Mắt Đào Hoa

Chương 27




Edit: Witch _ Fair Play Team

- Tôi muốn tự nói với cô ấy - Côn Nam hầm hừ.

- Được, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời.

Một giây sau, Cố Tây Trạch dập máy.

Lại bị tắt.

Côn Nam nhìn giao diện cuộc gọi kết thúc bực bội ném điện thoại lên giường, trở mình nhắm mắt lại.

Trình Ý Ý, đồ quỷ sứ đáng ghét, sao lại để người khác nhận điện thoại của cậu ta chứ.

Nhưng còn cách nào đây?

Năm ấy cô cũng như vậy. Không hề cố kỵ mà để lại cho cậu bóng lưng cô thân mật khăng khích với người khác. Từng bước từng bước xa cậu dần.

Vùi đầu thật sâu vào giữa gối.

Cảm giác không cách nào thở được vô cùng bất lực, cậu cảm thấy mình tựa như lại thêm một lần ấm ức.

...

Bày đũa sạch, lúc chuẩn bị ăn cơm, Cố Tây Trạch lại nhận được cuộc gọi từ người nhà. Anh ra hiệu bảo Ý Ý ăn trước, đi ra ngoài nghe.

Trình Ý Ý nâng đũa lên lại đặt xuống.

Cố Tây Trạch cũng không tránh cô. Cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia truyền đến. Là một giọng nữ vừa bình tĩnh lại vừa ôn hòa. Hơn phân nửa là mẹ anh ấm giọng dặn dò anh điều gì đó.

Cố Tây Trạch đứng bên cửa sổ, một tay cầm điện thoại, phía sau là pháo hoa nở rộ trong bóng đêm.

Anh khó được khi mang áo rộng thùng thình thả lỏng thoải mái như thế. Dáng người cao ngất, kết hợp với bộ áo quần kia càng thêm hoàn mỹ. Mái tóc xõa rơi lả tả trên trán. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt ẩn chứa vui vẻ.

Không biết bên kia nói gì anh từng tiếng nói vâng.

Giao thừa là thời gian đoàn viên, Cố Tây Trạch lại ở lại với cô trong căn hộ.

Trình Ý Ý rủ mắt, đột nhiên khó mà yên tâm được.

Chắc chắn cha mẹ Cố Tây Trạch không thể không phát hiện. Cũng như cô biết rõ về bọn họ vậy, bọn họ biết rõ về sự tồn tại của cô.

Trong nhận thức của Trình Ý Ý, cho đến bây giờ cô vốn không hiểu nhiều về khái niệm gia đình. Bởi vì cô chưa từng cảm nhận được sự ấm và an toàn mà gia đình mang lại. Ở phương diện này, Cố ây Trạch hạnh phúc hơn cô nhiều.

Cô từng thấy cha mẹ Cố Tây Trạch, cũng thấy trong thư mục ảnh của anh.

Ở tấm hình kia, khí chất của mẹ anh rất dịu dàng, cười rộ lên ôn nhu lại dễ gần. Cha anh cao lớn, thâm trầm, tay quàng lên vai Cố Tây Trạch. Dù chỉ là một tấm hình thật sự toát lên một cảm giác ăn ý thận mật không người nào cảm nhận được.

Khác với gia đình cô một trời một vực.

Tốt đẹp xa xôi cô không dám đưa tay chạm đến. Cô không thể khẳng định họ có thể bình yên tiếp mình. Cũng không dám đánh vỡ sự cân bằng này mà dò xét. Nếu không chuẩn bị an toàn, cô không cách nào dám tiếp nhận hậu quả đâu.

Dù sao xuất thân cô như vậy, là người bình thường họ cũng đủ lên án rồi. Huống chi là một gia tộc xa hoa. Sự xuất hiện của cô có lẽ sẽ trở thành vết dơ không thể nào tẩy sạch trong cuộc đời hoàn mỹ của Cố Tây Trạch.

Chương trình cuối năm đã bắt đầu.

Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn Cố Tây Trạch đứng bên cửa sổ rốt cuộc cũng đã tắt điện thoại đi về phía cô.

Trình Ý Ý bắt đầu xới cơm.

- Chờ một chút, Ý Ý.

Cố Tây Trạch đón lấy cái bát trong tay cô.

- Bố mẹ anh muốn đến đay ăn cơm với chúng ta.

Nhất thời Trình Ý Ý không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát lại kinh ngạc hỏi:

- Bây giờ?

- Ừ, bây giờ.

Trình Ý Ý cảm thấy mình có chút đứng ngồi không yên rồi. Gẩy cho mái tóc dắt bên tai rủ xuống, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo. Giọng nói không đè nén được sự lo sợ:

- Sao bây giờ anh mới nói? Em chưa chuẩn bị...

Cố Tây Trạch không nén được vui vẻ:

- Sao lại không chuẩn bị, không phải chúng ta làm cả bàn thức ăn sao?

- Được rồi. Em không thèm nghe anh nói nữa, anh không hiểu.

Trình Ý Ý đứng dậy. Từ túi áo khoác lấy ra dây buộc tóc lưu lát buộc tóc lại sau gáy, đi ra khỏi phòng bếp.

- Đi đâu?

- Thay quần áo!

Giọng nói của cô mang theo chút phiền muộn, oán hận anh.

Bị cô giận, Cố Tây Trạch lại không hề giận, khóe môi rốt cuộc lại vui vẻ cong lên.

Trình Ý Ý quay lại phòng ngủ, luống cuống tay chân.

Trong căn hộ này bình thường chỉ có hai người bọn họ. Trong phòng lại có hơi ấm, tự nhiên sẽ ăn mang rộng thùng thình thoải mái dễ chịu hơn một ít. Giờ phút này cô mang một chiếc váy len mỏng cổ chữ V, cúi người sẽ để lộ ra hơn phân nửa da thịt trước ngực. Làm sao có thể ăn mang như thế đi gặp cha mẹ anh đây.

Cô thay một chiếc áo long xanh biển đoan trang nhu thuận, mang một cái quần jean, buộc đai lưng, Cố Tây Trạch bước vào.

- Thật sự không cần chuẩn bị gì đâu - Anh nhặt lên quần áo Trình Ý Ý thay ra vứt trên thảm, treo lên giá - Em rất tốt, bọn họ muốn gặp em.

Anh đưa tay đến trước mặt cô, ánh mắt chăm chú lại thật thà:

- Em hãy tin anh, Ý Ý.

- Ừ.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, Trình Ý Ý gần như bị mê hoặc. Nắm chặt lấy tay anh, dường như đã nhận được lời khẳng định.

...

Xe cha mẹ Cố Tây Trạch đã đến dưới lầu.

Anh ở phòng bếp hâm nóng đồ ăn, Trình Ý Ý đi đến cửa thang máy đón người.

Rất ít khi trong đời Trình Ý Ý khẩn trương như vậy. Năm ba câu cô thể đơn giản lấy được thiện cảm của người khác. Nhưng người thật sự làm cho cô lo sợ muốn quan tâm thật rất ít.

Trình Ý Ý mở cửa, hít hà hai hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, đợi thang máy "ting" một tiếng.

Trong đầu cô hiện lên trăm ngàn suy nghĩ. Chỉ hai phút trôi qua cô lại cảm thấy dài như một thế kỷ. Mãi đến khi cửa thang máy từ từ mở ra, mới như phản xạ có điều kiện đưa tay lên tươi cười.

Tuy con tim vẫn đang đánh trong, thế nhưng nét mặt đã trấn định lại.

- Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt.

Sau khi hai vợ chồng hoàn toàn xuất hiện trước mặt cô, cô mới cúi thấp người khẽ mỉm cười, chào hỏi:

- Cháu là Trình Ý Ý.

Nụ cười của cô mang theo hơi ấm hòa tan băng tuyết, lực tương tác mười phần. Khóe mắt đuôi mày thanh thuần hấp dẫn vô cùng, ngũ quan tinh xảo làm người ta nghẹt thở.

Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ Cố đột nhiên hiểu được vì sao con trai mình lại yêu thích cô.

Khí chất và phong thái, ảnh chụp sợ rằng chỉ thể hiện được một phần mười. Chỉ khi chính thức nhìn thấy, mới có thể trực quan cảm nhận sự rung động trước mị lực kia.

Mẹ Cố khẽ gật đầu:

- Ừ, bác có nghe Cố Tây Trạch nhắc đến cháu.

Giọng nói bà ấy ôn hòa, Trình Ý Ý không nghe ra điều gì cả. Cô đứng thẳng dậy, lại thấy cha Cố Tây Trạch đang đánh giá cô.

Tâm tình bất định đến lúc này mới yên ổn hơn.

- Tây Trạch đang làm đồ ăn trong bếp, cháu...

Trình ý Ý nói chuyện, ánh mắt liếc qua lại thấy mẹ Cố vấp một cái.

- Cẩn thân dưới chân, có bậc thang.

Trong hành lang ánh đèn mờ mờ, mắt nhìn không rõ. Cô vội vàng đưa tay ra đỡ, còn chưa kịp đụng đến tay bà thì mẹ Cố đã được người khác vững vàng đỡ lấy.

- Sao không cẩn thận như thế?

Cha Cố Tây Trạch đỡ vợ mình, khẽ chau mày.

Trình Ý Ý thấy rõ mặt ông, lúc này mới phát hiện, Cố Tây Trạch lớn lên giống cha. Mũi cao thẳng, ánh mắt thâm sâu, mi mắt uốn nếp rất sâu, nhìn rất đẹp, bộ dạng nhíu mày cũng rất giống.

- Là cháu sơ sót, quên mở đèn sáng hơn một chút - Trình Ý Ý vội vàng giải thích - Bậc thang này quá thấp, cháu cũng bị vấp nhiều lần.

Mẹ Cố rút tay khỏi tay cha Cố, nhìn cô cười cười:

- Tây Trạch có nói với bác về chương trình của cháu. Hai ngày trước bác có xem chương trình "nhân tài trời sinh", không nghĩ chương trình kia cũng khá được đấy.

Trình Ý Ý không ngờ tới Cố Tây Trạch lại còn nói những chuyện nà với mẹ Cố. Nghĩ đến biểu hiên của mình trên đấu trường, cô lập tức xấu hổ, nét vui vẻ vẫn không đổi:

- Cháu làm quá chậm...

Bốn tiếng thu hình, dù đã bị cắt bỏ hơn phan nửa, phát ra thời gian làm bài của cô cũng gần nữa giờ.

- Không cần khiêm tốn. Cháu rất giỏi. Lúc bác còn đi học giải sổ độc cũng không nhanh như thế - Mẹ Cố nói chuyện với cô, Trình ý Ý tiện tay mở khóa bước vào căn hộ.

Cha mẹ Cố Tây Trạch giống như lần đầu tiên đến nơi ở mà con mình sống riêng vậy. Người nhiều hơn căn hộ như bé lại một chút.

Để ý thấy trong căn hộ được dọn sạch sẽ ấm áp hơn một chút. Hai người đều cực kỳ rõ về tính khí con mình, hiển nhiên có thể suy đoán được, những gối ôm sặc sỡ màu sắc trên sa lon, bồn hoa ở trân thượng, và chiếc thảm màu xanh trăng phong cách châu âu là do người nào bài trí.

Kỳ thật mẹ Cố đã sớm biết Trình Ý Ý, từ khi con trai bà vẫn đang học cấp ba.

Khi ấy bà đi họp phụ huynh cho Cố Tây Trạch. Chủ nhiệm lớp đã giữ bà lại, cẩn thận từng li từng tí mơ hồ nhắc nhở bà chuyện Cố Tây Trạch yêu đương sớm. Chủ nhiệm lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học sắp tới.

Bà nhớ lúc ấy mình chỉ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thể nào tin hổi. Nhất là sau khi biết được đối tượng yêu đương của con mình lại là một học sinh cấp hai.

Chuyện này cuối cùng bà cũng không nhắc đến với Cố Tây Trạch. Bà hiểu rõ con trai mình là người thế nào. Lý trí, tỉnh táo, làm việc vô cùng trật tự và có kế hoạch. Anh đã xác định mục tiêu thì sẽ không vì bất kỳ sự ngăn trở nào mà nhất định phải làm đến cùng thật hoàn mỹ.

Cũng giống như cha anh.

Muốn bà tin vì yêu sớm mà ảnh hướng đến thành tích của anh điều này mới là không điều không thể.

Trình Ý Ý và bọn họ cùng ngồi trong phòng khách. Trong bếp thức ăn đã hâm nóng gần xong, Cố Tây Trạch biết rõ Trình Ý Ý không được tự nhiên nên để cô bưng một chút thức ăn. Còn mình thì ngồi ở bàn cơm nói chuyện với cha mẹ.

- Tây Trạch, con lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên mẹ biết con nấu ăn được đấy.

Mẹ Cố gặp thử một miếng, nềm vùi vị.

- Nếu không phải mẹ nói muốn qua đây, sợ là còn không được ăn - Cố Mẫu nói xong lại nhìn Trình Ý Ý - Ý Ý, đến đây cùng ăn đi.

Đây là lần đầu tiên mẹ Cố gọi cô, thật thân thiết. Trình Ý Ý có chút thụ sủng nhược kinh.

Đặt chén dĩa cuối cùng xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Trạch.

Nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng mẹ Cố thầm cảm khái.

Bất tri bất giác đã mười năm rồi đấy.

Lúc ấy bà không nhúng tay vào đoạn tình cảm non nớt ấy, thế nhưng lại không thể ngờ sau khi Tây Trạch tốt nghiệp đại học thì hai người đã chia tay.

Lúc đầu khi Trình Ý Ý mới bỏ đi, tuy rằng Cố Tây Trạch không biểu hiện ra ngoài thế nhưng người làm mẹ, sao bà không nhìn ra nội tâm và tinh thần con mình sa sút chứ.

Tuy đau lòng nhưng bà lại cảm thấy may mắn. Chia tay cũng tốt, yêu đương có thể đi đến cùng thật sự được bao nhiêu? Huống chi, thân phận của Trình Ý Ý có lẽ sẽ mang đến cho cuộc sống Tây Trạch một ít trở ngại.

Ngay lúc đó bà không thể nghĩ đến, mười năm rồi, hai người còn có thể ngay ngắn như vậy ngồi trước mặt bà.

- Hôm nay là hai bác được dính ánh sáng của cháu - Mẹ Cố đưa ly trong tay lên chạm với Trình Ý Ý một cái - Sinh thời còn chưa được ăn đồ con mình làm.

Trình Ý Ý cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng may Cố Tây Trạch nhanh chóng giải vây cho cô, gắp một ít thức ăn vào chén mẹ Cố, nhẹ giọng nói:

- Bố, thức ăn con làm ăn không ngon sao?