Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 77: Ngạt thở (H)




Bên ngoài phòng thay đồ truyền tới tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Khi Quý Đình Tông thúc hông đâm rút, anh không cho Hàn Trân kêu la.

Ban đầu cô rất ngoan, môi mím chặt lại, tay vịn lên bả vai của anh, người đàn ông vén áo ngoài và áo lót của cô lên cao, sau đó vùi đầu ngậm lấy quầng vú hồng hào mà liếm mút, đến nỗi phát ra cả âm thanh xấu hổ.

Anh dùng răng gặm cắn đỉnh nhọn, bầu vú hồng hào bị kéo đến biến dạng, viên ngọc nhỏ sưng tấy dựng đứng như bung nở trong miệng anh.

Cảm giác ngứa và tê như điện giật khiến cho toàn thân cô run lẩy bẩy, hang động ướt át bên dưới bị cây gậy của người đàn ông nong ra hết cỡ, khoái cảm lan ra khắp cơ thể.

Quý Đình Tông nhả ngực cô ra, bàn tay phủ lên trên nhào nặn, “To hơn rồi, trước đây chỉ vừa một nắm tay”.

Hai mắt Hàn Trân mờ đi vì hơi nước, “Bị anh bóp sưng lên đấy”.

“Thế sao”. Anh ôm lấy eo cô rồi đổ người xuống ghế sô pha, tấm lưng dày rộng và săn chắc, anh đám vào trong cô rất mạnh, Hàn Trân không kiềm chế được, tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra khỏi cổ họng cô, từng cơn từng hồi.

Tiếp sau đó mông cô bị vỗ hai cái, trên da thịt ngay lập tức xuất hiện dấu vết đỏ hồng, cô không khỏi run rẩy, dâm thuỷ từ sâu bên trong cơ thể chảy ra càng nhiều hơn, “Anh đánh nhẹ thôi...”

“Chịu đựng”

Khi Quý Đình Tông đắm chìm trong dục vọng, giọng nói trầm khàn của anh nghe gợi cảm và kích thích đến khó tả.

Hàn Trân vừa rên rỉ vừa nâng cao hông lên, âm đ*o lúc hút lúc nhả và ngày càng siết lại, ôm chặt lấy dương v*t khiến người anh khẽ run lên, miệng bật ra tiếng gầm nhỏ, “Học được cách giày vò tôi rồi đấy à?”

Anh dùng tay giữ chặt chiếc cổ mảnh mai của cô, Hàn Trân không phản kháng mà chỉ nằm run rẩy dưới thân anh, ngoan ngoãn tiếp nhận dục vọng mãnh mẽ của anh.

Vẻ mặt khi rơi lệ của cô vô cùng trong trẻo, trông xinh đẹp hơn tất cả những người phụ nữ khác, xương cốt và da thịt khắp người chỗ nào cũng mềm mại, không tì vết như làn nước mùa xuân dập dềnh.

Dáng vẻ ngoan ngoãn này kích thích ham muốn hủy diệt và tàn phá của người đàn ông.

Các đợt công kích càng lúc càng hung hãn, phần lớn oxy đều bị tước đoạt, cô bị ép phải ngẩng đầu lên. Hai mắt Quý Đình Tông lúc này đỏ ngầu, vùng hông rắn chắc đang đưa đẩy một cách thô bạo, các cú thúc ngày một sâu và mạnh hơn, mông cô cũng bị va đập đến mức đỏ bừng một mảng.

Hàn Trân cảm thấy choáng váng vì thiếu oxy nhưng lại không thể thoát khỏi xiềng xích của anh, đầu óc cô nửa mê nửa tỉnh, khi khoái cảm lên đến cao trào, cảm giác ấy mãnh liệt hơn mọi khi rất nhiều.

Cơ thể cô run lên bần bật vì sướng, miệng muốn hét lên nhưng đã lạc giọng, cô nhắm nghiền hai mắt, hàng ngàn lỗ chân lông đều đang tê dại mà mở rộng.

Một dòng nước tiểu tuôn trào, nó chảy từ ghế sô pha da xuống sàn nhà tạo thành một dòng chất lỏng uốn lượn.

Cô vẫn đang bần thần trong dư âm của khoái cảm, dòng nước mắt chảy xuống lập tức bị Quý Đình Tông phủ người xuống hôn đi, tiếp sau đó anh hưng phấn lật người cô lại, áp sát tới rồi tiến vào từ phía sau.

Hàn Trân không chịu nổi sự thô bạo đó, cô ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay anh.

Nhưng cô luôn bị anh khống chế, bất kể là về sức mạnh hay kỹ năng, sự kháng cự yếu ớt của cô đều không có mấy tác dụng, hai chân bị tách ra một cách thô bạo, hang động vừa bắn nước lúc này lại phải hứng chịu những cú đâm rút mạnh mẽ của người đàn ông.

Sự điên cuồng của Quý Đình Tông không hề giảm bớt, cổ họng bật ra tiếng gầm nhỏ đầy hưng phấn, anh cắn lên vành tai cô, khẽ gọi “Tiểu Trân, bé yêu”, còn nói cô hãy để anh làm thêm lần nữa.

___________________

Khi Lâm Thư Đồng lên lầu tìm cô, đúng lúc Hàn Trân vừa bước ra ngoài, cô quay người đóng chặt cửa phòng thay đồ lại.

“Sao cô Hàn thay quần áo lâu vậy?” Cô ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ Van Cleef & Arpels trên cổ tay rồi nói tiếp, “Một tiếng đồng hồ rồi”.

Hàn Trân không thể giải thích nguyên nhân, vậy nên đành đổi chủ đề, “Có việc gì gấp tìm tôi ư?”

“Cha đã bày sẵn tiệc trong phòng khách, chỉ còn chờ hai người nữa thôi”

Hàn Trân đi cùng cô ấy, Lâm Thư Đồng không phát hiện ra điểm bất thường, “Chú Quý đâu rồi, không ở cùng với cô sao?”

Cô lắc đầu như trống bỏi.

Hai người đi vòng qua quầy lễ tân lấy túi, khi hai bước vào phòng khách, Quý Đình Tông đã thay sang một bộ trang phục khác, thậm chí còn thắt cà vạt nghiêm chỉnh, lúc này anh đang ngồi nói chuyện cùng Tưởng Thiên Thừa.

Đáng lẽ Hàn Trân phải ngồi bên cạnh anh, nhưng lần này thì không, cô ngồi xuống cạnh Lâm Thư Đồng.

Trên chiếc bàn tròn xoay lớn, hai người ngồi cách nhau ba bốn vị trí trống.

Quý Đình Tông liếc sang nhìn cô, Hàn Trân cảm thấy hơi chột dạ nhưng vẫn không chuyển chỗ ngồi.

Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, Lâm Thư Đồng khẽ hỏi, “Sao cô không ngồi cạnh chú Quý?”

“Bên này có điều hòa mát, tôi đang nóng”

Lâm Thư Đồng cảm thấy khó hiểu, “Nóng mà cô còn quàng khăn lụa làm gì, khăn này màu sắc đẹp quá, nhãn hiệu nào vậy?”

“Mua lúc đi du lịch, hơn trăm tệ thôi không có nhãn hiệu gì cả”. Hàn Trân vuốt vê mép khăn, sở dĩ cô phải quàng khăn là để che đi vết bầm tím chói mắt do bị ai kia bóp cổ.

Lúc đó sướng thì sướng thật, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi kỳ.

Tưởng Thiên Thừa kêu thư ký mang tới một tập văn kiện, nội dung bên trong là kế hoạch khởi động xây dựng bến cảng thứ ba của tỉnh. Đây là miếng thịt rất béo bở, bởi một khi cảng nước sâu được đưa vào hoạt động thì thứ chảy ra sẽ là tiền, có thể nói đây là một cỗ máy in tiền khổng lồ.

Quý Đình Tông vạch một góc của tập văn kiện lên, trên môi anh nở nụ cười chứa đầy hàm ý, “Ngay cả tôi cũng phải cảm khái đấy, cánh tay của các anh vươn ra dài thật, khứu giác cũng rất nhạy bén”.

“Tôi sẵn sàng chia sẻ thật lòng với ông chủ Quý”. Tưởng Thiên Thừa ngồi ngay ngắn lại, vừa định nói tiếp mấy câu thì thư ký mang theo hộp thuốc và nước ấm tới, “Chủ tịch Tưởng, ngài cần dùng thuốc rồi ạ”.

Tưởng Thiên Thừa phất tay bảo anh ta lui xuống, “Thuốc thang cái gì, không biết đang là lúc nào sao?”

Thư ký vẫn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn sang Lâm Thư Đồng.

“Cha, cha quanh năm suốt tháng phải đi tiếp khách uống rượu khiến gan không khoẻ, cha nên nghe theo lời dặn của bác sĩ, hơn nữa chú Quý là người của ta chứ đâu phải người ngoài.”

Vẻ mặt Quý Đình Tông rất nghiêm túc, “Lão Tưởng, sức khỏe là quan trọng nhất”.

Tưởng Thiên Thừa không thể làm gì khác ngoài nghe theo, uống hết chỗ thuốc, “Nói đùa một câu thế này, nếu như được ông chủ Quý mách nước, chỉ cho một lối đi rõ ràng thì tôi đâu cần phải xã giao suốt ngày để tìm ra cách giành được dự án này nữa”.

“Quảng Hà có thực lực, đợi dự án công khai, mọi chuyện nên thế nào thì sẽ thế đó, ưu ái là không thể thiếu, nhưng quy tắc vẫn sẽ phải có”.

Trên bàn có súp cá Thuận Đức, Quý Đình Tông nhớ Hàn Trân thích ăn cá nên nhấc tay xoay về phía cô.

Thế nhưng cô không muốn ăn nên lại xoay đi chỗ khác.