Chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự sang trọng, có lẽ đây là căn bự nhất ở khu này, các hoa văn trạm khắc ở căn biệt thự rất tỉ mỉ sang trọng chỉ cần nhìn sơ qua là đủ biết chủ nhận của căn biệt thự này rất giàu có. Bước vào đại sảnh khách khứa đến mừng thọ chủ tịch Lưu giờ đã đông nghẹt có lẽ tôi và hắn là đến muộn nhất rồi,
Tôi nhìn ngang nhìn ngữa mọi thứ đối với tôi thật là xa hoa chưa bao giờ tôi được đến một bữa tiệc lớn và sang trọng thế này, tôi nhìn mọi thứ trong sự ngỡ ngàng mắt hình chữ O miệng hình chữ A. bổng hắn đập vai tôi một phát khiến tôi giật mình
-đừng có nhìn ngó lung tung như nhà quê vậy chứ
Tôi vội cúi mặt xuống không dám nhìn lung tung nữa, tôi chập chững từng bước rất khó khăn vì đôi giày cao gót dưới chân thỉnh thoảng lại bị vấp nhẹ, hắn đi bên cạnh tôi mặt mày cau có
-cô đi cẩn thận coi, muốn mất mặt ở chốn đông người hả?
Tôi cũng có muốn thế đâu chứ, đứa chết mẹ nào lựa cho tôi đôi giày cao thế này
-tôi……tôi…..không thể đi được giày cao gót
Mặt hắn lạnh tanh không một cảm xúc
-vậy đứng yên một chỗ đi, không được đi lung tung nếu cô có bất cứ hành động nào làm tôi mất mặt thì đừng có trách tôi
-oh
Hix hix sao tôi lại đến đây chứ, tôi muốn về nhà quá. Giá như chưa từng đặt chân tới đây
Trên tay cầm một ly rượu vang hắn nâng ly với các thiếu gia, ông chủ khác
-cậu Minh sau này chúng ta có thể hợp tác với nhau chứ?
-tất nhiên rồi, tôi rất vinh dự
Cứ như thế câu chuyện của bọn họ toàn nói về việc làm ăn và chắc những bữa tiệc thế này cũng là một cách để giao lưu với các doanh nhân khác.
Tôi nhanh chóng bị hất ra khỏi đó, cũng không tệ lắm bây giờ tôi phải đi kiếm gì đó ăn đã đói rã ruột rồi. Trên tay cầm dĩa và thìa những món ăn lạ mắt được đặt lên dĩa của tôi,
-cô cũng đến đây sao? Một giọng nói chua ngoa có chút quen thuộc
Tôi ngẩng mặt lên nhìn bọn họ. Ôi đây chẳng phải là Lưu Hạ Băng và một trong số những cô gái đã giật cây đàn của tôi đây sao
-Khả Như, cô quen nó sao? Lưu Hạ Băng hỏi
À, cô ta tên là Khả Như,
-có chút chút. Khả Như đáp lời
Khả Như nhìn tôi rồi nói -ôi, đây là con nhỏ nhà quê của lớp ta đây sao, suýt nữa thì tôi không nhận ra rồi. Hạ Băng, bố cậu cũng mời nó tới đây sao?
Hạ Băng cũng hơi ngạc nhiên về chuyện này -không, tất nhien là không rồi, thân phận của nó sao được mời tới đây được
-oh
Có lẽ tốt nhất là tôi nên tránh xa họ ra kẻo lại phiền phức. Tôi vội đi chỗ khác nhưng ai ngờ Khả Như kéo tôi lại
-ai cho mày đi, ở lại tiếp chuyện không được sao
-tôi…..tôi…….không có gì để nói hết
Cô ta khoanh tay trước ngực nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Có lẽ vụ lần trước cô ta vẫn còn gim trong lòng và đợi cơ hội trả thù đây mà
-có chuyện gì vậy? Tiếng của một vị cứu tinh đang đến
Bảo Hy lại chỗ chúng tôi, ôi may quá có cậu ấy ở đây chắc cô ta cũng phải nể mặt phần nào mà bỏ qua cho tôi
-bạn đến lâu chưa, sao tôi không thấy? Hạ Băng vui vẻ hỏi Bảo Hy và lúc cô ta cười thật là xinh đẹp
-mình cũng mới tới thôi.
Bảo Hy trả lời cô ta rồi quay sang nhìn tôi -cô cũng đến sao?
-oh
Hình như sự có mặt của tôi ở đây làm cho bọn họ bất ngờ thì phải, nhưng tôi cũng có muốn đến đâu chứ chỉ tại tên Minh xấu xa kia.
Nhân vật chính của buổi tiệc đã xuất hiện, chủ tịch Lưu cũng chính là ba của Hạ Băng tuổi đã già cả nhưng trông ông vẫn còn giữ được uy nghiem của một chủ tịch khuôn mặt ông điềm đạm rất khí phách.
-cảm ơn mọi người đã đến bữa mừng thọ của tôi…………..
Ông ta nói nhiều quá trời nhưng tôi chẳng lọt tai chữ nào, tôi chỉ để ý đến người phụ nữ bên cạnh ông ấy, chắc hẳn đó là phu nhân là mẹ của Hạ Băng. Nhưng trông bà ta khá trẻ so với tuổi tác lại còn rất xinh đẹp nữa, chắc là Hạ Băng được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ.
Trên bàn ăn toàn những món ngon lạ mà trước đây tôi chưa từng ăn vì vậy tôi ăn cũng khá nhiều nhưng tự nhiên buồn đi vệ sinh quá
Tôi vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn xong bước ra ngoài gương chỉnh trang lại mọi thứ cho chỉnh tề
Một giọng nói từ phía bên trái của tôi vang lên đầy đe dọa
-cô mau về đi, ở đây không phải là nơi cô nên tới
Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt của cô gái đó hiện lên, đó là một khuôn mặt xinh đẹp từ đôi mắt đến cái miệng mọi thứ đều rất hoàn hảo. Hạ Băng
-tôi……tôi đã làm cô không hài lòng sao?
Hạ Băng cười nhếch
-đúng vậy, tôi ghét sự xuất hiện của cô từ đầu đến cuối mặc dù cô không làm gì tôi nhưng vừa nhìn thấy cô, tôi đã thấy ghét rồi
Tôi hơi cúi đầu, thì ra là tôi làm cô ta gai mắt mặc dù tôi không làm gì sai
Cô ta bỏ đi ra ngoài để lại tôi với sự buồn bã, không hiếu sao khi có ai đó nói ghét tôi thì tôi lại cảm thấy buồn vô cùng.
Dù có buồn nhưng không thể ở trong này lâu được tôi phải ra ngoài đó và bảo Minh đưa tôi về ngay lập tức tôi thật sự mệt rồi
Bước ra phía hành lang chỉ cách một đoạn nữa là ra đại sảnh rồi, một bóng dáng của một người con trai quen thuộc đứng dựa tường hai tay đút vào túi quần ánh mắt đang nhìn tôi. Là đang nhìn tôi sao? Tôi đến lại gần người đó, định đi ngang qua luôn nhưng bổng người đó lên tiếng
-ai đưa cô đến đây vậy? Bảo Hy mỉm cười nhìn tôi
-là Minh
Không hiểu sao khi nói chuyện với cậu ta tôi cảm thấy rất thoải mái
-oh, cô rảnh không?
Tôi gật đầu cười nhẹ
-vậy bây giờ chúng ta đi ăn gì nhé
-bây giờ sao?
Bảo Hy gật đầu rồi nắm tay tôi kéo đi, đi được vài bước thì
-khoan đã
Tự dưng tên Minh ở đâu xuất hiện nắm lấy tay bên kia của tôi kéo ngược về phía hắn
-hai người định đi đâu.
-à…..chúng tôi…..định…….
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Bảo Hy chen vào
-tôi định đưa Bảo Ân đi ăn thôi, vậy cũng cần phải hỏi ý kiến của cậu sao?
Đôi mắt lạnh lùng của hắn bây giờ hình như có chút bực mình
-tất nhiên bởi vì Bảo Ân cũng coi như là em gái của tôi huống hồ bọn tôi còn ở chung một nhà, nếu muốn đưa đi tất nhiên phải thông qua tôi
Bảo Hy bật cười -vậy tôi cũng coi Bảo Ân như em gái, chẳng lẽ anh trai muốn dẫn em gái đi ăn cũng không được
Từ bao giờ mà tôi có nhiều anh trai quá vậy, thôi các anh trai em không muốn đi nữa em muốn về nhà
Hắn nhìn tôi một lúc rồi chẳng biết hắn nghĩ gì mà thả tay tôi ra rồi nói
-được thôi, em gái à đi nhớ về sớm nhé, anh nói trước 9h tối em mà không có mặt ở nhà thì xác định tối nay ngủ ngoài đường nhé.
Giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ, tôi nhìn đồng hồ bây giờ đã là 8h30 rồi, hắn bảo tôi 9h phải có mặt ở nhà vậy chẳng khác nào không cho tôi đi.
-được, tôi sẽ đưa Ân về đúng giờ
Bảo Hy nói rồi lại nắm tay kéo tôi đi ra khỏi bữa tiệc.
(mọi người cho tg xin ít nhận xét để tg có động lực viết tiếp. Nếu truyện co gì không hay xin mọi người nhận xét thẳng thắn)