Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 76: Cãi bướng (H)




Ở đời, kẻ dám liều mình chơi đùa với lửa thường không phải đám người quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền lực trong tay, mà là những người ở xung quanh bọn họ.

Vậy nên mới có câu, Diêm Vương dễ gặp, ma quỷ khó phòng.

Hai mươi phút sau, Quý Đình Tông rời khỏi văn phòng của Bí thư.

Văn kiện liên quan tới việc thuyên chuyển công tác của phó Tỉnh trưởng Thường vụ Trâu Xuyên bị Trương Ngọc Khôn để qua một bên, tạm thời không bày tỏ thái độ với anh.

Điều này khiến cho tâm tư Quý Đình Tông có sự xáo trộn nhỏ.

Có thể là thời cơ chưa tới, cũng có thể là phía Bắc Kinh vẫn đang xem xét và cân nhắc anh.

Tình thế chưa rõ ràng, nếu xét về thâm niên của các thành viên trong Ủy ban Thường vụ, anh là người xếp cuối, dù được lãnh đạo ưu ái nhưng đối với việc bổ nhiệm nhân sự, chưa đến phút chót thì chưa thể chắc chắn ai nắm phần thắng trong tay.

Anh chỉ có thể nhẫn nại và tiếp tục chờ đợi.

Trong giờ nghỉ giải lao giữa hai cuộc họp buổi chiều, một vị đồng liêu trong chính quyền tỉnh và anh đứng sánh vai nhau trong nhà vệ sinh, hai người trò chuyện về buổi liên hoan của phòng Nghiên cứu Chính trị và Tổ Tư liệu.

Quý Đình Tông rất kiệm lời nhưng điều này không ngăn được sự nhiệt tình của vị đồng liêu, “Việc kia sao rồi, có phong thanh truyền ra rồi đấy, khi nào anh định mở tiệc chiêu đãi đây?”

Câu chữ mập mờ nhưng ai nghe xong cũng hiểu.

Anh nở nụ cười, “Còn cách xa ngàn vạn dặm”.

Đồng liêu đang tiểu hăng say, “Cách xa ngàn dặm đi một ngày là tới, anh không có hành động đó thôi, nếu hành động thì chắc chắn sẽ có triển vọng, tôi đợi uống rượu mừng đấy nhé”.

Tiếng nói chuyện bên ngoài dần nhiều lên, Quý Đình Tông đóng khóa quần, “Buổi tối tôi không đi đâu, nếu đi thì đám người dưới đó sẽ không buông tha, chi phí ăn uống cứ tính cả cho tôi”.

____________

Trong số các câu lạc bộ tư nhân thuộc sở hữu của tập đoàn Quảng Hà, nổi tiếng nhất chắc hẳn là Tháp Trắng Nam Thành, chi phí xây dựng nơi này lên tới cả trăm triệu tệ, cổng vào được canh gác rất nghiêm ngặt, hoạt động dựa trên nguyên tắc khách cũ dẫn theo khách mới.

Bất kể đối phương là người có tiền hay có thế, nếu không được một bên trung gian đáng tin cậy giới thiệu thì đều không được chào đón tại đây.

Mặt trời sắp khuất núi, trên sân golf tại khu vực số ba, ánh nắng không còn gay gắt và chói chang nữa.

Tưởng Thiên Thừa đã đánh vài gậy, lúc này đang nghỉ ngơi dưới chiếc dù che nắng, “Hai ngày trước, tôi và Thị trưởng La cũng tới đây đánh một hiệp”.

“La Minh Trí sao”. Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, hôm nay anh rất khác mọi ngày, bộ quần áo thể thao cổ đứng màu trắng mặc trên người làm trung hòa sự nghiêm túc và kiềm chế trước đây, đồng thời toát lên vài phần ngang ngược bất kham, anh đưa mắt nhìn về phía lá cờ nhỏ đang tung bay trong gió ở phía xa, “Trình độ thế nào?”

“Có 18 lỗ, vị Thị trưởng họ La đó phải vung tới 170 gậy, anh nói xem?”

Nghe xong lời này, trên mặt Quý Đình Tông hiện lên ý cười, khuỷu tay anh cong lại ghì cây gậy theo đường chéo, một cú swing được thực hiện thành công, tư thế vung gậy của anh vừa tự nhiên vừa mạnh mẽ.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, quả bóng lao vút trong không khí, tiếp đất, sau đó lăn vào lỗ ở vị trí green.

Quý Đình Tông ném cây gậy cho caddie golf rồi đi về phía sau, “Hôn lễ của Cảnh Đạt tổ chức vào lúc nào?”

“Tháng tám, đồng tổ chức với sinh nhật của nó luôn”. Tưởng Thiên Thừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ, “Đợi hôn lễ xong xuôi, tôi sẽ trao một phần quyền lực trong tập đoàn cho nó rèn luyện, còn ông chủ Quý thì sao, anh thật sự không định có con ư?”

“Xem duyên số thế nào”. Quý Đình Tông nhả ra một hơi khói rồi dập điếu thuốc, “Hôn lễ của Cảnh Đạt, tôi sẽ tặng một phần quà lớn”.

Ánh mắt Tưởng Thiên Thừa khẽ lóe lên, ông ta hiểu rõ anh không phải kiểu người hay hứa hẹn, “Tôi vô cùng mong chờ”.

Hàn Trân mặc váy xếp ly thể thao màu xanh lá, đầu đội mũ che nắng rộng vành màu trắng, nhìn tổng thể trông vừa mảnh mai vừa dịu dàng.

Vừa đến đây cô và Lâm Thư Đồng đã ngồi sóng đôi trên ghế nghỉ ngơi.

“Cô Hàn, cô không định ra đánh mấy gậy à?”

“Kỹ thuật của tôi chỉ ở mức trung bình thôi”

Thực ra, lúc này cô đã bị hơi nóng hun đến mức héo hon, rệu rã.

Lâm Thư Đồng thì ngược lại, cô ấy tỏ ra rất nhiệt tình, “Cô và chú Quý ở bên nhau bao lâu rồi, có tính chuyện lâu dài không?”

“Mới đây thôi”. Hàn Trân lấy khăn lông lau mồ hôi, “Chưa tính tới chuyện đó”.

Cô vừa mới thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân, do đó chưa có ý định kết hôn lần nữa.

Lâm Thư Đồng nói nhỏ, “Tôi cũng không muốn kết hôn”.

Nhà họ Tưởng và nhà họ Lâm tiến hành liên hôn, mục đích là để liên kết nguồn vốn, mối quan hệ và quyền lực của hai gia tộc, không liên quan tới tình yêu nam nữ.

Nếu ngày sau hai người nảy sinh tình cảm thì sẽ là dệt hoa trên gấm, còn không thì cũng chẳng gây ảnh hưởng gì.

“Từ vóc dáng, tướng mạo cho đến gia thế, cậu cả nhà họ Tưởng đều vượt trội hơn hầu hết đàn ông độc thân tại Giang Châu”

“Nhường cho cô đấy, cô có muốn không?”

Lời này khiến Hàn Trân bị dọa sợ, “Tôi nào có tư cách ấy”.

Trên chiếc bàn mây ở giữa bày biện trái cây nhập khẩu từ Nhật Bản, Lâm Thư Đồng giục cô nếm thử một quả hồng ngọt, “Xét về năng lực và địa vị, chú Quý bỏ xa Cảnh Đạt cả mấy con phố, vậy mà chẳng phải vẫn bị cô Hàn chinh phục đó thôi?”

Quả hồng này rất giòn, nhưng Hàn Trân cảm thấy vị của nó hơi lạ, nhai mấy miếng, cô đành phải nhè vào tờ khăn giấy.

“Nhưng anh ấy lớn tuổi rồi, đàn ông chỉ cần có chí tiến thủ thì của cải hay năng lực đều có thể tích lũy mà”

“Cô Hàn à, tôi dám đảm bảo với cô, cho dù chí tiến thủ của Cảnh Đạt có tăng thêm gấp một trăm lần thì cũng không đạt được tới đẳng cấp của chú Quý đâu”.

Lâm Thư Đồng rất chắc chắn, sau đó lại đưa dâu tây trắng tới cho cô, bỏ cuống, Hàn Trân cố gắng ăn mấy quả nhưng cứ cảm thấy buồn nôn.

Cô vội vàng đứng dậy, chẳng may làm đổ ly rượu vang đỏ mà người phục vụ vừa rót thêm.

Trên người cô ướt đẫm một mảng đỏ lớn.

“Để tôi đưa cô đến phòng thay đồ”

“Không cần đâu, tôi thay xong sẽ quay lại ngay”

Hàn Trân nhìn ra được, ngay từ đầu Lâm Thư Đồng đã rất háo hức muốn chơi bóng. Chỉ là Tưởng Thiên Thừa đã dặn cô ấy phải ở bên bầu bạn với cô, không được để cô một mình.

Những tiểu thư sinh ra trong hoàn cảnh ưu việt như cô ấy, từ nhỏ đã được học cưỡi ngựa, đánh golf, đánh đàn, trà đạo... Tướng mạo chỉ xếp hàng thứ yếu, sự tự tin và cao quý được hun đúc bằng tiền bạc là thứ không gì có thể sánh bằng.

Ở bên này phát ra tiếng động, Hàn Trân nhìn thẳng vào mắt Quý Đình Tông từ xa, sau đó cô được nhân viên phục vụ đưa tới phòng thay đồ riêng ở trên lầu ba.

Trong phòng có gió thổi mát lạnh, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bàn tay vòng ra sau thắt lưng, đầu ngón tay móc vào khoá kéo.

Khi đang chuẩn bị kéo xuống thì có một bàn tay rộng lớn và nóng bỏng tiến tới giúp cô.

Không biết Quý Đình Tông bước vào phòng từ lúc nào, cổ áo được nới lỏng, vùng da trên vai và cổ của cô rất trắng, lúc này bên trên phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở của người đàn ông phả vào tai và cổ, Hàn Trân cảm thấy nóng bừng.

“Sao anh lại vào đây?”

“Có chỗ nào của em mà tôi không được nhìn à”. Một tiếng cười khẽ bật ra từ lời nói của anh, “Em trốn ở đây làm gì”.

“Phơi nắng lâu quá, tới phòng điều hòa cho mát”. Hàn Trân đứng bên bồn lavabo rửa sạch mặt, sau đó ngắm nhìn anh qua gương, hồi lâu sau cô mới cất tiếng, “Da anh ngăm, không hợp mặc màu trắng đâu”.

Quý Đình Tông ngồi duỗi thẳng chân tay trên ghế sô pha, lông mày hơi cau lại, “Em làm nghề dẫn chương trình mà không biết nói mấy lời dễ nghe à?”

Anh đưa tay kéo cô lại rồi cù vào eo cô, cảm giác nhột khiến Hàn Trân không đứng vững, người lảo đảo ngã xuống đùi anh, cơ thể vặn vẹo một hồi, đến khi sắp thở không ra hơi nữa cô mới ậm ờ nói khẽ một câu, “Anh rất lịch thiệp và hiền từ, vạn thọ...”

Động tác của Quý Đình Tông ngừng lại, “Em mắng tôi gì đấy”.

Cô giả ngây giả ngô, “Em đang khen anh mà”.

Người đàn ông cảm thấy hơi bực, “Bảo người ta già mà là khen à?”

Hàn Trân cúi gằm mặt, không nhịn được mà phì cười, “Em đâu có”.

“Vẫn còn cãi bướng”. Quý Đình Tông giữ chặt cằm của Hàn Trân sau đó ngậm lấy môi cô, nụ hôn này rất quân phiệt, đầu lưỡi nóng bỏng len vào trong miệng cô khuấy động.

Hàn Trân như sắp ngạt thở đến nơi, dưỡng khí bị anh hút cạn, đầu óc cô quay cuồng và dần dần trở nên mê muội, chỉ còn biết cất giọng rên rỉ.

Hơi thở của Quý Đình Tông cũng trở nên loạn nhịp, hầu hết đàn ông qua ba mươi đều bắt đầu suy yếu, nhưng do trước đó anh đã quá kiềm chế bản thân, bây giờ mới hiểu được cảm giác ăn đến nghiện, vậy nên dục vọng rất mãnh liệt.

Anh cởi khóa quần, dùng tay giữ lấy gáy cô rồi ấn xuống.

Ý định rất rõ ràng, anh đang muốn cô dùng miệng phục vụ mình.

Hàn Trân xưa nay chưa từng làm chuyện này, mấu chốt là thứ đó của Quý Đình Tông quá lớn, hình dạng dữ tợn nổi đầy mạch máu chằng chịt, toát ra mùi hormone nồng đậm. Khi nó cương cứng, một tay cô còn không thể ôm hết chứ đừng nói tới việc đưa nó vào miệng.

Hàn Trân bối rối gãi cổ, nuốt nước bọt.

“Không tình nguyện à?”

Cô không muốn lắm, chủ động cởi quần lót ra, sau đó dang chân ngồi lên người anh, duỗi thẳng eo rồi cạ qua cạ lại, “Tình nguyện”.

Người đàn ông phì cười, anh liếm lên vành tai cô rồi thủ thỉ, “Vẫn còn cãi bướng”.

Phần quy đầu đang chọc vào khe mông cô, Hàn Trân nhạy cảm nên nơi đó đã ướt lầy lội, vừa trơn trượt vừa nhờn dính, xúc cảm tuyệt vời không thể diễn tả.

Càng tiến gần cửa mình, dục vọng muốn xâm chiếm cơ thể cô càng trở nên mạnh mẽ.

Quý Đình Tông kìm nén, nửa đùa nửa thật trêu cô, “Em không tách ra thì sao tôi tìm được lối vào”.

“Trước đây anh vẫn...”

Anh vén gấu váy của cô lên cao, đầu ngón tay mân mê vùng bẹn, giọng nói trầm khàn lúc này bỗng trở nên bay bổng, “Bây giờ quên rồi”.

Hàn Trân không đùa nổi với anh, cô liếc xéo anh một cái, sau đó chủ động tách hai cánh môi âm hộ ra, viên trân châu hồng hào cương cứng lộ ra ngoài một phần ba, giống như một nụ hoa e ấp đang chờ được bung nở.

Nước trong hang động chảy nhỏ giọt xuống người anh qua đám lông thưa thớt.

Quý Đình Tông nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, gương mặt của cô lúc này vẫn trong trẻo và thuần khiết như cũ, khiến anh không thể chờ thêm một giây phút nào.

Anh giữ chặt vòng eo thon gọn của cô, ấn cây gậy cương cứng lên cửa mình rồi đâm thật mạnh vào trong hang động ướt át.

Cú đâm đột ngột này khiến cho xương cốt của Hàn Trân như vỡ vụn, bên trong bị lấp đầy rất chướng, cảm giác vừa đau vừa tê, ngay sau đó Quý Đình Tông phủ người xuống nuốt toàn bộ tiếng la hét của cô vào miệng.