“Ưm, đừng vào mà”. Hàn Trân cũng hưng phấn đến độ toát mồ hôi, cô nâng cằm anh rồi hôn lên đường mạch máu hằn rõ trên cổ và cả những giọt mồ hôi trên trán anh, sau đó thủ thỉ cất tiếng: “Trong bụng có em bé”.
Quý Đình Tông vùi đầu vào ngực cô, hơi thở dồn dập không thể kiểm soát, “Cương đau quá, em hôn nó có được không?”
Anh chưa từng dịu dàng khẩn cầu cô đến thế, giọng nói trầm khàn xem lẫn với tiếng thở dốc, mạch suy nghĩ của Hàn Trân bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.
Cô trượt từ ghế sô pha xuống thảm, trong phòng sáng rực ánh đèn, điều hòa thổi mát lạnh, mái tóc dài của cô xõa tung, cơ thể uyển chuyển được bao bọc trong bộ đồ ngủ nhăn nhúm, vạt áo trước ngực bị kéo lệch, khe ngực lộ ra sâu hơn ngày trước, hai bầu vú mịn màng phủ một màu phớt hồng.
Nét phong tình quyến rũ này khiến cho người ta rung động không thôi.
Quý Đình Tông vén mái tóc mượt mà của cô ra sau đầu, để lộ gương mặt trắng nõn ngây thơ, cô vươn đầu lưỡi liếm lên phần quy đầu to lớn, nó phảng phất mùi hormone nhè nhẹ, không đến mức khó chịu.
Thế rồi cô thử ngậm vào trong miệng, cảm giác áp bức nặng nề khiến cho Hàn Trân không thoải mái, cô định né tránh nhưng Quý Đình Tông lại vỗ lên gáy, dụ dỗ cô sử dụng tay và môi lưỡi kích thích lên thằng nhỏ.
Sự ấm áp trong khoang miệng bao trùm lấy từng đường kinh lạc và mọi ngóc ngách của dương v*t, khiến nó càng cương to hơn rồi bất ngờ giật lên một cái.
Ngón tay xoa nhẹ lên khóe môi cô, Quý Đình Tông đang tưởng tượng cảnh thằng nhỏ tiến vào trong lối đi ngập nước kia, lần nào Hàn Trân cũng không chịu nổi, anh rất thích ngắm nhìn dáng vẻ khi cô khóc, lắng nghe tiếng cô cầu xin, cơ thể cô sẽ run lên rồi co giật.
Đúng lúc này, lưỡi cô quấn chặt lấy anh rồi mút thật mạnh.
Hàng ngàn lỗ chân lông khắp cơ thể dãn nở, người đàn ông ngửa cổ ra sau, cơ bắp săn chắc trên đùi và bụng căng cứng, ham muốn cháy bỏng trong mắt anh cuộn trào mãnh liệt.
Lúc xuất tinh, anh vẫn chưa thấy thỏa mãn mà đẩy vào sâu bên trong miệng cô.
Khoang miệng tràn ngập mùi tanh nồng của tinh dịch, Hàn Trân rơm rớm nước mắt, do nuốt quá nhanh nên cô bị sặc rồi cứ ho mãi, Quý Đình Tông cúi người xuống bế cô lên hôn, nụ hôn của anh mãnh liệt tới nỗi dưỡng khí như bị hút cạn, cô quay đầu né tránh, dáng vẻ trông rất kiêu kỳ.
“Lại chê tôi đấy à?” Dư vị sau khi xuất tinh vẫn còn đọng lại, giọng nói phát ra từ cổ họng của người đàn ông nghe như âm thanh khi cung vĩ ma sát lên các dây đàn trầm, “Nằm xuống đi, tôi dùng miệng giúp em”.
Hàn Trân nằm gọn trong vòng tay anh không nhúc nhích.
“Không muốn thải mái à?”
Cô đã thấy thoải mái rồi nên lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay luồn vào áo anh rồi chạm lên vết sẹo sau eo, “Anh bị cái này từ khi nào vậy?”
“Nhiều năm về trước, trong lúc làm nhiệm vụ”. Anh không muốn nói nhiều về chuyện cũ, “Căn nhà này tôi sẽ sang tên cho em”.
Hàn Trân không mấy để tâm, cô vén áo sơ mi của anh lên quan sát một cách tỉ mỉ, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở anh làm việc cẩn thận, không được vượt quá giới hạn.
Nửa tiếng sau, cô đi tắm, mái tóc được buộc thành kiểu đuôi ngựa mang lại cảm giác dịu dàng như một cô vợ đảm đang, trong lúc bảo mẫu hầm canh, cô rửa sạch một đĩa vải tươi rồi bưng vào thư phòng.
Hương mực nồng đậm ngay lập tức phả vào mặt.
Lúc này, Quý Đình Tông đang ở sau bàn im lặng luyện chữ.
Thảo nào mà mùi dễ chịu như vậy, trong nghiên mực là nước trà, khi nghiền mực, hương trà theo đó lan tỏa tạo ra một mùi hương vô cùng thanh khiết.
Đã lâu rồi anh không cầm bút, công việc quá bận rộn không có thời gian rảnh, hơn nữa anh cũng không phải kẻ trưởng giả học làm sang.
Bàn tay viết chữ Khải một cách thuần thục, nét chữ cứng cáp và mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.
Nếu không có mười năm khổ luyện thì chắc chắn không thể viết ra những con chữ đầy khí phách như vậy.
Chữ “Trạch” cuối cùng đã được viết xong, Quý Đình Tông đặt bút xuống, cầm chiếc khăn trắng bên cạnh lên lau tay, “Em biết viết không?”
“Biết đôi chút”. Hàn Trân hứng chí bừng bừng, chọn một chiếc bút lông sói nhỏ hơn, nhúng vào mực rồi cặm cụi tô vẽ, “Hồi nhỏ cha từng bắt em học nhưng em chẳng ngồi yên nổi mười phút, biết ông sẽ không nổi giận với mình nên em cứ gào khóc mãi, thế là ông không ép em nữa”.
“Cha em phí sức vào nhầm chỗ rồi”. Người đàn ông khẽ cúi người xuống, “Em vẽ đầu lợn đấy à?”
Hàn Trân đảo mắt, cầm quả vải bỏ vào miệng, một bên má của cô phồng lên như chiếc bánh bao mềm mới hấp xong, “Em vẽ anh đấy”.
Quý Đình Tông khẽ cười rồi bế cô ngồi lên đùi mình, Hàn Trân vẫn cặm cụi trước bàn, dáng vẻ lần này nghiêm túc hơn rất nhiều, cô nắn nót viết tên anh bên cạnh hình vẽ.
So với nét chữ cứng cáp và mạnh mẽ của anh thì chữ viết của cô chỉ ở trình độ sơ cấp, khác biệt một trời một vực.
Hàn Trân vo tròn tờ giấy của mình ném vào thùng rác, “Chữ mà anh vừa viết kia, tặng cho em được không?”
“Nếu em thích thì tôi có thể viết cho em vài bức nữa”
Sự chú ý của người đàn ông không ở đây, anh hôn lên cần cổ thơm mùi sữa tắm của cô, bị đè chặt bởi lồng ngực cứng như thép, nửa người Hàn Trân tê dại, cô né tránh anh, “Đừng để lại dấu vết, em còn phải quay chương trình”.
“Quay chương trình gì?”
“Chương trình mới mà chủ tịch Tưởng đã đầu tư đó”. Hàn Trân nhíu mày, như thể sợ anh sẽ cản trở, cô lập tức bổ sung thêm: “Đã lập tổ chương trình rồi, em không đi không được đâu”.
Quý Đình Tông đưa tay véo má cô, “Em đang mang thai, đừng làm việc quá sức”.
Trở lại Đài truyền hình, cô làm việc không ngừng nghỉ cùng ê kíp chương trình để ghi hình một tập mẫu, quá trình diễn ra tương đối suôn sẻ, hai thực tập sinh mà chủ nhiệm thêm vào là nhân viên bên phía đối tác, cũng coi như có năng lực.
Việc ghi hình hoàn tất, khi tới bãi đậu xe Hàn Trân đã chạm mặt Hà Chiêu.
Vết thương trên mặt anh ta đã khá hơn nhiều so với lần trước, cách ăn mặc cũng rất khác biệt, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa cổ nhọn ngũ sắc, phần ngực mở phanh, trên cổ đeo dây chuyền vàng.
Phong cách trông rất kỳ cục, Hàn Trân nghiêng đầu nhìn sang, “Anh Hà chuyển nghề sang làm xã hội đen đấy à?”
Anh ta đút một tay vào túi, vẻ mặt buồn cười nhưng cố kiềm chế lại, “Giống không?”
Ánh tà dương chiếu lên hàng mi của anh ta tạo thành bóng đổ dưới đôi mắt, khi chớp mắt, nó giống như một nụ hoa đang chớm nở.
Phải thừa nhận một điều rằng dù đang bị thương nhưng ở anh ta vẫn toát lên một vẻ đẹp trai pha chút u buồn.
“Không giống, trông anh y như một tên ẻo lả ấy”. Hàn Trân chỉ trỏ, “Dây chuyền của anh như kiểu bị phai màu kìa”.
Anh ta tháo nó xuống, “Đồ để ngụy trang ấy mà, hai mươi tệ mua từ Taobao”.
“Anh lại đi làm phóng sự bí mật ư?”
Theo như Hàn Trân được biết, anh ta là MC chương trình “Giang Châu Bán Biên Thiên” của Đài truyền hình tỉnh, đây là một chương trình tin tức theo kiểu toạ đàm được phát sóng vào khung giờ vàng.
Ban đầu, anh ta hợp tác với một nữ MC hàng đầu của Đài truyền hình tỉnh, nhưng sau đó có tin đồn rằng mối quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, nữ MC đó đã chủ động rút lui, thế chỗ là một nữ MC mới.
Hà Chiêu đi tới trước mặt cô, ánh mắt chứa đầy vẻ kiên định không thể lay chuyển, “Vẫn là vụ ở huyện Lam Ngọc thôi, lần này đã điều tra được manh mối mới, Tào Bình từng rửa một khoản tiền tham ô rồi cho xây dựng khu giải trí gần Hồ Kim Thúy, bốn vụ án mất tích trong nửa năm qua đều bị ém xuống không để lại dấu vết.”
“Anh đang nghi ngờ…”
Đúng lúc này có vài ba đồng nghiệp từ cổng Đài truyền hình bước ra, trợ lý cũng nằm trong số đó, cô ấy hào hứng vẫy tay về phía cô, “Chị Trân, chị có đi hát karaoke không? Ăn mừng chường trình mới của chị…”
Một người khác thấy vậy thì ngăn cô ấy lại, “Không thấy người ta đang định đi hẹn hò à? Gà thật đấy, chẳng có mắt nhìn gì cả!”
Thấy Hàn Trân tỏ ra mất tự nhiên, Hà Chiêu mở miệng, “Đi chỗ khác đi, tôi mời cô một bữa, được không?”
Hàn Trân do dự một lúc rồi đóng cửa xe lại.