Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 7: Mê hoặc




Hàn Trân mặt mày ủ ê, đang nghĩ cách làm sao để trốn thì người đàn ông đột nhiên quay lại làm cô giật mình, hai hàng mi dài run lên: “Có phải là không cần…”

Quý Đình Tông ném chiếc áo khoác ngoài màu đen vào lòng cô, sau đó quay người rời đi mà không nói một lời.

Sảnh chính của hợp viện nằm sau mái vòm bằng đá màu đỏ chu sa, hoa mận nở rộ đỏ rực, khắp sân tràn ngập hương mận dịu nhẹ.

Đi qua hành lang gỗ vắng vẻ, ven hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, Cố Ngạn Bình đứng ở chỗ ngọn đèn cuối cùng đang đung đưa: “Tôi còn tưởng cậu không tới chứ.”

Bên trong vang lên vài khúc hí kịch ngân vang, Quý Đình Tông cau mày, dùng đầu ngón tay dụi tắt điếu thuốc, bước chân cũng nhanh hơn.

Ông Tề thích nghe hý kịch, hai căn phòng phía bắc của hợp viện đã được thông với nhau, tạm thời dựng thành sân khấu, vở hát là bản “Định Quân Sơn”.

Trong bữa tiệc có người đứng dậy nâng ly chúc mừng ông lão tóc bạc ngồi ở chiếc bàn tròn phủ lụa đỏ ở giữa: “Cựu tướng Hoàng Trung xử trảm Hạ Hầu Thuần. Sự hào hùng của ông Tề năm đó không hề suy giảm chút nào”

Ông Tề cũng không thoái thác, ông đã thượng thọ, già đến mức sắp chỉ còn mỗi da bọc xương, thế nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp, ông dùng tay ra hiệu cho người phụ nữ bên tay phải giúp ông rót đầy ly rượu.

Anh hùng kháng chiến đã từng này tuổi, từng bị đạn lạc xuyên qua ngực, lúc tuổi trẻ khoẻ mạnh thì chống đỡ được, còn bây giờ phải dựa vào thuốc để kéo dài tuổi thọ. Người khác kính rượu, ông còn hào sảng muốn mời lại người ta.

Điều này khiến cho cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Người phụ nữ bên cạnh vẫn kiên trì ngăn cản, nhưng cũng sắp không thể cản được sự bướng bỉnh của ông lão.

Liếc thấy bóng dáng cao lớn và lịch lãm của Quý Đình Tông đi tới. Hồ Điệp vội đứng dậy, nói: “Đình Tông, anh khuyên đi, ông không được uống rượu, tôi khuyên mà ông không nghe.”

Quý Đình Tông không nói hai lời, rảo bước đi đến cạnh bàn, bên trái ông Tề còn trống một chỗ, đây là vị trí giữ lại cho anh.

Anh không ngồi xuống ghế, rượu trắng đã được làm ấm, hơi rượu mạnh và cay nồng, Quý Đình Tông cầm chén lên uống cạn, vài giọt rượu chảy ra khi anh uống, lăn xuống yết hầu.

Đây là một trong những bộ phận quyến rũ nhất của đàn ông, đường cong uốn lượn như được dao đẽo gọt.

Hồ Điệp bị hình ảnh đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Đoàn thăm hỏi của tỉnh đến thăm cựu chiến binh, anh là đại biểu dẫn đoàn. Có hai điều cần chú ý: Thứ nhất, với tư cách là Thư ký trưởng Tỉnh ủy, anh là người duy nhất có đủ tư cách tham dự thay mặt Bí thư Trương Ngọc Khôn.

Thứ hai, Quý Đình Tông có xuất thân hồng tam đại, ông nội anh là anh hùng liệt sĩ, còn bà nội anh là đại tiểu thư của gia đình tư bản lớn nhất tỉnh Giang Châu lúc bấy giờ.

Nhà họ Quý ở Giang Châu là một gia đình danh gia vọng tộc.

Anh đứng ra uống thay ly rượu này cũng không làm mất mặt ông Tề.

Trong lúc bữa tiệc diễn ra, Hồ Điệp cầm bình rượu đi tới chỗ anh, rót rượu với tốc độ chậm rãi, đồng thời khẽ cất giọng quan tâm: “Đình Tông, sao anh mặc ít như vậy?”

Tháng hai cuối đông, gió lạnh cắt da cắt thịt, vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, các khối cơ từ hàm dưới đến xương quai xanh bị lạnh đến mức căng ra, làn da chuyển màu tái xanh.

“Không lạnh.” Quý Đình Tông trả lời bằng chất giọng hờ hững, sự chú ý như thể không ở đây, men rượu cuộn trào trong máu, một cảm giác bức bối không thể xem nhẹ bốc lên từ nơi sâu thẳm trong cơ thể.

Anh không khỏi nghĩ tới Hàn Trân, cô có vòng eo trắng trẻo, bộ ngực nõn nà và cặp mông tròn trịa, không biết người phụ nữ đó đã bôi gì lên môi khiến cho nó vừa mềm mại vừa ẩm ướt tới vậy.

Cô chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt anh, bộ dạng ưỡn ẹo nhốn nháo đó anh vốn không vừa mắt. Thế nhưng trùng hợp là khi đó sắc trời chiếu xiên xuống, bóng hoa mận đỏ trên cành rơi đúng vào nốt ruồi son trên má cô, không nghiêng không lệch.

Điều này khiến cho nét quyến rũ của cô tăng thêm mấy phần.

Có điều, Quý Đình Tông mới chỉ nảy ra suy nghĩ, còn cô thì đã áp sát lại.

Trên giường, cô mở rộng hai chân, tự dùng ngón tay chơi đùa chính mình, hang động bị cắm tới mức phát ra tiếng nước nhóp nhép dâm đãng, cô mê tình loạn ý cất tiếng nỉ non, khi dục vọng đạt tới cao trào, các ngón chân trắng muốt bỗng co quắp cả lại…

Hai mắt Quý Đình Tông đỏ bừng bừng, thân dưới căng lên, anh đột nhiên đứng phắt dậy khiến cho Hồ Điệp giật nảy mình: “Anh đi đâu vậy?”

“Ra hít gió lạnh cho tỉnh rượu”

Theo thói quen anh đưa tay lấy áo khoác treo trên lưng ghế, thế nhưng tay chỉ nắm được không khí, anh đã đưa áo cho người phụ nữ kia...

Quai hàm và gò má của Quý Đình Tông nhất thời căng cứng.

Trên đời này không cái gọi là chính nhân quân tử, hầu hết đàn ông đều không thực sự chống lại được cám dỗ, nhưng còn phải xem khả năng quyến rũ của phụ nữ tới đâu.

Liệu có thể lọt vào mắt anh, đoán được ý anh hay không.

____________

Hồ Điệp cùng theo ra ngoài: “Trên xe có áo vest của anh trai tôi, vóc người của anh ấy cũng cỡ như anh, hay anh lấy nó mặc đi.”

Trong tay Mân Thanh cầm một chiếc áo khoác, anh ta đang định báo cáo tình hình cho Quý Đình Tông, người đàn ông ngắt lời anh ta, chỉ tay rồi nói: “Quần áo tới rồi.”

“Ồ”. Bàn tay Hồ Điệp bám vào mép cửa, vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch: “Nhưng chiếc áo này vẫn mỏng quá”

Quý Đình Tông thổi bay cánh hoa mận đỏ rơi trên cổ tay áo: “Như vậy là được rồi, cô giáo Hồ mau vào đi. Ông cụ cần người chăm sóc”.

Hồ Điệp nhỏ hơn anh vài tuổi, anh không gọi nhũ danh của cô, ngay cả xưng hô cũng rất xa cách, trong lòng Hồ Điệp cảm thấy thất vọng, chỉ đành hậm hực quay về.

“Hỏi được rồi?”

Mẫn Thanh lắc đầu: “Đã thả người đi rồi, cô Hàn này nói cô ấy không biết anh, cô ấy đến đây cùng chồng, công ty bất động sản Vạn Khai ở sảnh bên cạnh đang tổ chức tiệc cuối năm, đây là bữa tiệc thường niên của họ.”

Anh ta lấy ra một tờ giấy đăng ký đưa cho Quý Đình Tông: “Đúng là cô ấy đến cùng Chu Tư Khải, tổng giám đốc của công ty Vạn Khai, camera giám sát cũng đã xác minh không phải hành vi cố ý”.

Quý Đình Tông nhìn lướt qua tờ đơn dày đặc tên tuổi, “Họ tên”.

“Họ Hàn, tên Hàn Trân, Trân trong trân châu.”

Tên của cô gái này được viết ở gần cuối, nét chữ rất đẹp, số căn cước chỉ rõ cô sống tại thành phố Ngu Sơn, ba tháng nữa mới tròn hai mươi tư tuổi.

Mân Thanh do dự một chút, không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn báo cho anh: “Có lẽ quan hệ vợ chồng của hai người này không tốt lắm, họ đã xảy ra xô xát ở phòng nghỉ số 205.”

“Xô xát ư?” Anh nhướng mày, người phụ nữ này có vẻ là kiểu người trong ngoài bất nhất.