Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 68: Mặc bao giờ chưa?




Đài truyền hình vẫn chưa lên tiếng về sự việc của Dư Mạt Lị do đó Hàn Trân không muốn phối hợp, cô nói thẳng: “Trong tay tôi hiện không có chương trình nào cả”.

Chủ nhiệm đang uống trà, nghe thấy lời này thì đặt mạnh bình giữ nhiệt lên bàn khiến Hàn Trân giật nảy mình.

Hiện nay, các đài truyền hình trên cả nước đang tiến hành cải cách, không chỉ phải cắt giảm biên chế mà việc phân bổ ngân sách nhà nước cũng bị giảm đi. Phần lớn doanh thu của đài truyền hình đến từ quảng cáo, hồi đầu nhà họ Chu chi rất nhiều tiền để đầu tư cho cô, vậy nên Hàn Trân hiếm khi phải tham dự các sự kiện lôi kéo quảng cáo.

Trên thực tế, nữ MC tại Trung tâm giải trí hầu hết đều có ngoại hình xinh đẹp và không có gia thế chống lưng, do đó rất khó có thể tránh né được những quy tắc trong nghề.

Về sau trợ lý có nói với Hàn Trân, Dư Mạt Lị là kiểu người dám đánh đổi, cô ta từng chủ động tới gõ cửa phòng của tay phó giám đốc kia trong trạng thái không mảnh vải che thân, có lần trợ lý mất liên lạc với cô ta hai ngày hai đêm, mãi cho đến khi cô ta bỏ lỡ buổi ghi hình thì trợ lý mới nhận được tin rồi vội chạy tới bệnh viện, kết quả trên báo cáo cho thấy cô ta bị sa hậu môn nghiêm trọng.

“Không có chương trình thì tạo ra chương trình”. Thư ký Triệu sắp xếp hợp đồng, “Chỉ cần quảng cáo được đặt dưới tên cô Hàn là được”.

Chủ nhiệm nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, “Đó là điều đương nhiên, hợp đồng đã ký rồi mà”.

Bước ra khỏi văn phòng, Hàn Trân gọi thư ký Triệu lại, trong lòng cô có điều băn khoăn, “Đây là ý của chủ tịch Tưởng, hay là…”

Thư ký Triệu hiểu được điều mà cô đang lo lắng, “Việc quảng cáo này nằm trong chiến lược mở rộng thị trường của tập đoàn, không liên quan gì tới ông chủ Quý cả”.

Người làm quan chức không thích bị gọi bằng chức danh trong các dịp xã giao mang tính riêng tư bởi quá phô trương, thường thì sẽ gọi là “ông chủ” hoặc “sếp” kèm với họ của người đó theo sau, như vậy vừa lịch sự vừa gần gũi, mà quan trọng nhất là không gây chú ý.

Câu trả lời của thư ký rất hợp lý, nhưng Hàn Trân vẫn cảm thấy đắn đo.

Cô gọi cho Quý Đình Tông một cuộc điện thoại, bầu không khí trong phòng bệnh tại đầu giây bên kia yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ máy thở oxy, người đàn ông hạ thấp âm lượng, giọng nói trầm đầy lôi cuốn vang lên, “Có việc gì gấp sao?”

“Thư ký của chủ tịch Tưởng vừa tới Đài truyền hình đầu tư quảng cáo dưới tên em”

Quý Đình Tông tựa người vào khung cửa sổ ở cuối hành lang, “Đầu tư bao nhiêu?”

Phí quảng cáo tại Đài truyền hình được tính theo giây, năm giây, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây, Hàn Trân ước tính sơ bộ, “Chắc phải đến tiền triệu”.

Anh tỏ ra rất bình tĩnh, “Tôi biết rồi”.

“Ý của anh là gì?”

Người đàn ông khẽ cười, “Đó là quy tắc nội bộ thôi, em đừng nghĩ nhiều”.

Hàn Trân không hiểu rõ về các quy tắc của anh, anh là kiểu người cẩn trọng và kín kẽ, không muốn giải thích nhiều, chỉ cần không gây phiền phức cho anh thì Hàn Trân cũng không định hỏi sâu hơn.

“Khi nào anh mới về?”

Anh xé bao thuốc lá rồi ngậm lấy một điếu thuốc, “Sắp rồi”.

Ông cụ Tề tỉnh lại vào ngày hôm sau, tới buổi trưa đã có thể ú ớ nói được đôi ba câu và ăn được chút thức ăn lỏng.

Ông ấy bị đột quỵ, não xuất huyết nên tình trạng rất nguy hiểm, đã tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch. Đến tuổi này, vào phòng phẫu thuật mà vẫn còn sống để đi ra, tinh thần được cải thiện rõ rệt thì có thể coi là điều may mắn.

Trong làn khói dày đặc, người đàn ông bất chợt nói một câu không đầu không đuôi, “Em có đồ rơi ở chỗ tôi”.

Cô nhất thời không hiểu ý anh, “Đồ gì cơ?”

“Cái màu đỏ rực mà mỏng dính ấy, em mặc bao giờ chưa?” Giọng điệu của Quý Đình Tông khi nói lời này rất nghiêm túc, câu chữ cũng vu vơ nhưng lại toát ra một sự cám dỗ vô biên.

Hàn Trân vừa nghe đã hiểu, da mặt cô lập tức đỏ bừng lên, miệng làu bàu mắng anh một tiếng hạ lưu rồi cúp máy.

Chuyện của Dư Mạt Lị còn ầm ĩ thêm mấy ngày sau đó, vợ của tay phó giám đốc kia có gia thế hùng mạnh, chồng ra ngoài vụng trộm còn bị ngã gãy xương cụt, chuyện này lan truyền ra ngoài khiến cô ta mất hết mặt mũi, do đó đã ra tay đánh người ngay tại đồn cảnh sát.

Về mặt đạo đức, Dư Mạt Lị là bên đuối lý, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ nên khi đó cô ta đã sợ đến mức toàn thân tê liệt. Chuyện này vốn là một cuộc giao dịch giữa quyền và sắc, một người trả tiền để mua tuổi trẻ còn một người thì kiếm tìm phiếu ăn dài hạn, nào ngờ lại gây ra một trận phong ba lớn tới như vậy.

Nhà đài đã mở một cuộc họp đặc biệt nhằm chấn chỉnh tác phong của nhân viên, đối với người dẫn chương trình dính vào bê bối, Đài truyền hình luôn áp dụng nguyên tắc “không thu nhận”, trên lí lịch có một vết nhơ, bát cơm của Dư Mạt Lị coi như đã vỡ tan tành.

Thế nhưng trên thực tế, bất cứ nơi nào có tiền và sắc hội tụ thì đều có khả năng cao phát sinh những chuyện ô uế.

Tình trạng này liên tục xảy ra ở các đài truyền hình nội địa, thậm chí ngay cả Đài truyền hình Trung ương cũng từng bị gọi là “kỹ viện của giới quan chức”.

Nhằm xoa dịu dư luận, giám đốc nhà đài đã xử lý rất nghiêm minh, nhưng việc làm này thực chất chỉ là đang lánh nặng tìm nhẹ. Ví dụ như mấy người dẫn chương trình và phóng viên bên bộ phận tin tức, người mà bọn họ thường liên hệ là các quan chức chính phủ, do đó không bắt buộc phải tham dự cuộc họp này.

Hàn Trân có dự cảm chương trình “Linh Quang Lóe Sáng” không giữ nổi nữa, quả nhiên đúng như vậy, chương trình đã bị các lãnh đạo cấp trung nhất trí phủ quyết, trực tiếp bị “chém ngang”, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành lập một tổ chương trình mới.

Cô đã đặt một bàn tiệc đồ nguội lúc sáu rưỡi tối tại nhà hàng Vân Hải Lâu, mời các thành viên trong tổ chương trình “Linh Quang Lóe Sáng” tới dùng bữa.

Cô đến trước giờ hẹn, vốn tưởng bữa ăn này sẽ rất vô vị, nào ngờ khi món nộm thái sợi khai vị vừa được bưng lên thì đạo diễn, quay phim, biên tập âm thanh, chủ biên và cả trợ lý đều lần lượt xuất hiện.

“Chị Trân, em phục chị quá”. Trên bàn tiệc, trợ lý uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô ấy đứng dậy nói: “Chị là người duy nhất trong nhà đài kéo được tiền đầu tư từ Quảng Hà đấy”.

Đạo diễn hưng phấn đến mức xoa hai tay vào nhau, “Sau này đi theo Hàn Trân thì không lo không gặt hái được danh lợi nhỉ”.

“Nói năng kiểu gì không biết”. Chủ biên bật cười rót rượu cho cô, “Tổ chương trình Linh Quang Lóe Sáng đã làm việc cùng nhau gần một năm, quan trọng hơn cả là giữa chúng ta có cả tình bạn lẫn tình đồng chí gắn kết”.

Ngoài trợ lý ra, những người khác vào nghề sớm hơn Hàn Trân vài năm nên có thể coi là cáo già trong ngành, hiện nay tại nhà đài đang diễn ra tình trạng bùng nổ nhân sự, do đó việc sản xuất chương trình gặp phải rất nhiều khó khăn.

Hàn Trân hiểu bọn họ đến đây là vì lợi ích của bản thân, ly rượu to cỡ ngón tay cái được rót đầy rượu ngũ lương, cô đã uống liên tiếp hai ly như vậy, “Một năm rưỡi trước khi tôi mới vào nhà đài, kinh nghiệp non nớt, kiến thức cũng hạn hẹp, mọi người đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều.”

“Hàn Trân, cô khiêm tốn quá, nếu cô không kết hôn sớm thì đã vào bộ phận tin tức từ lâu rồi”

Cô quay đầu sang, “Lời này là có ý gì?”

“Chồng cô…” Đạo diễn lúc này đã biêng biêng, “Chồng cũ của cô, tôi từng thấy anh ta vào văn phòng của chủ nhiệm hai lần, yêu cầu gạch bỏ tên cô, không cho cô vào danh sách”.

Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, Hàn Trân ngây ra tại chỗ, bầu không khí cũng ngay lập tức trở nên im lặng.

Trước đây cô không uống rượu, gương mặt ửng hồng lúc này chuyển sang đỏ bừng vì giận dữ, ngay cả trán cũng nóng rực lên, “Lý do là gì?”

Báy tám người ngồi trên chiếc bàn tròn lớn đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là họ không biết chuyện, đạo diễn bị ai đó huých tay một cái, ú ớ nói mấy câu rồi đổ gục ra bàn.

Trong lòng Hàn Trân canh cánh chuyện này nhưng cô cố gắng kiềm chế để không phá vỡ bầu không khí, khi bữa tiệc sắp kết thúc, đạo diễn vẫn bất tỉnh nhân sự.

Mọi người tự sắp xếp hành trình cho mình, chủ biên đề nghị đưa cô về nhưng cô khéo léo từ chối, sau cùng cô nói lời tạm biệt với trợ lý rồi đi bộ tới trạm xe buýt gần đó đợi xe.

Vừa băng qua ngã tư, một chiếc Audi màu đen rẽ ra khỏi dòng xe cộ tấp nập rồi lặng lẽ bám theo sau cô.

Bất thình lình có hai tiếng còi xe vang lên, Hàn Trân giật mình đến độ toàn thân lảo đảo.

Trong lòng cô đang có tâm sự, bàn chân tiếp tục bước về phía trước, chiếc xe đó vẫn đi theo sau, một tiếng còi lại vang lên, Hàn Trân không nhịn nổi nữa, tay vớ lấy cành cây, hòn đá và bất cứ thứ gì nhìn thấy rồi ném về phía phát ra âm thanh.

Chiếc xe đỗ lại bên vệ đường, một cái sọt rách bị ném đến bên chân Quý Đình Tông, lúc này anh đang dựa người lên cửa xe, trên mặt nở nụ cười, “Em chào đón tôi như thế này đấy à?”

“Cửa xe đóng kín, em đâu có biết là anh…” Sự ngốc ngếch của Hàn Trân lúc này hiện lên rõ mồn một.