Gary biết được tình cảm của Nicolas Á Phong dành cho Phương Tịch Lam.
Vì thế nên cậu không chút do dự chạy đi gọi cô.
Phương Tịch Lam đang trị thương cho những binh sĩ khác.
Ánh sáng trắng từ dị năng của cô tỏa ra khiến những người xung quanh cảm thấy dễ chịu.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được vết thương sâu hoắm lành lại chỉ trong phút chốc.
“Quý cô Lusica, thượng tướng đại nhân bị thương, cô mau đến giúp ngài ấy chữa trị.” Gary vội vàng nói, bởi Nicolas Á Phong chính là trụ cột chiến đấu của cả binh đoàn.
Nếu vết thương của hắn trở nên nghiêm trọng thì sự an nguy của thành Adam cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phương Tịch Lam rất hận Nicolas Á Phong, nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ công ra công, tư ra tư.
Cô không thể vì lòng hận thù của bản thân mà làm liên lụy đến người khác được.
Quả thật an nguy của Nicolas Á Phong hiện tại rất quan trọng, không chỉ đối với binh đoàn 197 hay đối với thành Adam mà là đối với cả Đế Quốc.
Cô mím môi, thở dài nói: “Được rồi, đưa tôi lại chỗ anh ta.”
Gary thở phào vì cô đồng ý.
Bởi cậu biết từ lần trước gặp mặt, vị nữ quân y tài ba này dường như rất ghét thượng tướng của bọn họ.
Thậm chí có thể nói là căm hận.
Cậu sợ rằng cô sẽ không đồng ý.
Nhưng thật may vì cô ấy đã đồng ý rồi.
Vốn dĩ vết thương này cũng chẳng thể làm Nicolas Á Phong đau đớn.
Hắn đã từng bị thương nặng hơn nhiều, lộ cả xương và gân ra bên ngoài nhưng vẫn bình tĩnh mang một thân vết thương.
Nhưng bây giờ đột nhiên hắn muốn trở nên yếu đuối trước mặt Phương Tịch Lam.
Dù biết rằng chỉ tỏ ra yếu đuối thôi cũng không thể giành lại tình cảm của cô.
Nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Chỉ cần Phương Tịch Lam nhìn đến hắn dù chỉ là một chút thôi, Nicolas Á Phong cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhớ ngày xưa, hắn chỉ vừa bị thương một chút thôi thì cô cũng đã lo quýnh cả lên.
Lúc ấy hắn xem thường sự quan tâm đó.
Bây giờ lại thèm khát không thôi.
Đúng là quả báo!
Phương Tịch Lam từ xa đi lại, trông cô lúc này chẳng khác gì nữ thần giáng thế.
Thấy cô, ánh mắt Nicolas Á Phong liền dán vào bóng hình ấy không rời.
Tựa như muốn khắc cô vào trong người mình.
Từ đằng xa Phương Tịch Lam đã cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng thèm khát đến cực điểm.
Trong đó có cầu, có dục, có yêu.
Những hận thù trước kia dường như hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Tay."
Chỉ một chữ thôi, âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo.
Nếu người khác nói lạnh lùng với hắn như thế thì đã sớm bị Nicolas Á Phong giết chết.
Nhưng đối với cô, hắn không nỡ.
Nicolas Á Phong ngoan ngoãn giơ tay ra để trước mặt Phương Tịch Lam.
Một dòng ánh sáng trắng lóe lên, mang lại cảm giác dịu êm cho người nhìn.
Nếu là người khác thì ánh sáng của Phương Tịch Lam khiến họ dễ chịu, đồng thời cũng có khả năng chữa bệnh.
Nhưng đến Nicolas Á Phong thì khả năng của Phương Tịch Lam lại có chút biến đổi.
Tuy chữa trị vết thương lành lặn cho hắn, nhưng nỗi hận thù trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai.
Vì thế nên Phương Tịch Lam đã biến đổi khả năng của mình một chút.
Tuy miệng vết thương lành nhưng khi nó khép lại gây ra sự đau đớn tột cùng, đau đến tận xương tủy.
Đau đến mức người mạnh mẽ như Nicolas Á Phong cũng phải nhíu mày.
Mồ hôi nặng hạt rơi xuống, đôi môi hắn tái nhợt, mím lại vì đau.
Nhưng tuyệt nhiên hắn không rên lên một tiếng.
Chỉ nhẫn nại chịu đựng.
Nếu những người khác Phương Tịch Lam chữa trị rất nhanh thì đối với Nicolas Á Phong, cô chữa trị chậm rãi, nhưng muốn dùng sự đau đớn đó khắc ghi khiến hắn phải ghi nhớ.
Biết cô đang trả thù mình, hắn cười khổ.
"Em đang thể hiện sự chán ghét đối với tôi?"
"Tôi nào có gan chán ghét thượng tướng đại nhân đây? Tiện nữ không dám!"
Dù đi guốc trong bụng cô nhưng Nicolas Á Phong cũng không hó hé gì cả.
Hắn chỉ dùng ánh mắt bao dùng và cưng chiều để nhìn cô.
Trong đáy mắt đọng lại nỗi đau khổ.
Lúc này, dường như đã cạn kiệt năng lượng vì phải chữa trị cho quá nhiều người.
Gương mặt Phương Tịch Lam tái nhợt, mi tâm nhíu lại hiện lên sự nhẫn nại.
Việc kéo dài sự chữa trị cho Nicolas Á Phong là hại người cũng tự hại mình.
Càng chữa trị càng lâu sẽ càng tiêu hao dị năng.
Nicolas Á Phong nhận ra sự kỳ lạ của Phương Tịch Lam, hắn lo lắng hỏi.
"Em không sao chứ?"
Phương Tịch Lam không trả lời.
Cô chỉ chuyên tâm chữa trị cho hắn, dùng sự đau đớn để trừng trị phần nào những tổn thương mà hắn từng gây ra cho cô.
Lúc này, vì dị năng kiệt quệ mà Phương Tịch Lam phải khó khăn lắm mới duy trì được vẻ bề ngoài của Lusica.
Nhưng cô không biết rằng tuy mái tóc trắng vẫn còn nhưng đôi mắt đỏ lại không thể duy trì được nữa.
Trong giây lát đó, đôi mắt đỏ chợt biến đổi về màu sắc nguyên thủy của nó.
Một màu đen huyền bí lộ ra.
Mà dáng vẻ này của cô hoàn toàn lọt vào trong mắt của Nicolas Á Phong..