Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 10




Cuối cùng Đào Đào vẫn lãng phí một đồng vàng để chọn hành cùng trai đẹp gãy tay. 

Mặc dù cô không hài lòng với người đồng hành này lắm nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, Trình Quý Hằng không cho cô lựa chọn thứ ba, cưỡng chế nhét mình cho cô. 

Sau khi đưa ra lựa chọn, vẻ mặt của cô trông có vẻ chưa hề bị thuyết phục. 

Trình Quý Hằng khẽ chau mày: “Miễn cưỡng đến vậy sao?”

Đào Đào nói thật: “Tôi cảm thấy bỏ ra số tiền như vậy không đáng.”

“…”

Lần đầu tiên, Trình Quý Hằng cảm nhận được một nỗi buồn trước nay chưa từng có.

Anh không thể nhịn nổi nữa: “Cô chỉ bỏ ra một đồng vàng đã có được tôi, rốt cuộc không đáng chỗ nào?”

Đào Đào: “Anh đáng ra nên là loại quà tặng kèm mà trước khi hệ thống tặng tôi còn phải suy nghĩ xem có nên nhận hay không đấy.”

Trình Quý Hằng: “…”

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã bị Quả Đào ngốc này hoàn toàn ghét bỏ rồi. 

Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Tốt hơn hết cô nên giải thích tại sao lại ghét tôi như vậy, nếu không thì tôi sẽ báo thù đấy. “

Nhìn sắc mặt của người bên cạnh dần dần tái xanh, Đào Đào khá có cảm giác thành tựu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô trả thù thành công cái hệ thống xấu xa này.

Cố gắng nhịn cười, cô vô cùng tàn nhẫn trả lời: “Ghét anh không cần gì lí do.”

Trình Quý Hằng nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, vài giây sau, anh trực tiếp bật chế độ vượt ải: “Hiện tại cô và tôi đang đứng trước cổng bệnh viện, cánh cửa đột ngột đóng lại từ phía sau, cùng lúc đó một bầy zombie lao ra trước mặt chúng ta, cô bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc, bây giờ cô có hai lựa chọn: A. Cầu xin tôi cứu cô; B. Khóc và cầu xin tôi cứu cô.”

Đào Đào: “…”

Hệ thống hình như ngày càng gian xảo rồi.

Cô tức giận: “Anh như vậy là đang trả thù!”

Trình Quý Hằng hết sức thẳng thắn: “Đúng, tôi trả thù đấy.”

Đào Đào: “Không chơi nữa, gỡ game đi!”

Trình Quý Hằng liếc mắt nhìn cô: “Cô có chắc là muốn bỏ hơn mười ngàn đồng xu vàng đã dày công dành dụm không?”

Đào Đào, do dự rồi…

Trình Quý Hằng thấy vậy bèn cho cô lựa chọn thứ ba: “Vẫn còn một lựa chọn ẩn; C. Hét lớn ba lần “Tôi không thể rời xa Trình Quý Hằng”.”

Không so sánh sẽ không thấy lựa chọn nào là xấu xa hơn, Đào Đào không ngần ngại nói: “Tôi chọn A, tôi cầu xin anh cứu tôi.”

Trình Quý Hằng: “Tôi từ chối yêu cầu của cô, vượt ải thất bại, bị trừ một ngàn xu vàng.”

Thất bại thường đến rất bất ngờ như vậy.

Đào Đào đứng trong gió đêm phẫn nộ mấy giây, tức giận vô cùng: “Tôi đã cầu xin anh mà anh còn từ chối yêu cầu của tôi sao? Dựa vào đâu mà anh từ chối tôi thì tôi lại thất bại chứ, thất bại thì thôi đi, sao còn trừ xu vàng hả? “

Trình Quý Hằng thản nhiên, tàn nhẫn nói: “Vì tâm trạng của hệ thống đang rất tệ.”

“…”

Hiểu rồi, bản chất của trò chơi này là nịnh bợ hệ thống ma quỷ. 

Đào Đào trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, thái độ vô cùng cương quyết: “Tôi muốn xóa game.”

Trình Quý Hằng: “Cô không có quyền xóa game, hệ thống chọn cô chứ không phải là cô chọn hệ thống.”

Đào Đào nghiến răng, gương mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, càng nhìn cô lại càng muốn đánh anh.

Trình Quý Hằng khẽ nhướng mày: “Bây giờ cô còn ghét bỏ tôi à? Nếu trả lời đúng, cô có thể sống lại và nhận được một ngàn đồng xu vàng.”

Đào Đào nhất quyết không chịu cúi đầu trước tiền tài: “Ghét đấy.”

Trình Quý Hằng nghiến răng nghiến lợi: “Cho cô một cơ hội nữa, nếu cô trả lời đúng, cô có thể trực tiếp thăng cấp lên cấp năm và nhận được hai ngàn đồng xu vàng.”

Ít tiền thì không cúi đầu, nhưng nhiều tiền thì ok nha. 

Đào Đào không cần suy nghĩ: “Tôi không ghét anh, tôi không ghét anh chút nào.”

Trình Quý Hằng: “Thật lòng?”

Đào Đào thề son thề sắt: “Từ tận đáy lòng, tôi không hề ghét anh.”

Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng lời này rất hữu ích với Trình Quý Hằng. 

Tâm trạng của hệ thống chuyển từ nhiều mây sang nắng, Đào Đào vượt ải cũng suôn sẻ hơn nhiều. 

Gió đêm hiu hiu, thị trấn yên tĩnh, hai người vừa đi vừa chơi, chỉ chốc lát đã đi đến trước cổng của khu nhà tập thể. 

Đào Đào đứng lại, nói với Trình Quý Hằng: “Nhà của chúng ta nằm trong khu này.”

Trình Quý Hằng ngẩng đầu nhìn khu tập thể.

Khu tập thể này rất cũ, vẫn lưu giữ phong cách của những năm tám mươi, cửa lớn để ra vào còn là cửa sắt sơn đỏ, ở bên cánh phải còn mở thêm một cánh cửa phụ nho nhỏ. 

Có lẽ vì đã muộn, lúc này cả hai cánh cửa đều đóng lại, chỉ có cánh cửa phụ là mở.

Trên cột xi măng hình vuông ở phía bên phải cổng có treo một tấm biển gỗ hình chữ nhật khắc vài chữ nét bút lông rất đẹp: Khu dân cư của công nhân viên chức trường Trung học Thập Cửu. Ở góc dưới bên phải của dòng chữ này, có khắc tên người đề tên bằng nét chữ cứng nhỏ hơn một chút.

Mặc dù ánh sáng ban đêm không sáng lắm, nhưng thị lực của Trình Quý Hằng rất tốt, có thể nhìn rõ ba chữ: Đào Minh Lãng.

Anh đoán ra điều gì đó: “Đó là chữ mà ba cô viết sao?”

Đào Đào gật đầu: “Ừm!” Nét mặt cô mang theo vẻ tự hào: “Khi khu tập thể này mới thành lập, trường có tổ chức cuộc thi viết thư pháp cho công nhân viên, ba tôi đạt giải nhất.” 

Mặc dù tấm bảng gỗ này đã được treo ở đây nhiều năm rồi, lớp sơn trên đó đã bắt đầu loang lổ và bong tróc, nhưng đối với Đào Đào, giá trị của nó sẽ tồn tại mãi.

Trình Quý Hằng nghe được nỗi nhớ nhung ẩn chứa trong lời nói của cô, anh dịu dàng nói: “Giỏi thật.”

Đào Đào nhìn tấm bảng gỗ đó, ánh mắt chất chứa những cảm xúc không thể nói rõ thành lời: “Ông ấy luôn rất giỏi, cả mẹ tôi nữa, họ đều rất tuyệt vời.” Sau đó cô không nói nữa, đẩy xe đạp đi về phía khu tập thể. 

Sau khi đi qua cửa phụ, Trình Quý Hằng mới nhìn thấy toàn cảnh khu tập thể.

Sau khi vào cổng, bên tay trái là khu nhà tập thể, từ trước ra sau có tổng cộng sáu toà, một toà năm tầng, một tầng bốn hộ. Bên tay phải là khu nhà để xe đạp, dưới mái nhựa màu xanh da trời không chỉ có xe đạp, xe điện mà còn có rất nhiều đồ cũ, đồ phế thải khác nhau. 

Cũ, chật, nhỏ, bừa bộn là những ấn tượng đầu tiên của anh về khu tập thể này.

Anh chưa bao giờ sống trong ngôi nhà như thế này, thậm chí còn chưa từng đặt chân đến những nơi như thế này, nhưng một Quả Đào trong sạch và tinh khiết nhất lại lớn lên ở nơi này.

Lương thiện thật thà, ngoài mềm trong cứng, hai đức tính này không nên xuất hiện hết ở một cô gái vừa tròn tuổi hai mươi.

Do dự một lúc, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cha mẹ của cô, ra đi như thế nào?”

Câu hỏi này rất riêng tư, anh biết mình không nên hỏi, nhưng anh chỉ muốn biết, rốt cuộc tại sao cô lại ngốc như vậy?

Cách nhìn nhận và thái độ của cô đối với thế giới này đã phá vỡ thế giới quan của anh.

Đào Đào không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cô bất giác sững người một hồi. Trình Quý Hằng thấy vậy liền nói: “Nếu không tiện nói ra thì thôi vậy.”

Đào Đào im lặng một hồi: “Cũng không có gì không tiện cả, dù sao thì họ mất cũng lâu rồi.” Cô bước chậm lại, từ từ kể: “Mùa hè năm đó họ đi lên miền núi dạy học, một trận mưa lớn làm núi bị sạt lở, trường học mới xây lại nằm ở dưới chân núi, vì cứu học sinh mà hai người họ bị đè lại trong đống đổ vỡ của ngôi trường, hai ngày sau mới được tìm thấy.”

Câu cuối cùng là một câu tỉnh lược, cô đã tỉnh lược hai từ “thi thể”, hai ngày sau thi thể của họ mới được tìm thấy. 

Cô không muốn dùng từ thi thể để chỉ cha mẹ mình.

“Thực ra hai người họ vốn có thể chạy khỏi đó, vì kí túc xá của giáo viên không nằm ở dưới chân núi nhưng kí túc xá của học sinh nằm sát chân núi, lúc đó lại là nửa đêm, học sinh đều đang ngủ, nếu không có người sơ tán thì tất cả học sinh đều sẽ chết.” 

Khi xảy ra nguy hiểm, luôn phải có người xung phong đi đầu, mang trên mình trọng trách giải cứu được nhiều người hơn tiến về phía trước. 

Cha mẹ của cô làm người xung phong, khi xảy ra nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của họ là cứu học sinh. 

Cuối cùng Trình Quý Hằng cũng hiểu vì sao Quả Đào này lại trở thành người lương thiện vậy rồi, vì cha mẹ cô cũng là người như vậy. 

“Năm đó cô bao nhiêu tuổi?” Anh hỏi. 

Đào Đào: “Mới học lớp sáu, mười hai tuổi.”

Trình Quý Hằng: “Cô có hận họ không?”

Đào Đào cắn môi dưới, cuối cùng cũng chọn nói thật: “Hận chứ, tôi cảm thấy họ bỏ rơi tôi vì những đứa trẻ khác.”

Trình Quý Hằng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác cô, dù sao đây cũng là tâm trạng bình thường của một đứa trẻ mười hai tuổi. 

Đào Đào tiếp tục nói: “Đến giờ tôi vẫn nhớ, trước khi cha mẹ tôi đi dạy tình nguyện đã hứa sau khi trở về sẽ đưa tôi đi chơi ở Tây Phụ, nhưng cuối cùng lại chỉ có hai hũ tro cốt quay về. Tôi không thể chấp nhận được, ngay cả khi khi họ được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, mọi người trên khắp thế giới đều ca ngợi công lao của họ, nhưng tôi vẫn hận họ.”

Trình Quý Hằng: “Thế tại sao sau này cô lại không hận họ nữa?”

Đào Đào: “Bỗng một ngày, một học sinh được cứu sống cùng cha mẹ cậu ta đã đến nhà tôi, thay mặt các bạn học sinh được cứu sống tặng cho tôi và bà nội một chiếc áo cà sa.”

Áo cà sa, biểu tượng thiêng liêng của Phật giáo, được may bằng nhiều mảnh áo của nhiều người khác nhau, nếu làm quà cảm ơn thì mang ý nghĩa là công đức vô lượng, người khoác vào nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi. 

“Họ đã cứu sống một trăm ba mươi hai học sinh, chiếc áo cà sa đó được làm từ một trăm ba mươi hai mảnh vải quần áo của học sinh. Anh biết không, chiếc áo cà sa đó như một mảnh vải vụn vậy.” Nói đến đây, Đào Đào đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng khi tôi nhận được chiếc áo đó, trong lòng rất cảm động, khóc thảm thê luôn.”

Trình Quý Hằng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu mà nhìn cô, hoàn toàn không hiểu sao một chiếc áo thô kệch lại có thể hoá giải toàn bộ nỗi uất hận và bất bình trong lòng cô vậy.

Một chiếc áo, có thể đổi lấy mạng sống của cha mẹ sao? 

Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng, nói: “Khi tôi nhìn thấy chiếc áo cà sa đó, tôi như trông thấy một trăm ba mươi hai em học sinh đó, nhìn thấy cảnh cha mẹ tôi bất chấp trời mưa lớn lao vào trường học cứu người, nhìn thấy cả cha mẹ của một trăm ba mươi hai em học sinh đó. Họ đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sự đoàn tụ của một trăm ba mươi hai gia đình, sinh mạng là một thứ dù không thể định lượng được, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, họ phải hy sinh, chưa kể họ là giáo viên, trong trường hợp đó sứ mệnh của họ là cứu sống học sinh.”

Trình Quý Hằng khẽ chau mày, mặt ảm đạm, anh không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì, dù sao cũng không thoải mái. 

Anh luôn nghĩ thế giới này hoàn toàn thối nát và bẩn thỉu, bản chất con người cũng cực kỳ bỉ ổi, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn. Anh đã từng tận mắt chứng kiến bản chất con người đáng khinh đến thế nào, cũng từng tự mình trải nghiệm lòng dạ nham hiểm, độc ác của con người. Quá trình trưởng thành của anh dường như là một quá trình tự mình kiểm chứng xem thế giới này tăm tối tới nhường nào vậy.

Anh cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể không trở thành một người xấu, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể trở thành một người tốt, từ trước đến nay anh không bao giờ tin sẽ có người tốt thực sự tồn tại trên thế giới này. 

Anh sống khá thực tế, thực tế đến mức không tin ánh sáng thực sự tồn tại trên thế giới này. 

Có thể nói, thế giới của anh ảm đạm và u tối vô cùng.

Bây giờ lại có một bàn tay xé ra một khe hở trong thế giới của anh, từ trong khe hở chật chội ấy, một luồng sáng trong rọi vào trong thế giới của anh.

Khe hở nhỏ, ánh sáng cũng rất yếu ớt, nhưng lại rất chói mắt, bởi vì anh chưa từng nhìn thấy ánh sáng.

Đào Đào kể xong câu chuyện của mình, hai người cũng đi đến cuối khu tập thể. 

“Nhà tôi ở trong tòa nhà này, căn thứ hai.” Cô vừa đẩy xe đạp vào nhà xe, vừa nói với Trình Quý Hằng: “Tầng ba, không cao lắm.”

Thiết bị công cộng trong khu dân cư cũ không đầy đủ cho lắm, ở trước tòa nhà này căn bản không có đèn đường.

Trình Quý Hằng khẽ cau mày, nhìn chằm chằm con đường tối om một lúc, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Hành lang có đèn không?”

Đào Đào cúi xuống khóa xe: “Không, nhưng anh có thể dùng đèn của điện thoại.”

Trình Quý Hằng do dự một hồi, không thể bình tĩnh được nữa, nghiêm túc nói: “Tôi sợ bóng tối.”

Anh không hề nói dối. Anh thực sự sợ bóng tối, mỗi tối khi đi ngủ phải bật đèn ngủ. Anh còn sống một mình, mỗi khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự lớn nhất định phải đèn đuốc sáng trưng.

Đào Đào không thể tin được: “Hả?”

Nét mặt Trình Quý Hằng có chút không được tự nhiên, nghiêm túc nói lại: “Tôi chỉ sợ bóng tối. Tôi không sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ bóng tối.”

Vừa dứt lời, không biết chó nhà ai cất tiếng sủa, trong đêm vắng lặng tiếng sủa như tiếng sói.

Cơ thể Trình Quý Hằng trở nên cứng ngắc, anh nhìn Đào Đào chằm chằm, hỏi: “Nhà cô có nuôi chó không?”

Đào Đào lắc đầu: “Không.”

Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Đào Đào ngập ngừng hỏi: “Anh còn sợ chó à?”

Trình Quý Hằng không muốn thừa nhận, nếu không thì bị vả mặt nhanh quá, nhưng cũng không thể phủ nhận, nhỡ ngày nào đó cô đột ngột mang một con chó về nhà thật thì toang. Cuối cùng anh cố tỏ ra là mình ổn rồi trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy chó quá ồn ào.”

Dù Đào Đào đã biết đáp án, nhưng cô vẫn giữ lại mặt mũi cho Trình Quý Hằng: “Ồ, đừng lo, tôi không nuôi chó.” 

Trình Quý Hằng: “… Ờ.”

Đào Đào cất chìa khóa vào túi: “Đi thôi.” 

Nhưng Trình Quý Hằng vẫn đứng yên.

Đào Đào: “Sao thế?”

Trình Quý Hằng: “Trời tối quá, cô phải nắm tay tôi, nếu không tôi sẽ sợ.”

Đào Đào: “…”

Mặc dù cô có chút nhọc lòng và bất lực, nhưng vẫn nắm lấy tay phải của anh như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Bây giờ đi được chưa?”

Trình Quý Hằng kiềm lại nỗi xúc động muốn đan tay mình vào tay cô, anh chỉ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại kia: “Được rồi.”

Đào Đào bất lực bật cười, kéo anh đi về phía trước.

Trình Quý Hằng quay đầu lại nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó lúng túng hỏi: “Cô sẽ không buông tay tôi ra chứ?”

Đào Đào nói với giọng điệu chắc nịch: “Đừng lo, không đâu.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Trình chó thực sự là một người thiếu cảm giác an toàn, cơ mà tuy anh ta sợ bóng tối nhưng cũng không đến mức phải nắm tay thế này đâu. [đầu chó]