh, anh còn rất cao, lồng ngực rộng rãi rắn chắc, khoảnh khắc đó cô cảm giác mình giống như đụng phải một bức tường hình người.
“Đồ lùn.”
Đây là câu đầu tiên Đào Đào nghe thấy sau khi đứng vững.
Rõ ràng anh đang cười nhạo cô.
Cô tức giận: “Tôi không thấp một chút nào.”
“Cô cao bao nhiêu?” Trình Quý Hằng vốn định đưa tay ra đo, nhưng tay trái của anh đang bó thạch cao, anh lại không muốn buông tay phải đang nắm chặt cô ra, đành phải dùng mắt đo: “Một mét sáu?”
Đào Đào càng tức giận hơn: “Tôi cao 1m66!”
Trình Quý Hằng: “Ồ, tôi cao 1m86. “
Đào Đào: “…”
Tôi vốn không nên quan tâm tới anh.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay người rời đi.
Trình Quý Hằng cười khẽ một tiếng, theo sát phía sau cô.
Một tầng có ba nhà, nhà phía đông, nhà ở giữa và nhà phía tây. Nhà Đào Đào ở phía đông.
Đến cửa nhà, Đào Đào muốn lấy chìa khóa từ trong túi để mở cửa, nhưng một tay cầm điện thoại di động, một tay nắm tay Trình Quý Hằng, không còn tay thứ ba cầm chìa khóa, vậy nên cô đành phải buông tay Trình Quý Hằng ra, đưa điện thoại di động cho anh: “Anh cầm trước đi, tôi mở cửa.”
Lòng bàn tay trống không, trong lòng như cũng trở nên trống rỗng, loại cảm giác này rất kỳ quái, có thể nói là chưa từng có đối với Trình Quý Hằng, nhưng anh lại không hề biểu hiện ra ngoài, không nói một lời nhận lấy điện thoại di động.
Đào Đào lấy chìa khóa ra, mở cửa chống trộm, sau khi đi vào nhà việc đầu tiên chính là bật đèn lên, sau đó nhanh chóng nghiêng người nhường vị trí ở cửa ra vào, nói nhanh với Trình Quý Hằng: “Mau vào đi.”
Giống như đêm tối là một con mãnh thú đang truy đuổi anh, ánh sáng trong nhà là pháp bảo để xua đuổi mãnh thú, chỉ cần anh đi vào là không cần lo lắng bị đuổi theo nữa.
Trình Quý Hằng lại đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô gái đứng trong ánh sáng.
Cô gái có thân hình mảnh khảnh, mặc một cái quần yếm màu xanh nhạt, áo cộc tay màu trắng, chỗ cổ áo hình tròn với cổ tay áo đều có một đường màu đỏ, trông rất có sức sống. Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, khuôn mặt to bằng bàn tay phiếm hồng, cực kỳ giống một quả đào mật mọng nước vào mùa hè.
Đôi mắt của cô giống như hạnh nhân, ánh mắt sạch sẽ trong suốt như con người cô, lại sáng ngời vô cùng, giống như là ẩn chứa ánh sao.
Cô lớn lên trên đầu cành cây cao, dù có trải qua bao nhiêu trắc trở và đau khổ nhưng vẫn dốc hết sức để yêu cả thế giới này.
Khoảnh khắc đó Trình Quý Hằng có hơi hoảng hốt, ngây ra vài giây, anh mới đi vào trong phòng.
Đào Đào đóng cửa chống trộm, còn cẩn thận khóa trái, sau đó mở tủ giày gỗ gần cửa lấy một đôi dép nam mới tinh từ bên trong ra, đặt ở bên chân Trình Quý Hằng.
Đó là một đôi dép màu đen, bên chân phải còn in một con chuột Mickey hoạt hình.
Trẻ con.
Nếu quản gia trong nhà mua dép lê cho anh, nhất định sẽ bị anh ném đi ngay.
Tuy rằng nội tâm rất ghét bỏ, nhưng Trình Quý Hằng vẫn ngoan ngoãn thay đôi dép chuột Mickey này, còn rất ngoan ngoãn nói một câu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Đào Đào lại lấy dép lê của mình từ trong tủ giày ra, một đôi dép tông đế đen quai đỏ mát mẻ.
Trình Quý Hằng: “…” Nhìn không ra nội tâm Quả Đào ngốc này còn là một thiếu nữ cuồng dã.
Khoảnh khắc thoải mái nhất mỗi ngày sau khi về nhà là lúc được thay dép.
Đào Đào vội vàng cởi giày thể thao đã mang một ngày ra, lại nhanh chóng kéo đôi tất màu trắng xuống, thuận tay nhét vào trong giày, đổi sang đôi dép tông của cô.
Mắt cá chân của cô mảnh khảnh, hai chân nhỏ nhắn, móng chân trong suốt đầy đặn, dép tông màu đỏ rực càng tôn lên đôi chân trắng nõn hoạt bát của cô.
Sau khi thay giày xong, cô dẫn Trình Quý Hằng đi vào phòng khách.
Căn nhà này tuy rằng không lớn, nhưng vẫn là một căn hộ nhỏ với ba phòng ngủ, phòng bếp cùng phòng vệ sinh ở bên phải cửa vào. Bên tay trái là tủ giày, tủ giày cùng một bên với một phòng ngủ, đối diện cửa chính có hai phòng ngủ.
Đào Đào dẫn Trình Quý Hằng đi tới cửa phòng ngủ cùng phía với tủ giày, một bước đi vào, sau khi bật đèn mới nói với Trình Quý Hằng: “Anh ở gian phòng này đi.” Cô lại giải thích một câu: “Căn phòng này ban đầu là ba mẹ tôi ở, sau khi hai người đi rồi cũng không có ai ở nữa. “
Căn phòng này là phòng ngủ chính, diện tích lớn hơn một chút, nhưng cũng không phải là rất rộng, một giường đôi và một tủ quần áo chiếm hơn nửa không gian.
Chăn gối trên giường đều mới tinh, ngày hôm qua Đào Đào mới vừa mới thay.
Sau khi đi vào phòng, đầu tiên Trình Quý Hằng nói với cô một tiếng: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nói xong, cô bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó: “Anh chờ tôi một chút.” Sau đó cô bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, xoay người đi vào phòng mình, lúc quay lại trong tay cô có thêm một chiếc đèn ngủ.
Đèn ngủ có màu hồng.
Cô cầm đèn ngủ đi đến đầu giường, kẹp đèn lên đầu giường: “Căn phòng này đã lâu không có ai ở, không có đèn ngủ.”
Anh sợ bóng tối, buổi tối ngủ nhất định phải bật đèn, bật đèn bình thường ảnh hưởng đến giấc ngủ, vậy nên cô cầm đèn ngủ của mình tới.
“Đèn này có thể điều chỉnh, nếu anh cảm thấy ánh sáng sáng quá không ngủ được thì có thể xoay đầu đèn qua.” Nói xong, cô còn làm mẫu cho Trình Quý Hằng một lần.
Sự chú ý của Trình Quý Hằng hoàn toàn không ở trên chiếc đèn, vẫn nhìn cô: “Ừm.”
Sau khi giải quyết xong chiếc đèn ngủ, Đào Đào nói thêm: “Đồ vệ sinh cá nhân tôi cũng chuẩn bị cho anh rồi, đặt trong phòng tắm, tủ quần áo còn có một vài bộ quần áo, anh có thể thay đổi để mặc.”
Ánh mắt Trình Quý Hằng vẫn dừng trên người cô.
Sau khi cô nói xong, anh nhẹ giọng cất lời: “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy? “
Đào Đào cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào: “Cũng, không tốt là bao, đều là chuyện nhỏ.”
Trình Quý Hằng khẽ nhếch mày: “Vậy sao?”
Đào Đào: “… Không phải sao?”
Theo cô thấy, đây quả thật đều là chuyện nhỏ không đáng kể, hơn nữa nếu đã quyết định chứa chấp anh, cũng không thể không chuẩn bị gì chứ?
Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“…”
Có ý gì đây?
Đào Đào: “Có gì thì nói thẳng!”
Trình Quý Hằng: “Tôi còn tưởng rằng cô phải lòng tôi rồi.”
Đào Đào không cần suy nghĩ: “Sẽ không đâu, anh yên tâm đi!”
Trình Quý Hằng từ chối cho ý kiến: “Buổi tối cô ngủ không mộng du chứ?”
Đào Đào: “… Không, sao vậy?” Cô đột nhiên nghĩ ra một khả năng: “Không phải là anh còn mộng du nữa đấy chứ?”
Sợ bóng tối, sợ chó lại mộng du, việc này… Cũng thật khó giải quyết.
May là Trình Quý Hằng lắc đầu: “Đương nhiên tôi không mộng du, nhưng tôi sợ cô mộng du, lỡ như cô không cẩn thận xông vào phòng tôi, không phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?’
“…”
Ý thức phòng họa của anh thật đúng là không chỉ mạnh ở mức bình thường.
Đào Đào hít từng hơi thật sâu, trả lời từng câu từng chữ: “Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không có thói quen mộng du, cũng sẽ tuyệt đối không xông vào phòng anh lúc nửa đêm!”
Trình Quý Hằng khẽ gật đầu, có chút áy náy: “Xin lỗi, gia giáo nghiêm khắc, tôi phải thủ thân như ngọc, hai chúng ta cô nam quả nữ ở chung một nhà, tôi cứ có chút lo lắng.”
“…”
Cô nam quả nữ ở chung một nhà?
Anh dùng từ kiểu gì mà đen tối vậy?
Đào Đào bất đắc dĩ, thề son sắt với anh: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận với anh!”
Để thể hiện thái độ kiên định, cô cũng sử dụng hai từ “tuyệt đối” liên tiếp.
Trình Quý Hằng không hề hài lòng với thái độ này, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một lần nữa, nét mặt cũng giãn ra: “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Đào Đào cũng thở phào: “Bây giờ tôi có thể đi rửa mặt đi ngủ được chưa?”
Trình Quý Hằng: “Được.”
Đào Đào vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Trình Quý Hằng lại hỏi cô một câu: “Ngày mai cô phải đến bệnh viện sao?”
Ngày mai là chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của cô.
Đào Đào: “Đúng vậy, đi chăm sóc bà nội.”
Trình Quý Hằng: “Tôi đi cùng cô.”
Đào Đào: “Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi là được.”
“Tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì.” Trình Quý Hằng nói: “Sau này lúc cô đi làm, tôi sẽ thay cô chăm sóc bà nội.”
Thái độ của Đào Đào kiên quyết: “Không, thực sự không cần đâu!”
Trình Quý Hằng: “Nếu không thì tôi phải đền đáp cô như thế nào?”
Đào Đào: “Anh không cần phải trả ơn tôi.”
Trình Quý Hằng làm ngơ như không nghe: “Lấy thân báo đáp hả?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó: Cô muốn tôi lấy thân báo đáp.
Đào Tử: Tôi không muốn!
Trình chó: Cô nhất định phải muốn.