Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 74: Ngậm đi ngủ (H)




“Kinh nguyệt của em có đều không?”

“Đều”

Ngâm nước nóng vô cùng dễ chịu, Hàn Trân mơ màng nên không mấy để tâm, vùng kín ấm áp giữa hai chân áp sát lên đám lông thô ráp tại nơi ngã ba của người đàn ông, bị chúng cọ đến ngứa ngáy.

Cô không kìm nổi mà nâng mông đưa đẩy qua lại, thứ đó của người đàn ông bắt đầu cương cứng, hình dạng càng lúc càng to lớn hơn.

“Anh muốn có con à?”

Quý Đình Tông không nói muốn, cũng không nói không muốn, anh đưa mắt nhìn xuống mặt nước, bàn tay to rộng giữ chặt bờ mông không an phận của cô, giọng nói của anh lúc này vừa trầm vừa khàn, anh nói cô đừng cử động nữa.

Hàn Trân tem tém lại đôi chút, “Sẽ không có đâu, mang thai đâu có dễ như vậy, chị Nhan phải thử rất nhiều lần mới có đấy”.

“Chị Nhan là ai?”

“Nhan Lệ Hân”. Cô hôn lên những giọt nước đọng trên sống mũi anh, “Mẹ em bận chăm sóc chú nên không rảnh lo cho em, lúc mới tới Ngu Sơn lạ nước lạ cái, em chỉ quen biết hai người, chị Nhan là một trong số đó”.

“Người còn lại là ai?” Quý Đình Tông đưa đẩy hông đâm vào giữa hai chân cô, tiếng nước sóng sánh át đi tiếng rên khe khẽ của cô, “Chu Tư Khải à? Lại còn trả thù cậu ta, em cũng hao phí tâm tư thật đấy”.

Hàn Trân biết nhận định thời thế nên không đáp lại lời anh.

Cánh tay mảnh mai ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, lồng ngực tráng kiện của người đàn ông lên xuống nhịp nhàng theo tiết tấu, dưới ánh đèn vàng cam mờ ảo, màu da ngăm của anh trông vô cùng quyến rũ.

“Đình Tông, làm một lần đi…”

Anh hiển nhiên vẫn chưa loại bỏ được suy nghĩ trong đầu, cô nắm lấy tay anh đưa xuống phía dưới, “Anh còn chưa rửa sạch cho em đâu”.

Quý Đình Tông im lặng một hồi lâu, anh chiều theo ý cô, lòng bàn tay thô ráp len vào giữa hai chân xoa nắn, anh càng xoa cô càng thoải mái, âm đ*o trào ra dòng nước ẩm ướt, vòng eo khẽ đong đưa, một giây trước khi cơn cao trào ập tới, người đàn ông xấu xa dừng động tác lại, “Sạch rồi”.

“Bên trong đã rửa đâu…”

Cô nhìn anh thở hổn hển, dáng vẻ này mang theo hai ba phần phóng túng, trộn lẫn với bảy tám phần nũng nịu và trong trẻo giống như một nụ hoa e ấp, khiến người đàn ông nảy sinh dục vọng muốn chà đạp.

Hai bên đùi trắng nõn của cô đang mở rộng dưới nước, Hàn Trân chủ động hùa theo anh, bàn tay nắm lấy cây gậy cương cứng kia nhét vào trong cửa động.

Quý Đình Tông chỉ mới dùng chút sức, nào ngờ toàn bộ cây gậy đã đâm vào bên trong một cách dễ dàng, anh không kiềm chế được phải thở ra một hơi, cảm nhận được sự chặt khít và mềm mại bên trong cô, cơ bụng anh gồng cứng cả lại.

Hàn Trân run rẩy gọi tên anh, cô nói bên dưới chướng quá, còn hỏi anh sao không di chuyển, không di chuyển thì làm sao có em bé được.

Quý Đình Tông gần như mất kiểm soát, tay siết chặt lấy hông cô rồi điên cuồng đâm rút theo bản năng, Hàn Trân bị công kích đến mức tiếng rên rỉ liên tục bật ra khỏi miệng, khoái cảm ngùn ngụt kéo tới, cô nâng mông lên để nghênh đón từng cú va chạm của anh.

Người đàn ông thở hổn hển, ngón tay nóng bừng gạt phần tóc ướt đẫm của cô ra, “Nếu thực sự có thai, tôi nhận, nhất định phải sinh em hiểu chưa?”

“Ừm…” Hàn Trân sướng đến mụ mị đầu óc nên trả lời cho có lệ, mông bỗng bị véo một cái, cơ thể không khỏi run lên, “Em hiểu rồi…”

Khi nước chuyển sang lạnh, Quý Đình Tông bế cô lên, cánh tay anh có sức mạnh đáng kinh ngạc, bàn tay giữ lấy hai bên mông cô, giữ cô trên người mình rồi chuyển động.

Từ phòng tắm cho tới phòng ngủ, mỗi một bước đi chông chênh đều khiến cho cây gậy to lớn của người đàn ông đi vào nơi sâu nhất, điểm nhạy cảm bên trong trở cũng nên tê dại do liên tục bị chà đạp.

Cơ thể Hàn Trân co giật và đạt tới cao trào, các đầu ngón chân co quắp lại, nước chảy men theo bờ mông nhỏ xuống suốt chặng đường.

Sau khi đặt cô nằm lên giường, Quý Đình Tông cúi người gặm cắn môi cô một cách thô bạo, bàn tay nhào nặn hai bầu vú căng tròn dựng thẳng của cô, Hàn Trân cảm thấy hơi đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác tê và ngứa, hơi thở của cô cũng theo đó trở nên loạn nhịp.

Hang động ướt đẫm liên tục đóng mở nuốt lấy cây gậy của anh.

Bộ ngực trắng nõn của cô bị lồng ngực ngăm đen của Quý Đình Tông chèn ép, cơ bắp rắn chắc ma sát khiến toàn thân cô như bị châm lửa.

Không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, Hàn Trân mệt đến mức đầu lưỡi khẽ nhô ra, tinh dịch được bôi lên đầu v* xinh đẹp và viên trân châu giữa hai chân cô không sót một giọt.

“Đình Tông, em mệt rồi…”

Người đàn ông vẫn đang chìm đắm trong cơn cực khoái, chưa thoát ra được, “Tôi mới là người cày cấy, em mệt cái gì hả?”

Hai mắt cô long lánh ánh nước, đưa tay chạm vào nơi hai người đang kết hợp, “Bên dưới sưng lên rồi này”.

Quý Đình Tông banh rộng đôi chân mảnh khảnh của cô ra rồi quan sát một cách tỉ mỉ, nơi đó bị giày vò đến mức đỏ bừng và nhầy nhụa, càng nhìn càng khiến anh dấy lên ham muốn, cây gậy th*t càng đâm vào trong thô bạo hơn, “Vẫn chưa đâu”.

Cô thực sự không chịu nổi nữa, mặt vùi vào ngực anh nức nở xin tha.

Nhưng điều này chỉ khiến ham muốn của người đàn ông trở nên mãnh liệt hơn.

Thể lực của Quý Đình Tông tốt hơn cô rất nhiều, nửa sau của quá trình, Hàn Trân nắm chặt chiếc gối, toàn thân mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng mơ màng.

Lúc này, ngay cả tiếng rên rỉ cô cũng không thốt ra nổi nữa.

Anh thích nghe cô kêu, càng kêu càng hưng phấn, lúc này cô chẳng phát ra nổi bất cứ âm thanh nào, Quý Đình Tông ôm ghì lấy cô vào lòng.

Hàn Trân vặn vẹo eo, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, “Anh không rút ra à?”

“Đừng cử động”

Người đàn ông tóm chặt lấy eo cô rồi thúc hông đẩy vào, khoảng trống vừa được kéo ra bên trong hang động ngay lập tức bị lấp đầy trở lại, da thịt áp sát lên nhau càng chặt chẽ hơn.

Cây gậy đi vào trong âm đ*o, cảm giác căng chướng và tê tái tận xương tủy khiến cho đầu óc Hàn Trân rối tinh rối mù, Quý Đình Tông say mê cảm giác mềm mại bên trong cô, anh hôn lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi của cô rồi thầm thì, “Ngậm nó ngủ đi”.

_________________

Giờ nghỉ trưa tại Đài truyền hình, thư ký của Chu Tư Khải là Tống Huệ đã hẹn gặp Hàn Trân tại một quán Starbucks gần đó, mục đích là để ký thỏa thuận hòa giải, chị Nhan cũng có mặt.

“Vạn Khai sắp phá sản rồi hả?”

Tống Huệ lúng túng nở nụ cười, nhưng không cười nổi.

“Vẫn chưa ư?” Chị ấy như thể sợ tình thế chưa đủ loạn, “Trân Trân, em nên nhân cơ hội này tống tiền để kiếm chác một khoản đi”.

Bàn tay đang ký tên của Hàn Trân phối hợp dừng lại, “Đòi bao nhiêu được nhỉ, một triệu hai được không, vừa đủ mua một căn hộ nhỏ ở quảng trường Tử Kinh làm hàng xóm với chị”.

Tống Huệ tỏ ra sợ hãi, “Cô Hàn à, cô đừng làm khó tổng giám đốc Chu nữa, tình hình công ty hiện nay thực sự rất tồi tệ…”

Sau khi tổ thanh tra vào cuộc đã phát hiện ra sai phạm trong vài dự án, họ ra lệnh cưỡng chế Vạn Khai, một là tự bỏ tiền túi ra để tái tổ chức, hai là nộp tiền phạt, sau đó các dự án sẽ được sang tên đổi chủ.

Cho dù là chọn cách nào thì cũng gây tổn thất rất lớn.

Người làm kinh doanh khi gặp chuyện đều có đường để đút lót lo liệu, nhưng lần này như đi vào ngõ cụt, Lạc Thiến ra mặt, sử dụng tất cả các mối quan hệ nhưng vẫn không vớt vát được dù chỉ một xu.

Bà ta tháo chiếc vòng tay phỉ thúy băng chủng vô cùng quý giá của mình ra tặng cho vợ của một quan chức trong Ủy ban Quy hoạch, từ miệng người đó biết được, tổ thanh tra lần này được thành phố cử xuống, người đó còn nói rằng có lẽ bọn họ đã đắc tội vị nào đó ở trên.

Rời khỏi Starbucks, chị Nhan không lái xe, Hàn Trân nói mình sẽ đưa chị về.

Xe mới của cô là một chiếc Mini Cooper gầm thấp, rất dễ lái.

Chị Nhan vừa thắt dây an toàn vừa nhẩm tính, “Em phải gửi tiền cho gia đình, mới đây lại vừa tốn một khoản lớn để trả tiền công và tiền viện phí cho Phương Phương trong vụ việc của Chu Tư Khải, em lấy tiền đâu ra để mua xe mới?”

Cô bật xi nhan rồi nói thật với chị, “Đàn ông mua cho”.

“Anh ta điều hành công ty nào, chị giúp em điều tra tình trạng hôn nhân với cả xem xem có đang tin cậy hay không”

“Không phải dân kinh doanh, anh ấy cũng chưa kết hôn”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

Hàn Trân nói ra một con số.

Chị Nhan trêu cô, “Em nhìn trông chỉ như mười tám còn anh ta đã sắp bốn mươi, vừa được đầu tư vừa được mua xe, em tìm bố đường đấy hả?”

Hàn Trân sửa lại lời chị, “Mối quan hệ của bọn em nghiêm túc”.

Khi quay trở về đài, Hàn Trân bất ngờ trông thấy Hà Chiêu đứng trong đại sảnh, chủ nhiệm đang sánh vai nói chuyện cùng anh ta.

Anh ta mặc áo vest trắng công sở, vóc dáng cao gầy tuấn tú, phong thái tri thức toát ra rất nổi bật.

Khi hai người chạm mặt nhau, Hàn Trân chào hỏi một cách lịch sự.

Hà Chiêu mỉm cười, “Tôi đang đợi cô đó”.

“Đợi tôi ư?” Hàn Trân không nghĩ tới điều này, lập tức đưa mắt sang nhìn chủ nhiệm.