Sáng sớm tinh mơ một động lực nho nhỏ đã thúc giục tôi dậy sớm, tôi sẽ làm bánh kếp cho Bảo Hy ăn, cứ nghĩ đến giây phút cậu ấy nếm thử bánh do tôi làm là lòng tôi lại lâng lâng cảm giác vui sướng.
Với hộp bánh trên tay, tôi tung tăng đến trường, Bảo Hy vẫn chưa đến nên tôi bỏ vào ngăn bàn của cậu ta, tôi đặt hộp bánh vào ngăn bàn rồi bước ra ngoài. Chắc lát nữa Bảo Hy sẽ bất ngờ về hộp bánh lắm đây tôi có nên nói là do tôi làm không ta?
Bảo Hy vào lớp thấy trong ngăn bàn của mình có cái gì đó nên vội lấy ra xem, trông cái hộp có vẻ được người khác chuẩn bị rất kĩ càng, chẳng lẽ Bảo Hy có fan tặng sao? Không biết bên trong là gì nhỉ? Cậu ta mở ra xem thử, nhìn vào thứ bên trong cậu ta giận đến đỏ mặt và thật sự rất rất rất bất ngờ không biết đứa khốn nạn nào dám tặng công tử nhà họ Đinh món quà thế này, bên trong hộp còn kèm theo một mảnh giấy nhỏ “nhớ ăn hết nhé, tôi làm đấy. Thân” cái nét chữ này rất quen hình như là của…… Bảo Ân
Tôi vào lớp với khuôn mặt hớn hở nhìn Bảo Hy, chắc là cậu ta vui lắm. Tôi ngồi xuống chỗ cạnh Bảo Hy
-bạn đã mở nó ra xem chưa?
Bảo Hy mặt trằm quằm như cái bánh bao
-bạn bảo tôi ăn hết sao?
Tôi cười rõ tươi -ừ, công sức cả buổi sáng của tôi đó
Mặt Bảo Hy chợt đỏ bừng bừng, đưa hộp bánh trả lại tôi và kèm theo câu nói
-tôi ăn sáng no rồi
Khuôn mặt tôi chợt héo queo không còn tươi tắn như lúc nãy nữa, sao cậu ấy lại phũ phàng như vậy, thái độ này là sao?Thật là phụ công của người khác mà, cậu ta cũng có khác gì cái tên trời đánh kia đâu chứ. Được thôi cậu không ăn thì tôi ăn vậy.
Tôi cẩn thận mở hộp bánh ra, tôi mở to mắt ra nhìn vào bên trong, trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Sao lại thế này chứ? Bánh của tôi đâu sao lại toàn đậu hũ thối thế này
Tôi quay sang Bảo Hy giải thích
-không phải thế này đâu, rõ ràng là tôi đã làm bánh kếp rồi chính tay tôi bỏ vào trong này mà
Bảo Hy không nói gì và cũng không nhìn tôi. Hix hix hình như cậu ấy giận tôi rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Ahuhu
Ai là người đỗi hộp bánh của tôi? Ai, ai, ai? Tôi mà biết được tôi sẽ băm người đó ra trăm mảnh
….…………
Tan học, Tôi đang đi trên hành lang ngang qua phòng âm nhạc, bổng đứng khựng lại vì tiếng đàn ghi-ta ở đâu phát ra những âm thanh trầm bổng rất hay. Tôi lén nhìn vào trong, một người con trai tay đang lướt trên dây đàn một cách tỉ mỉ, nhẹ nhàng vang lên từng nốt nhạc trầm bổng, khuôn mặt người con trai đó rất chăm chú rất dịu dàng trên từng nốt nhạc, một nét điển trai làm mê hoặc lòng người. Tôi đứng ngắm nhìn người đó một hồi lâu, tôi hầu như bị cuốn hút vào từng nốt nhạc từng âm điệu của bản nhạc đó. Tôi cũng biết chơi ghi-ta, tôi đã từng được dạy về ghi-ta và rất thích chơi loại đàn này nhưng tay nghề của tôi chỉ được xếp vào loại khá thôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe được một bản nhạc hay như vậy.
Tôi vẫn lặng im chăm chú nghe người đó đánh đàn, bổng tiếng đàn dừng hẳn hình như là người đó đã phát hiện tôi đứng ở ngoài nãy giờ
-bạn vào đi, sao lại lén lút ngoài đó?
Tiếng Bảo Hy vọng ra vừa đủ nghe không to không nhỏ
Tôi ngại ngùng bước vào, bị phát hiện nghe lén thật không dễ chịu chút nào
Bảo Hy nhìn tôi rồi cười, trông cậu ta cười thật là dễ thương
-bạn đứng ngoài đó nãy giờ sao, sao bạn không vào đây?
Tôi gãi đầu cười
-à…ờ..mình chỉ tình cờ ngang qua thôi, tại bạn đánh đàn hay quá nên mình mới đứng lại nghe, không ngờ lại làm phiền bạn
Bảo Hy vội phản bác
-không làm phiền đâu, bạn cũng biết chơi ghi-ta chứ?
-ờ, biết một chút
Cậu ta cười nhẹ, rồi đưa cây đàn trước mặt tôi
-thử đánh tôi xem đi
Tôi bất ngờ vì lời đề nghị này, tôi vội xua tay
-không….không…tôi đánh dở lắm
Nhưng cậu ta vẫn đưa đàn trước mặt tôi, ánh mắt nài nỉ
Tôi đành phải trổ tài vậy >_<. tôi ngồi cạnh cậu ta, cầm cây đàn trên tay thật sự là tôi rất thích thú lâu lắm rồi cảm giác này mới quay về với tôi, lâu rồi không đánh không biết có còn nhớ gì không
Tôi mơn nhẹ lên từng dây đàn rồi bắt đầu đánh những nốt đầu tiên, thật vui sướng khi lại được đánh đàn, tôi đánh theo bản năng theo những gì tôi còn nhớ, cứ như vậy tôi đánh hết bản nhạc. Tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều
Tiếng vỗ tay vang lên -cũng không tồi
-hình như bạn rất thích ghi-ta nhỉ?
Tôi ngạc nhiên -sao bạn biết?
Cậu ta vẫn cười nhẹ -nhìn vào thái độ của bạn với cây đàn thì biết.
-cũng muộn rồi, tôi về đây
Nói rồi cậu ấy đứng lên đi thẳng ra cửa
-khoan đã! Tôi cố gọi cậu ấy lại giọng hơi ngượng ngùng
-xin lỗi vì hộp bánh lúc sáng, tôi không……….
Chưa nói dứt lời thì Bảo Hy đã nhảy vào miệng tôi
-tôi biết rồi, không sao đâu
Tôi thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng cậu ấy giận tôi luôn rồi chứ. À phải rồi
- …còn cây đàn này thì sao?
-tôi tặng bạn
Nói xong cậu ta đi mất hút, chưa kịp nghe tôi có đồng ý nhận hay không.
Tôi không thể tùy tiện nhận như vậy được. Tôi phải mang trả lại cho cậu ta.