Mắt Cận, Tóc Xoăn Là Em

Chương 1: Lần đầu lên xì phố




Tôi, Bảo Ân, một cô gái nhà quê mắt cận, tóc xoăn, chiều cao mét rưỡi nhìn giống như con mọt sách nhưng không hề nha học lực của tôi kém lắm ^_^, nhìn tổng quát từ đầu đến cuối đúng là tôi chẳng đẹp không xinh không lung linh. Nhưng nếu bạn nhìn kĩ bạn sẽ phát hiện tôi có một vẻ đẹp hiếm thấy đấy ^_^:D.

Gia đình tôi nghèo và vì nhà xa trường quá nên tôi chỉ học hết cấp 2 thôi, đến khi lên cấp 3 thì nhà tôi không còn khả năng cho tôi đi học nữa, nhưng thật may mắn là người bạn kết nghĩa của ba tôi người mà tôi hay gọi là bác Tuấn rất giàu có và rất tốt bụng nên đã dắt tôi lên thành phố, bác ấy nói sẽ nuôi tôi ăn học trên này. Bác ấy có một người con trai cũng bằng tuổi tôi và mới ở nước ngoài về. Con trai của bác ấy đẹp trai lắm nha, còn học giỏi nữa, cao ngòng luôn (chắc tại tôi lùn quá nên nhìn ai cũng thấy cao), nhưng hắn ta lại cực kì xấu tính (theo tôi nghĩ là vậy). ngày đầu tiên gặp cậu ta tôi đã có ấn tượng không tốt rồi

….………

Ngày đầu lên xì phố

Bước vào một căn nhà cao to, rộng lớn và cả nội thất bên trong cũng rất sang trọng, tôi không thể tưởng tượng được, bác ấy lại giàu như vậy.

Ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, tôi ngồi rất là rụt rè khép nép, tôi thấy một chàng trai đi từ trên lầu xuống chắc hẳn là con trai của bác ấy rồi, tôi cũng cuối nhẹ đầu xuống “xin …chào”, tôi có hơi rụt rè. Vậy mà cậu ta không thèm chào lại mà còn liếc tôi một cái khiến tôi giật mình không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta nữa mặc dù là cậu ta đẹp trai thật. (tôi không phải đồ mê trai đâu nha)

Bữa cơm đầu tiên, tôi ngồi ăn chung với bác Tuấn và con trai bác ấy

-ăn cơm đi cháu, đừng ngại nhé, từ giờ cháu cũng được coi là thành viên trong gia đình ta và thằng Minh cũng coi như là anh trai của cháu

Thì ra anh ta tên là Minh, thôi bác ơi chưa gì mà cậu ta đã liếc cháu rồi ai mà dám nhận cậu ta là anh trai chứ.

-dạ, cháu biết rồi ạ. tôi lễ phép trả lời, tôi liếc mắt sang nhìn Minh, cậu ta nhìn tôi lại thì tôi liền cúi mặt xuống quay đi chỗ khác

Bữa cơm tôi không cảm thấy tự nhiên gì cả chắc tại lạ nhà.

Tôi được cô giúp việc dắt lên phòng dành riêng cho tôi, “woa” tôi phải lóa mắt vì căn phòng đẹp kinh khủng, tất cả mọi thứ đều màu hồng, đôi với tôi mà nói có phòng riêng cũng là một mơ ước.

Tôi nằm bệch xuống giường nệm êm ái cảm giác thật thoải mái. Vậy là tôi đánh một giấc tới tối luôn.

Tôi thức dậy mở cửa ra ngoài, à thì ra đối diện phòng tôi là phòng của thằng con bác Tuấn. Mà thôi kệ hắn bây giờ tôi phải cố gắng giữ tinh thần để mai còn đi học, không biết lớp mới sẽ như thế nào nhỉ mong là họ không bắt nạt tôi như lúc tôi còn ở dưới quê.

Sáng thức dậy, mọi thứ đã sẵn sàng, vì là ngày đầu tiên đi học nên bác Tuấn lái xe chở chúng tôi đi. tôi đứng trước xe hơi màu đen bóng nhoáng bọn họ thì đã vào trong xe hết rồi riêng tôi thì cứ đứng ở ngoài mãi, thấy lạ nên Bác Tuấn hỏi

-cháu làm sao thế, sao không vô xe?

Tôi ngập ngừng không biết nói sao cả bởi vì tôi không biết mở cửa xe thế nào cả, cánh cửa nặng quá tôi chỉ dám giật nhẹ thôi chứ giật mạnh tôi sợ hư xe

-cháu….cháu….., tôi ngập ngừng khó nói nhưng cuối cùng tôi thở một hơi thật mạnh lấy hết can đảm để nói

-cháu không biết mở cửa xe ạ.

Nói xong tôi ngượng đỏ mặt

Bác Tuân phì cười -sao không nói sớm, cái con bé này.

Bác Tuấn quay sau nhìn Minh rồi ra hiệu. Cậu ta vẻ mặt khó chịu bước ra khỏi xe, đến chỗ tôi rồi mở cửa ra miệng lẩm bẩm “quê mùa”. tôi cúi mặt xuống không dám nhìn cậu ta nhưng lạ thật sao cậu ta mở cửa nhẹ nhàng quá vậy nhỉ.

Đúng là trường ở thành phố khác trường ở dưới quê nơi tôi ở rất nhiều, trường to bự lớp học khang trang, sân rộng còn có cả hoa viên nữa, tượng đài…….. Tôi giống như người tí hon đi với người khổng lồ vậy, không biết ở bên nước ngoài cậu Minh đó cho ăn gì mà cao lớn vậy không biết.

Lớp 11A5,

Trống thì đã đánh, cô giáo cũng đã vô vậy mà cái lớp 11A5 này ồn hơn cả cái chợ, cô giáo bực mình gõ thướt lên bàn “rầm”, giờ cái đám chợ mới chịu im lặng. Cô giáo mặt như sát thủ, đôi mắt lườm lườm

-tôi ngồi đây sừng sững như cái cột đình thế này mà các anh chị không thấy à? lớp này cho thêm con vịt vô nữa là vừa luôn rồi.

Cả lớp đồng thanh “oh”

Đôi mắt sát thủ liếc qua một lượt rồi nói

-sáng nay có hai bạn mới chuyển đến lớp ta. Cô giáo nhìn ra ngoài cửa -hai em vô đi

Minh bước vào lớp, đầu tóc nhuộm nâu khói, một bên tai đeo khuyên, da thì trắng hơn em bé. Làm các nữ sinh phải nhìn không chớp mắt -người gì đâu mà đẹp trai quá! Một nữ sinh lên tiếng. Thấy mọi người nhìn hắn như vậy thì hắn không khỏi đắc ý, hắn nháy mắt với bạn nữ đó một cái. Hắn mỉm cười và xem mọi người khen hắn như một điều hiển nhiên.

Cô giáo ho nhẹ một tiếng rồi giới thiệu

-đây là bạn Minh, mới từ Pháp về, các em không được bắt nạt cậu ấy nhé

Nghe câu mới từ Pháp về là cả bọn con gái lại càng mê hơn, “trời ơi trai ngoại đúng là có khác” một thằng có biệt danh là “chị tú” phát biểu.

Cô giáo nhìn Minh rồi lại nhìn ra cửa

-ủa còn một bạn nữa đâu rồi?

Lúc này ở ngoài cửa mới xuất hiện một cô gái, cô gái đó bước vào lớp mặt cúi xuống rồi nói

-xin lỗi cô, lúc nãy em đi nhầm lớp.

Cả lớp cười ồ lên làm tôi ngượng đỏ cả mặt, tôi cứ cuối gầm mặt xuống.

Mọi người nhìn tôi rồi lại nhìn sang Minh, Minh đẹp trai cao ráo mới từ nước ngoài về còn tôi thì dưới quê mới lên, cao có mét rưỡi, mắt lại cận, tóc lại xoăn xoăn tít. Nhìn tôi và Minh đứng với nhau đúng là chẳng có tí nào hợp cả. Mọi người nhìn tôi rồi bắt đầu bàn tán gì đó.

Cô giáo gõ thướt lên bàn “rầm”

-đây là bạn Bảo Ân, các em không được bắt nạt nghe chưa.

Hình như là cái lớp này quỷ quái lắm hay sao mà mỗi lần cô giáo giới thiệu bạn mới đều nói câu “không được bắt nạt bạn”. haizzzz tôi thở dài, vậy chắc số phận của tôi cũng chẳng khác gì khi ở dươi quê rồi. Hix hix -_-

-bây giờ cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho hai em nhé! Bảo Ân em lùn quá nên em ngồi bàn thứ 2 nhé với lại có cả bạn lớp trưởng ở đó em không hiểu gì cứ hỏi nhé.

Tôi gật đầu:”dạ”

Cô nhìn sang Minh -còn em thì cao quá nên xuống cuối lớp ngồi nhé, ở đó còn một bàn trống

Minh không nói gì rồi đi xuống lớp luôn, lúc Minh đi cả bọn con gái cứ nhìn theo như nhìn người nổi tiếng ấy.

-em đứng đây làm gì nữa, mau đi đi! Nghe cô nói tôi mới giật mình rồi đi về chỗ của mình.