Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 90




“Sao thế này?” Sắc mặt người đàn ông hiện lên sự tức giận.

Bảo mẫu đỡ Hàn Trân đứng dậy, “Bà Quý mang theo một con chim màu đen, bỗng nhiên nó phát điên lao vào tấn công cô Hàn”.

Bên cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, đó là một con vẹt mào cọ, loài vẹt mạnh mẽ nhất trong họ nhà vẹt, có tiếng kêu giống như tiếng người đang nghiến răng.

Khương Miểu khóa lồng chim lại, vẻ mặt ảo não nửa thật nửa giả, “Cha anh nuôi nó ba bốn năm rồi, thường ngày rất ngoan, không hiểu sao hôm nay lại nổi nóng doạ cho Tiểu Hàn sợ hãi”.

Quý Đình Tông không nghe lời giải thích, anh sờ hết chỗ này tới chỗ kia, kiểm tra cơ thể cô, “Không bị thương chứ?”

“Em không sao”. Hàn Trân lắc đầu, hai mắt rơm rớm, mái tóc rối tung dính bết vào mặt.

Ban đầu, cô cảm thấy rất bất ngờ trước chuyến thăm hỏi không mời mà tới của Khương Miểu, may mắn thay mặc dù bà ta là bậc bề trên nhưng không tỏ ra kênh kiệu, mà ngược lại thái độ rất nhiệt tình và quan tâm tới cô, Hàn trân cũng thể hiện sự tôn trọng, tự mình pha trà rót nước.

Trong lúc nói chuyện, bà ta giới thiệu con vẹt này rất nghe lời, Quý Cam Đường yêu thích nó nhưng vẫn tặng cho bà ta giải khuây, có chiếc lồng ngăn cách, Hàn Trân không cảm thấy sợ, nhưng khi chiếc lồng vừa được mở ra, móng vuốt của nó lập tức bổ nhào về phía đầu cô.

Quý Đình Tông dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt đỏ hoe của cô, “Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi”.

Ngày nào cũng họp hành liên miên nên sắc mặt của người đàn ông không giấu nổi sự mệt mỏi, điều này khiến cho trái tim Hàn Trân nhói đau, “Vậy tôi không làm phiền bà Quý nữa”.

Nhìn theo bóng lưng của cô, Khương Miểu giả bộ lo lắng, “Không làm Tiểu Hàn bị thương thật chứ, làm nghề dẫn chương trình mà mặt bị thương thì liệu có ảnh hưởng gì không…”

Quý Đình Tông ngắt lời bà ta, giọng nói không mang theo chút độ ấm nào, “Sao bà lại tới đây?”

Khương Miểu khẽ nhướng mày đáp: “Tôi tới để chào hỏi, nhân thể xem mặt cô con dâu chưa bước vào cửa này thôi”.

Người đàn ông liếc mắt nhìn bà ta, “Cha vẫn chưa đồng ý, bà không cần phải tới đây”.

“Hiện tại thì chưa, nhưng đâu có nghĩa sau này cũng thế”. Khương Miểu ngồi xuống, “Cha anh cứ nhắc mãi, nhiều năm nay anh lẻ loi một mình tại Giang Châu, hiếm khi được đoàn tụ dưới một mái nhà, tôi thấy Tiểu Hàn là người khôn khéo và lanh lợi, lại đang có thai, chi bằng chuyển về nhà tổ sống cùng tôi và cha cậu, nhà cửa rộng rãi, tôi cũng dễ bề chăm nom…”

“Bà cũng biết cô ấy đang mang thai à”. Quý Đình Tông chống khuỷu tay lên ghế sô pha, khóe môi khẽ nhếch lên, không rõ là đang cười cái gì, trông rất quái gở, “Trước khi muốn gây chuyện thì hãy ngẫm cho kỹ hậu quả”.

Khương Miểu tức tối uống một ngụm trà.

Từ tận đáy lòng, bà ta không hề thích tiếp xúc với Quý Đình Tông, chỉ mong sao cả đời này anh sẽ không trở về nhà tổ hay Bắc Kinh nữa, tốt nhất là gây chiến với Quý Cam Đường, xé nát mặt nhau ra rồi cắt đứt quan hệ cha con.

Có như vậy thì Quý Trạch Sâm mới có cơ hội kế thừa phần lớn cơ nghiệp của nhà họ Quý, bằng không, nếu một ngày nào đó anh bất chợt nổi hứng, không muốn làm quan nữa, vậy thì tất cả những tính toán cho con trai suốt bao năm qua của bà ta sẽ đổ sông đổ bể.

Bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nở một nụ cười hiền từ, “Tiểu Trân đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Quý, tôi đến đưa đồ cho con bé mà lại gây nên rắc rối, nếu dì Khương có chỗ nào không phải thì anh cứ chỉ ra, tôi sẽ lập tức sửa đổi”.

Bà ta quá quen với trò hạ mình và xu nịnh, Quý Cam Đường và người vợ đầu tiên ly hôn từ sớm, khi tuổi ngoài ba mươi, ông ta đảm nhiệm chức vụ cấp phân khu tại Bắc Kinh, quan chức tại Bắc Kinh thời kỳ đầu có sức bật rất mạnh mẽ, nhưng về sau thì không còn đáng kể, muốn lên thêm nửa cấp thôi cũng khó như lên trời.

Sau khi từ bỏ chính trị theo nghiệp kinh doanh, tình sử của ông ta vô cùng phong phú, có lẽ ngay cả ông ta cũng không rõ bản thân có bao nhiêu người phụ nữ, đa phần là mối quan hệ tình tiền, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ là nghiêm túc.

Ông ta thuộc kiểu người nếu không theo đuổi được thì sẽ lập tức chuyển sang đối tượng khác, tóm lại là không bao giờ chôn chân một chỗ.

Khương Miểu ngày trẻ từng là vũ công chính, vóc dáng rất uyển chuyển, có tài hoa, từng giành được giải thưởng Văn Hoa, đám người quyền quý thích theo đuổi ca kỹ nổi tiếng và nuôi “thú chiến” để thể hiện sức mạnh vững vàng của bản thân. Sau khi đi theo Quý Cam Đường, chỉ trong vài năm danh tiếng của bà ta đã lan rộng đến nửa giới văn nghệ sĩ, về sau sinh hạ Quý Trạch Sâm, bà ta mới dần rút khỏi sân khấu lui về hậu trường, cứ thế không danh không phận ở bên ông ta năm sáu năm mới được lên làm bà Quý.

Quý Đình Tông nhíu chặt mày, “Cầm hết mấy thứ đồ kia về đi, ở đây không thiếu”.

Anh thể hiện rõ thái độ lạnh lùng không hoan nghênh, Khương Miểu cũng không cố nán lại, bảo mẫu đưa bà ta ra cửa.

Hàn Trân đã thay bộ đồ ngủ mới, mái tóc mượt mà xõa trên vai, “Bà Quý đi rồi ư?”

“Em sợ bà ta à?”

“Bà ấy dữ lắm”

Dẫu sao cũng là mẹ kế của anh nên không thể nói thẳng toẹt ra được, Hàn Trân ngừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Con vẹt của bà ấy hung dữ”.

Thực ra, so với mẹ của Chu Tư Khải thì tính cách của Khương Miểu không tính là ghê gớm, bà ta thuộc kiểu người giấu dao trong bông và ra oai phủ đầu với đối phương.

“Em phải chịu ấm ức rồi”

Quý Đình Tông đứng im tại chỗ, Hàn Trân cởi cà vạt giúp anh, “Em mua quần áo cho anh đấy”.

“Mua cho tôi ư?”

“Ừm, còn có cả giày da nữa”

Đang ăn dở bữa cơm thì cô và Hà Chiêu phải đưa Lưu Phong tới phòng khám nắn lại xương, cú ngã đó khiến anh ta bị trẹo hông, tình cờ Nhan Lệ Hân cũng đang mua quần áo cho Đa Lạc ở một trung tâm mua sắm gần đó.

Hàn Trân vốn không định mua gì, nhưng khi trông thấy chiếc áo này trong tủ trưng bày, cô cảm thấy màu sắc và kiểu dáng rất hợp với anh.

Anh cởi trần rồi thay áo, các khối cơ trên người vô cùng săn chắc, chúng nổi lên và chìm xuống theo từng nhịp thở của anh, hoa văn trên áo ôm lấy sức hút nam tính bừng bừng, trông vô cùng mạnh mẽ và hung bạo.

Hàn Trân ngồi dậy, chỉnh lại phần cổ áo bị nhét sau cổ giúp anh, người đàn ông cứ nửa tháng là cắt tóc một lần, phần chân tóc được cắt tỉa gọn gàng và có mùi dầu gội đầu mát lạnh.

“Mua mấy thứ này cho anh tiêu tốn mất mấy tháng lương của em đấy”

“Cái đồ không có lương tâm này nữa”

Quý Đình Tông đi tới trước gương cài nút áo, anh có vai rộng ngực nở nên mặc gì cũng thấy đẹp, “Bình thường tôi cho em ít lắm hả?”

Cô cố ý không đáp lại.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt dán chặt lấy cô qua gương, “Ngân khố nhỏ tích được bao nhiêu rồi?”

“Nhiều lắm”. Hàn Trân vịn vào vai anh, “Áo em chọn đẹp không?”

Quý Đình Tông quay đầu sang, “Lần sau mua thêm cà vạt phối cùng nữa”.

“Đợi có lương tháng sau đã”

Anh hơi nhướng mày lên, “Ngày bao nhiêu?”

Hàn Trân muốn bỏ chạy nhưng bị Quý Đình Tông giữ lại, cánh tay siết chặt quanh bụng dưới của cô một lúc rồi nới lỏng ra, “Không nỡ tiêu tiền cho tôi đến thế cơ à?”

Cô cười đáp, “Phải tiết kiệm cho em bé chứ”.

“Lại muốn sinh rồi sao?” Cánh môi vừa ấm áp vừa mát lạnh của anh in lên thái dương cô, “Sinh đi, con gái mà giống em thì xinh xắn biết mấy”.