Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 92




Chương trình "Ngọc Lan Có Thư" bị buộc phải đổi tên thành "Nhìn Về Cuộc Sống", làm thành một chương trình tọa đàm trực tiếp.

Hàn Trân là người có năng lực và luôn phấn đấu hết mình, bất kể là lúc trang điểm, ăn uống hay nghỉ trưa, cứ mỗi khi có thời gian rảnh là cô sẽ xem các chương trình cùng thể loại, cố gắng trau dồi từ cách thức đặt câu hỏi cho tới kỹ năng và thói quen dẫn dắt trường quay.

Hai tập phát sóng đầu tiên diễn ra suôn sẻ và nhận được phản hồi nồng nhiệt. Khoản tiền đầu tư từ tập đoàn Quảng Hà đã tạo ra hiệu ứng thương hiệu, một nhà máy bia hơi lớn và một công ty sản xuất lốp xe cũng đã đổ tiền tài trợ cho chương trình, thành tích đạt được quá rõ rệt.

Điểm thiếu sót duy nhất là việc phân bổ thời gian quảng cáo trong thời lượng phát sóng của chương trình bất hợp lý.

Đúng lúc này, trang web chính thức của Đài Ngọc Lan có thông báo về việc thuyên chuyển công tác của nguyên chủ nhiệm, phó giám đốc Hoắc Chính sẽ tiếp quản quyền chủ nhiệm Trung tâm Tin tức.

Ông ta dường như có ý định nâng đỡ Hàn Trân, yêu cầu nhóm hậu kỳ nhanh chóng chỉnh sửa, không bày vẽ mấy thứ lý thuyết suông. Ông ta còn đổi cho cô một phòng thu lớn hơn, dùng chung với Phương Lỗi, người dẫn chương trình của bản tin tài chính.

Mặc dù các chương trình giải trí có khả năng thu hút vốn đầu tư rất lớn, nhưng trong đài truyền hình lại nằm ở vị thế bị người ta xem thường.

Nhất là những người luôn tự cho mình cao quý ở bộ phận tin tức, luôn coi những MC giỏi ca múa và có dung mạo nổi bật tại Trung Tâm giải trí là tầng lớp thấp kém hơn.

Phương Lỗi nói bằng giọng điệu rất quái gở: “Cô ta là người dẫn chương trình, học hành vất vả để vào được ngôi trường danh tiếng, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là đứng trước màn hình lớn đọc bài quảng cáo mà thôi.”

Người cộng sự phụ họa theo: “Chẳng thế thì sao, với xuất thân và mối quan hệ của cô ta mà lại có thể thu hút được đầu tư từ Quảng Hà, chắc chắn đã đi đường tắt, chẳng trách phó giám đốc lại nâng đỡ cô ta. Một chương trình tạp kỹ thì phỏng vấn được cái gì? Lại còn bắt chúng ta chuyển phòng thu. Chủ nhiệm Trương sau khi tham gia lễ hội âm nhạc thì rời khỏi cương vị công tác, ngày đó MC Hàn cũng có mặt, chắc hẳn là có liên quan gì đây.”

“Thông báo đã nói đây chỉ là điều động nhân sự bình thường.” Trợ lý rất bực bội, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị Trân tính tình hiền lành, có duyên với khán giả và có kỹ năng mềm tốt, huống hồ số liệu rating đâu thể làm giả được, ai cũng phải dựa vào khả năng của bản thân mà kiếm cơm thôi!”

Người cộng sự liếc nhìn cô ấy, “Cô vẫn là nhân viên hợp đồng nhỉ? Muốn đợi địa vị của cô ta tăng lên rồi cho cô vào biên chế à mà bảo vệ nhiệt tình như vậy, ít nhất cũng phải tìm chỗ dựa nào vững chắc chứ.”

Phương Lỗi nở nụ cười giễu cợt.

Đúng lúc này Hàn Trân đẩy cửa bước vào, cuộc đối thoại ngay lập tức dừng lại, cô vờ như không nhận ra bầu không khí quái gở này.

“MC Phương, tôi bỏ quên đồ, có làm phiền anh ghi hình không?”

Người cộng sự cặm cụi chỉnh lại áo vest cho Phương Lỗi mà không dám nhìn cô. Trên mặt Phương Lỗi vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã, “Không phiền, chỗ tôi vẫn chưa bắt đầu.”

Lấy áo khoác xong, trợ lý bám theo Hàn Trân ra ngoài, “Chị Trân, vừa rồi họ nói chị…”

Cô trước nay không để tâm tới mấy chuyện này, vậy nên không hỏi gì nhiều, “Hậu kỳ không cần chỉnh sửa gì nữa, em có thể tan làm rồi.”

Trong môi trường làm việc, có mấy ai không đưa chuyện, đặt điều?

Tháng trước, chị đại Tiêu Hàm đi xem mắt ba lần, bị một kẻ lắm miệng trong đài bắt gặp tại quán cà phê, sau đó đơm đặt chuyện nói chị ấy mắc chứng “cuồng” kết hôn.

Trợ lý im lặng hồi lâu mới đáp “vâng” một tiếng.

Hàn Trân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu Tân, cuối tháng nếu số liệu rating và quảng cáo đạt thành tích tốt, chị sẽ đề xuất với phó giám đốc về việc chuyển em lên thành nhân viên chính thức.”

Cô gái nhỏ mới vừa rồi còn ấm ức vì không giành được phần thắng trong cuộc cãi vã, lúc này khuôn mặt trong nháy mắt bừng sáng lên, vui vẻ ôm lấy cánh tay cô, “Chị Trân dạo này thích uống nước ép dứa lạnh, ngày nào em cũng mua cho chị nhé.”

Không biết là do mang thai, hormone trong cơ thể thay đổi, hay do thời tiết ngày càng nóng nực, gần đây Hàn Trân nghiện đồ uống lạnh.

Bảo mẫu đã ép đủ loại nước trái cây và rau củ nhưng chỉ có nước dứa ngọt lịm là thứ cô thích nhất.

Nhưng phải uống một cách lén lút, tránh mặt Quý Đình Tông, anh không cho cô uống vì cảm thấy uống đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.

Sau khi chào tạm biệt trợ lý, bầu trời trở nên đen kịt âm u, một chiếc Volkswangen đang đậu ở bãi đỗ xe chờ cô.

Cửa xe mở ra, mùi nước hoa nam tính mát lạnh phả tới, Hà Chiêu đưa cho cô một bản thảo phỏng vấn, ngón tay anh ta thon dài láng mịn, “Ông Lôi được đưa vào bệnh viện tư nhân có vệ sĩ bảo vệ an ninh và sự riêng tư, bản thảo này cô xem qua đi, số điện thoại của tôi được viết ở mặt sau.”

Hàn Trân “ừm” một tiếng, cúi đầu lật xem, “Khi nào thì phỏng vấn?”

Hà Chiêu đáp, “Đã hẹn vào cuối tuần.”

Cô gật đầu, bất chợt nghĩ tới thỏa thuận hai tuần với Quý Đình Tông, chớp mắt chỉ còn lại vài ngày, tâm trạng của cô trở nên nặng trĩu, “Tôi đồng ý.”

Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, vẫn còn sớm, anh ta lại hỏi cô: “Cô có muốn cùng nhau dùng bữa không?”

Sự chú ý của Hàn Trân lúc này đặt hết vào bản thảo, “Hôm nay không tiện.”

“Bên ngoài nóng, cô ngồi vào ghế lái phụ mà xem, trong xe có điều hòa,” Hà Chiêu nghiêng người ra hiệu cho cô.

Ngồi vào trong, chiếc xe bắt đầu khởi động một cách chậm rãi.

Hàn Trân khựng lại, tay nắm chặt lấy dây an toàn, “Đi đâu vậy?”

“Di chuyển xe ra chỗ khác, xe từ bên ngoài tới bị hạn chế đỗ tại đây.”

Đến khi chiếc xe đỗ vào vị trí đậu xe bên vệ đường, Hà Chiêu mới bật cười thành tiếng, “Sao cô Hàn căng thẳng thế.”

Cô ngồi thẳng người dậy, “Tôi hiểu lầm anh rồi.”

“Hiểu lầm tôi gì cơ?” Hà Chiêu quay đầu sang, mặt mũi điển trai xán lạn, ánh đèn lập lòe khiến làn da trắng sáng của anh ta như được bao phủ bởi vầng hào quang mềm mại.

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, một dung mạo đẹp luôn khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy và mê đắm như rượu, như thuốc phiện hay nọc ong.

Nhan Lệ Hân đã gặp anh ta vài lần, trước đây chị ấy chỉ quan tâm tới mấy tin đồn tai tiếng, vậy mà đột nhiên lại xem bản tin thời sự, chị ấy nói rằng ngoài đời anh ta còn điển trai hơn cả các ngôi sao nam, trắng và đẹp hơn khi lên sóng truyền hình rất nhiều.

Lông mi của Hàn Trân khẽ run lên, Hà Chiêu lười nhác vịn tay vào vô lăng, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó nhướng mày nhắc nhở, “Điện thoại của cô đổ chuông kìa.”

Hoàng Kiều chờ suốt nửa tiếng đồng hồ mà không thấy cô đâu nên gọi điện thoại đến, “Nếu còn không đón được cô thì tôi sẽ phải báo cáo lại.”

“Tôi đang ở ngã tư đường, anh lái xe qua đây đi.” Hàn Trân vội vàng xuống xe, chân vấp vào hàng rào bảo vệ suýt chút nữa thì ngã nhào.

Hà Chiêu lo lắng cất tiếng: “Cô cẩn thận một chút.”

Ngay chính bản thân cô cũng giật thót, sau khi đứng vững mới khoát tay ra hiệu không sao.

Tối đó khi cởi quần áo tắm rửa cô mới phát hiện chân bị bầm tím một mảng.

Bảo mẫu canh giờ, đợi cô ngâm mình đủ hai mươi phút mới tới gõ cửa, “Cô Hàn, nhiệt độ nước có vừa không?”

“Vừa rồi.” Cô đã bôi thuốc, chân gác lên thành bồn tắm rồi xoa bọt.

Mười phút nữa lại trôi qua, Quý Đình Tông đã thay đồ ngủ, lúc này đang xem TV, anh cầm điều khiển chỉ trỏ, “Hỏi lại đi.”

Bảo mẫu lại gõ cửa, “Cô Hàn…”

“Tôi không bị ngã đâu.” Giọng nói của cô từ trong phòng tắm vọng ra, nghe rất mỏng manh và yếu ớt.

Thời tiết nóng nực, cô không chịu nổi khi cơ thể ướt đẫm mồ hôi, phòng tắm đã được trải kín thảm chống trượt. Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, Quý Đình Tông xắn tay áo lên rồi cất tiếng: “Lâu như vậy không có động tĩnh, để tôi tắm cho em.”