Mắt Đào Hoa

Chương 14




Edit: TC _ Fair Play Team

Biên: Witch _ Fair Play Team

Cơ thể bọn họ dán chặt vào nhau, cả hơi thở quen thuộc cùng với nhiệt độ cơ thể kích thích thần kinh của đối phương. 

Nếu như không phải chạm trúng miệng vết thương của Trình Ý Ý, không biết nụ hôn này sẽ còn kéo dài bao lâu.

Kết thúc một nụ hôn dài điên cuồng, Trình Ý Ý mở lớn miệng thở hổn hển, sống lưng được khuỷu tay của Cố Tây Trạch đỡ lấy, sau gáy âm ỷ đau đớn.

Cố Tây Trạch đứng thẳng người dậy, chiếc cằm nhọn đặt ở trán của cô, giọng nói ấm áp:

- Đưa em lên giường nằm?

- Ừm.

Trình Ý Ý khẽ bám chặt.

Anh giúp cô vén mớ tóc xõa ra ở hai bên thái dương, bế cả người cô lên đặt ở trên giường. Lại lấy máy sấy tóc ra cắm điện vào, giúp cô sấy tóc.

Ngầm hiểu ý nhau, giờ phút này cả hai người không ai nhắc lại chuyện lúc trước nữa.

Cho đến khi tóc đã khô, anh lại chia mái tóc của cô làm hai nửa.

Rõ ràng lần này Cố Tây Trạch thuần thục hơn rất nhiều, mái tóc rất nhanh đã đan xong được bàn tay linh hoạt quấn lên. Sợ làm đau đến miệng vết thương của Trình Ý Ý, anh cố ý kéo lỏng một chút, nhìn qua trông giống vẻ đẹp lười biếng của Hàn Quốc.

Mái tóc nhìn khá đẹp, nhưng khi đan cao lên, một phần da đầu bị cạo hết tóc cũng lộ ra, vết thương còn chưa cắt chỉ để lại một vệt sẹo đáng sợ.

Trình Ý Ý thấy Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm vào đó, không được tự nhiên quay đầu đi.

- Rất xấu phải không?

- Đừng nhúc nhích - Anh giữ lấy đầu của cô - Không hề xấu.

Gạt người, làm sao có thể không xấu chứ.

Trình Ý Ý nghĩ vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu trở về.

Cố Tây Trạch lấy ra chai cồn sát trùng đã chuẩn bị trước, dùng mẩu bông gòn nhỏ bôi xung quanh vết sẹo. Cho dù lúc gội đầu cẩn thận tránh được vết thương nhưng vẫn chưa cắt chỉ, dùng cồn sát trùng một lần, cũng có thể khiến cho việc bị nhiễm trùng giảm xuống thấp nhất.

Mặc kệ là Trình Ý Ý có tin hay không, nhưng anh biết rõ mình nói không sai.

Đại khái là anh có chứng bệnh chướng ngại khiếu thẩm mỹ, sau khi chứng kiến bộ dạng chật vật của Trình Ý Ý, từ đó về sau cảm thấy cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Khái niệm đẹp của anh bắt nguồn từ Trình Ý Ý, nên về sau, anh luôn lấy cô ra để làm tiêu chuẩn đánh giá những người con gái xinh đẹp.

Phải khóc giống như Trình Ý Ý, lông mày nhẹ chau lại, nước mắt đầy trong hốc mắt, trong nháy mắt rơi xuống, cũng không lên tiếng, người đối diện nhìn thôi cũng biết hết sự u sầu của cô. 

Cười rộ lên cũng phải giống Trình Ý Ý, đôi lông mày cong lên, khuôn mặt hiện ra sự nhu hòa, thân thiện như mùa xuân làm tan chảy cả ánh mặt trời.

Còn bây giờ, sắc mặt cô trắng nhợt không sức sống, bờ môi tái đi, mái tóc lộn xộn được anh đan thành bím tóc, ngay cả khi cái gáy lấy gạt băng bó, một chút anh cũng không thấy khó coi.

Bởi vì anh biết rõ, mái tóc của cô mang theo mùi thơm anh ưa thích, cánh môi của cô vừa mềm vừa ngọt.

Trong thân thể của cô có linh hồn anh yêu.

Lúc đó anh chưa có cảm giác, cô không an phận mà từng chút xâm chiếm lấy cuộc sống của anh, đến lúc anh chưa kịp phản ứng đã dứt khoát ra đi.

Có thể là ở chung một chỗ hơn một nghìn ngày đêm, cô đã sớm thâm nhập vào bên trong cuộc sống của anh, mặc dù cô không muốn, nhưng cô đã nói với anh như thế nào mới có thể dễ dàng tách rời khỏi cuộc đời của anh.

Dần dần anh hiểu rõ, có lẽ bản thân đã điên mất rồi. 

Cả đời anh hoàn mỹ, đã có một điểm không hoàn mỹ đó là Trình Ý Ý.

Mi mắt Cố Tây Trạch, nhìn vào vết thương kia, có hàng vạn tâm tình.

Anh cẩn thận lau xong lại dùng vải gạt tỉ mỉ băng lại.

- Muốn ngủ không?

Thật ra Trình Ý Ý vốn không buồn ngủ, đầu của cô tuy có chút choáng váng nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo. Cố Tây Trạch hỏi như vậy, cô cũng ngoan ngoãn dịu dàng nhắm mắt lại.

Cố Tây Trạch giúp cô đắp chăn lên mới đến bên cửa sổ nhỏ giọng trả lời điện thoại đã sớm rung một lúc lâu.

Cuộc gọi này khá dài.

Trình Ý Ý có thể nghe mơ hồ là về việc bầu hội đồng quản trị nhiệm kỳ mới.

Trên TV đã đưa tin nhiều ngày trời, nên Trình Ý Ý ít nhiều cũng nắm được một ít.

Trong mười mấy năm qua, đây là sự thay đổi cấp cao lớn nhất của Cố gia. Cha của Cố Tây Trạch sắp từ chức chủ tịch hội đồng quản trị. Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì chờ khi có kết quả phiếu bầu công bố ra ngoài, Cố Tây Trạch không chỉ là CEO của Cố gia mà còn sắp trở thành tân chủ tịch hội đồng quản trị Cố gia.

Đây là sự chào đón người chủ nhân trẻ tuổi nhất của một gia tộc đã hưng thịnh cả trăm năm.

ố Tây Trạch trước giờ làm việc luôn cẩn trọng chặt chẽ, anh có thể ở trước mặt cô nhận điện thoại cơ mật thế này, coi như là đã đặt sự tin tưởng lên tay cô một lần nữa.

Một người đã từng lừa dối anh...

Trình Ý Ý nhẹ nhàng mở rộng tầm mắt, nhìn bóng lưng người đàn ông cách đó không xa.

Trong ánh sáng xua tan bóng tối, hình dáng anh vẫn cao ngất như lúc trước.

Có chút khác biệt, đại khái giờ...bờ vai của anh rộng lớn mà kiên nghị, tác phong của anh lắng đọng lại, trưởng thành một người đàn ông chân chính.

Bờ vai của anh không chỉ có mình cô dựa vào, mà còn phải gánh vác gia tộc hưng suy, tương lai tiếp nhận một công ty có hàng vạn người.

Cô rủ mi mắt, hết sức tỉnh táo mà ý thức được hai người bọn họ đã chia tay được năm năm. Năm năm là người lạ, đột nhiên lại mơ hồ bỏ qua hết mâu thuẫn hôm nay lại bất ngờ ôm nhau và cả hôn môi.

Thế nhưng mà, thật sự có thể quay trở về quá khứ bình thường như trước sao?

Bỗng nhiên Trình Ý Ý thấy mờ mịt quá. Năm năm thật sự quá dài.

Đủ để làm cho một thiếu niên mười tam tuổi vô danh năm đó trở thành một người nổi tiếng, đủ để xóa mờ một mối quan hệ khăng khít, làm người với người trở nên ngăn trở, xa cách nhau.

Cô không còn là nữ thần của muôn người ở trong trường, mà đã trở thành người đứng thấp nhất trong sở nghiên cứu, nữ tiến sĩ sống với trợ cấp không vượt quá hai ngàn tệ.

Anh cũng không còn là chàng thiếu niên mười tám tuổi cuồng nhiệt lao vào tình yêu, không còn vô điều kiện buông bỏ tất cả mọi chuyện để chiều theo ý cô nữa.

Cô mở to đôi mắt, nhìn lên trần nhà trống trải, mặc cho tâm trạng buông thả, rồi lại càng phát cảm thấy trong lòng biến đổi, yên lòng trở lại.

Cố Tây Trạch đứng bên cửa sổ cúp điện thoại, quay người lại, Trình Ý Ý đã vịn lên thành giường ngồi dậy.

- Ngủ không được sao?

Anh cất điện thoại vào lại trong áo khoác Tây phục.

- Ừ.

- Muốn đi ra ngoài một chút không?

Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn cánh cửa khép hờ, lại lắc đầu.

Anh cũng không miễn cưỡng. Anh cực kỳ hiểu rõ, Trình Ý Ý là cô gái nhỏ xinh đẹp.

Thời điểm còn đi học, có khoảng thời gian cô thích mặc quần jean lộ mắt cá chân lên chín phân. Vì muốn đẹp, cô là người sợ lạnh như vậy, đến tháng 11 vẫn không thèm nghe khuyên bảo vẫn cố chấp mang chiếc quần chín phân để lộ hai mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp kia.

Mặc dù đi ra ngoài giúp cho vết thương lành lại một chút, nhưng kêu cô giữ lấy miếng vải gạt lôi thôi đi ra ngoài, để người khác nhìn thấy được thì so với việc giết cô còn khó hơn.

Cầm lấy con dao gọt trái cây từ trong mâm, Cố Tây Trạch ngồi xuống ghế ở đầu giường gọt táo.

Mười ngón tay thon dài chuyển động, vỏ táo đều đặn cắt thành vòng xoáy rơi xuống.

Nhìn qua rất bình thản.

Nhưng Trình Ý Ý hiểu rõ, anh cùng cô nhàn hạ như vậy nhưng không biết đang chồng chất bao nhiêu việc. Không cần nói cũng đã nghe Trương Nghi nói rất nhiều, trong thời gian cuối năm này Cố Tây Trạch bận đến mức bật khỏi quỹ đạo, phòng làm việc cũng trở thành phòng ngủ.

- Em tự xem ti vi, không cần để ý đến em.

Trình Ý Ý suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:

- Anh đi làm việc đi.

Cố Tây Trạch vừa vặn gọt xong quả táo, nghe được lời của Trình Ý Ý nói, anh im lặng, tiếp tục cắt từng miếng táo ra bỏ vào đĩa, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Lúc này Trình Ý Ý mới nhìn thấy rõ, đôi mắt của anh sâu hơn thường ngày, giống như mặt nước nặng nề, nhìn cô không rõ cảm xúc gì, lời nói của anh từng chữ từng câu một đánh vào lòng cô:

- Trình Ý Ý, ở bên cạnh anh làm em khó chịu lắm sao?

- Không...

Trình Ý Ý miễn cưỡng nặn ra mấy chữ:

- Không phải vậy.

Tay cô đặt ở trong chăn, nắm chặt ga trải giường:

- Em chẳng qua là cảm thấy, anh rất bận việc, nên không cần lãnh phí nhiều thời gian trong bệnh viện như vậy.

Sợ anh mệt mỏi, săn sóc anh, chính là như vậy.

Dường như lúc này Cố Tây Trạch mới trầm tĩnh lại, âm thanh nhất thời có chút mệt mỏi:

- Em muốn xem tivi, để anh mở giúp em.

Anh đem đĩa táo có cắm cây tăm vào đó đặt lên tay Trình Ý Ý, đứng dậy mở TV.

Anh vươn tay, ống tay áo sơ mi trượt xuống, một nửa mặt đồng hồ trên cổ tay lộ ra ngay trước mắt Trình Ý Ý.

Chiếc đồng hồ bằng kim loại màu đen, mặt đồng hồ đã khá cũ kĩ.

Trình Ý Ý liếc mắt đã nhận ra, anh còn đeo! Cô ngẩng đầu đầy kinh ngạc nhìn Cố Tây Trạch. Nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng anh cúi người mở TV.

Bề ngoài giống như kiểu dáng đồng hồ tình nhân năm năm trước.

Cô đã từng có một cái giống như đúc. Mặt sau của đồng hồ có khắc tên viết tắt của nhau.

Nhưng năm năm trước, cô làm mất nó khi ngồi máy bay đến Luân Đôn. Tại khoang phổ thông, ghế bên phải gần tấm che, đến nay cô vẫn nhớ kỹ số hiệu chuyến bay và tên nhân viên phục vụ, nhưng mà món đồ kia, có lẽ vĩnh viễn không tìm về được nữa rồi.

Lúc đó cô không thể hiểu được tâm tình mình như thế nào lại để quên chiếc đồng hồ kia trên ghế.

Cô cũng không thích khóc, có lúc nước mắt đã trào đến vành mắt, đa phần khi ấy cô đều ngồi thằng người rồi hít sâu một hơi nuốt ngược vào trong.

Chỉ có ngày đó, cô từ phòng giáo vụ Sùng Văn nhận được thông báo nhà nước sắp xếp việc nhập học, mang theo hành lý đơn giản, nước mắt rơi liên tục ba giờ đồng hồ cho tới khi máy bay đáp xuống.

Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô đem hết mặt mũi, hình tượng ném xuống vực.

Tâm trí của cô một mực lặp lại ý niệm trong đầu, cô thật sự phải rời khỏi thành thị này rồi, cũng thật sự mất đi người đối tốt với cô nhất trên đời còn cho cô một tình yêu bao dung.

Trong mười hai giờ bay, rõ ràng cô đã nắm chặt chiếc đồng hồ kia, nhưng lúc máy bay hạ cánh, mãi suy nghĩ mà buông lỏng...

Ngày hôm đó đại khái là Trình Ý Ý đi trên đường nhớ lại nhưng vẫn rời đi.

Trình Ý Ý tự cho rằng mình đã hạ quyết định, nhưng sang ngày hôm sau, cô không chịu được phải tới công ty hàng không Website Games điền đăng ký tìm vật bị mất.

Món đồ kia bề ngoài vốn không đáng tiền, lúc ấy không nhận được bưu phẩm phản hồi phục vụ khách hàng, mặc cho sau đó Trình Ý Ý ba phen mấy bận đi ra sân bay hỏi thăm, kết quả vẫn là bị mất.

Ngay lúc nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay anh, Trình Ý Ý lặng lẽ đem hai tay của mình nhét vào trong chăn.

TV vừa mở ra chính là kênh giải trí, Trình Ý Ý còn chưa kịp thấy rõ hình đã mơ hồ nghe được mấy chữ tình yêu Tống An An, đã bị Cố Tây Trạch đổi kênh.

Cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt của anh. Vừa tự nhiên lại bình tĩnh, cô không nhìn ra chuyện gì.

- Sao lại đổi kênh rồi?

Trình Ý Ý không bĩnh tĩnh hỏi.

- Anh nhớ em không thích xem kênh giải trí.

Cố Tây Trạch quay đầu nhìn lại:

- Anh nhớ lộn sao?

- Không.

Cuối cùng TV dừng ở kênh thế giới động vật.

Những động vật trên đại thảo nguyên rộng lớn của châu Phi đang đến kỳ động dục, chương trình được phối âm rất chuyên nghiệp.

Đoạn video kia làm người xem thấy vô cùng lúng túng.