Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 66: Đừng khóc




Cô trở về giường nằm trằn trọc, đầu óc vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.

Nửa sau màn ân ái đêm qua, Hàn Trân quỳ gối trên bệ cửa sổ lồi của khách sạn, Quý Đình Tông ăn rồi muốn ăn mãi, anh ôm lấy cô làm thêm một lần từ phía sau.

Có lẽ đã quen với sự kích thích không cách trở nên lần này đeo bao, bị ngăn cách bởi một lớp màng khiến anh làm càng lâu và mạnh mẽ hơn. Hàn Trân thở không ra hơi như sắp mất đi nửa cái mạng, dấu răng người đàn ông để lại trải dài khắp ngực, thắt lưng cho tới mông và bẹn cô.

Khi về tới Ngu Sơn, chị Nhan tới sân bay đón cô, Nhan Đa Lạc cũng có mặt trên hàng ghế sau của chiếc Porsche.

Cô bé con có mã gen lai rất mạnh, mái tóc xoăn tít màu nâu đen và đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.

Cô vừa ngồi vào trong xe, Đa Lạc đã chìa tay ra, “Chị Trân Tử, chị đi du lịch có mang quà về cho em không ạ?”

Hàn Trân mỉm cười rồi lấy ra con rùa mai đen mua ở cầu tàu cho cô bé, “Cái này Đa Lạc có thích không?”

“Thích ạ”. Nhan Đa Lạc vuốt ve mai rùa rồi tiếp tục thủ thỉ, “Em còn thích cả son môi với túi xách nữa, mẹ có nhiều son lắm, hôm trước em lấy dây buộc tóc, tự dưng son rơi hết xuống vùi kín em luôn”.

Cô bé rất lanh lợi, cộng thêm gương mặt tựa thiên sứ đó khiến cho ai nhìn vào cũng thấy vui, Hàn Trân không nhịn được mà xoa lên mặt và đầu cô bé.

“Đa Lạc thích cái nào, chị sẽ tặng cho em”

Đôi mắt của Nhan Đa Lạc phát sáng, phấn khích đến mức khoa chân múa tay, “Cái mập mập giống như củ cải nhỏ kia ạ!”

Chiếc Porsche chạy đến một nhà hàng chuyên món cổ truyền Bắc Kinh ở gần quảng trường Tử Kinh, món ăn bán chạy nhất tại nơi này là gà quý phi nấu nấm tươi, nấm được sử dụng là loại nấm đặc hữu chỉ mọc trên cây vải thiều, có hương vị ngon ngọt rất độc đáo.

Họ ngồi trong đại sảnh, Hàn Trân hỏi: “Tiệc mừng thọ của chủ tịch tập đoàn Trương thị, chị có tìm được người dẫn chương trình không?”

“Có tìm được một người từ Đài truyền thanh truyền hình huyện, năng lực tàm tạm nhưng ngoại hình thì không bằng em”

Cô không đồng tình với chị, “Làm người dẫn chương trình quan trọng nhất là tác phong và khả năng ứng biến tại chỗ, chứ có phải diễn sàn catwalk đâu.”

“Nhưng trong mắt của đám người có tiền, chỉ cần lên sân khấu thì hình ảnh, phong thái và lời ăn tiếng nói đều phải vừa mắt vừa tai”. Chị Nhan múc một bát canh rồi nói tiếp, “Em đi Thanh Đảo cùng người đàn ông lần trước kia à?”

Cô thừa nhận không chút giấu giếm.

“Có đáng tin không? Hôm nào dẫn theo cho chị gặp mặt đi”

Hàn Trân cụp mắt, chọc miếng nấm tùng nhung trong bát, “Anh ấy bận lắm”.

“Không muốn để chị gặp à?”

Cô quả quyết lắc đầu.

Vào Đài truyền hình chưa được bao lâu thì Hàn Trân đã quen biết chị Nhan, chị là dân xã hội nên tính cách hào sảng như một chị đại, các mối quan hệ cá nhân của chị cũng có ranh giới rõ ràng.

Về phương diện kinh tế, chị đã giúp đỡ cô rất nhiều. Khi có sự kiện phù hợp và thỏa đáng chị đều giới thiệu cho cô.

Làm người dẫn chương trình chạy sô bên ngoài cũng có lúc gặp phải chuyện bất trắc, bị cắt xén thù lao vẫn còn là nhẹ, nếu bị giới thiệu tới những nơi không phù hợp có thể sẽ khiến sự nghiệp tiêu tùng.

Trước đây từng xảy ra một trường hợp như vậy, có vài người trong đài tới dẫn chương trình cho buổi tiệc sinh nhật của một vị đại gia mới ra tù tại khách sạn bảy sao, sau đó đoạn video bị rò rỉ, để bảo vệ danh tiếng nhà đài đã đưa ra mức phạt rất nặng.

Những người trong biên chế bị giáng chức lui về hậu trường, hạn chế xuất hiện trước ống kính, còn những người không thuộc biên chế thì bị thu hồi chứng chỉ dẫn chương trình, không thể làm trong ngành này được nữa.

Hàn Trân không có bạn bè tại Đài truyền hình, màn thể hiện tình cảm phô trương của Chu Tư Khải trước đây đã khiến không ít người ngứa mắt với cô.

Trên thế giới này có lẽ ngoài cha mẹ ra sẽ chẳng có ai thật lòng mong bạn sống tốt và sống hạnh phúc cả.

Bề ngoài thì tỏ ra khách khí nhưng sau lưng lại nói những lời không hay về cô.

Hàn Trân rất tin tưởng chị Nhan.

“Ăn một bữa cơm thôi thì tốn bao nhiêu thời gian nào? Anh ta là lãnh đạo lớn, phải đi thị sát tình hình dân sinh khắp nơi chắc”. Chị Nhan cau mày, bưng bát canh lên, “Chị nhớ ngày đó em mê mệt dáng vẻ vô dục vô cầu của Chu Tư Khải, nói anh ta tôn trọng ý muốn của phụ nữ nên chắc chắn là chính nhân quân tử, chị sơ suất nên không khuyên bảo em, thế rồi kết quả ra sao?”

Hàn Trân mấy lần suýt nghẹn, không dám hé răng nửa lời.

Nhan Đa Lạc đung đưa chân, “Chị Trân Tử đi chơi với ông xã”.

Cô không biết nên khóc hay nên cười, “Đa Lạc, hiện tại chị không có chồng đâu”.

Cô bé con nuốt miếng nấm trong miệng, sau đó gật đầu như thể rất hiểu biết, “Vậy chẳng phải là giống mẹ em ư”.

Chị Nhan đút miếng cháo bịt miệng cô bé lại, “Nhan Đa Lạc, con nói luyên thuyên suốt ngày không thấy mệt à, im lặng ăn cơm đi”.

___________

Bên phía Bắc Kinh, ông cụ Tề vừa được chuyển từ phòng phẫu thuật sang phòng chăm sóc đặc biệt, trên người cắm đầy ống và được đặt máy thở.

Phó giám đốc Bệnh viện Lục quân năm nay bốn mươi lăm tuổi, mặc chiếc áo blue trắng bên ngoài quân trang, lúc này anh ta đang đứng trên hành lang, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

“Ông cụ bị tai biến mạch máu não, đi ngoài không tự chủ, cơ thể ông ấy vốn có nhiều di chứng sau chiến tranh nên tình hình hiện nay không mấy khả quan.”

Quý Đình Tông nhìn vào trong phòng bệnh, hai đầu lông mày của anh cau chặt lại, “Các anh nhất định phải tận lực cứu chữa”.

Phó giám đốc thở dài, “Đã cố gắng hết sức rồi, nhưng e rằng ông cụ đã đến lúc phải đi…”

Hồ Điệp không đứng vững, lảo đảo quay người lại rồi vùi mặt vào ngực anh khóc nức nở, “Đình Tông… tôi phải làm gì bây giờ…”

Quý Đình Tông vỗ lên lưng cô ấy vài cái rồi kéo dãn khoảng cách, để cô ấy ngồi lên chiếc ghế dài, “Bác trai và bác gái đâu?”

Ca phẫu thuật kéo dài suốt ba bốn tiếng đồng hồ nhưng cho tới hiện tại, bên cạnh ông cụ Tề chỉ có một mình cô.

Hồ Điệp sụt sịt đáp, “Sức khỏe cha tôi cũng không tốt, hai ngày nay mẹ đưa ông ấy về quê tĩnh dưỡng, ông đổ bệnh quá đột ngột nên tôi chỉ dám báo cho mẹ…”

Vẻ mặt của Quý Đình Tông trở nên ảm đạm, “Còn Hoa Tử thì sao?”

“Anh ấy tới Tứ Xuyên nói là có việc cần đàm phán, gọi điện thoại không thấy bắt máy, tôi trước giờ chẳng thể khuyên nổi anh ấy”. Hồ Điệp nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, “Đình Tông, anh có thể ở lại bao lâu?”

“Muộn nhất là tối mai, bên tỉnh cũng có chỉ thị”

Lúc nay, Hồ Điệp rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy một cách vô thức, cô ấy bắt lấy tay anh đặt lên ngực như tóm lấy cọng rơm cứu mạng.

“Ngày nhỏ nghe ông kể chuyện đánh trận, tôi cứ nghĩ ông là siêu nhân, không có việc gì là không làm được, hỏa lực của quân địch hay mưa bom bão đạn ông đều có thể vượt qua, tôi không tin… thực sự lại có ngày này…”

Quý Đình Tông bị lây nhiễm cảm xúc của cô, anh dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Hồ Điệp, “Vào xem tình hình thế nào đi, nói chuyện với ông cụ nhiều vào, ông nghe được đấy”.

“Thật ư?”

“Ừm, đừng khóc nữa”

Bề dày và độ ấm của lòng bàn tay người đàn ông thấm vào tận xương tủy, sự vững vàng và đáng tin cậy toát ra từ anh mang lại cho Hồ Điệp cảm giác an ủi rất lớn.

Buổi chiều, Tề Nhất Minh và Hồ Phi có mặt tại bệnh viện, tiếp sau đó là mấy người họ hàng của nhà họ Tề.

Sau khi nắm được bệnh tình của ông cụ Tề, tiếng khóc lóc bắt đầu vang lên trong hành lang bệnh viện.

Tin tức vẫn chưa được lan truyền ra ngoài, Hồ Điệp rất kiên quyết, cô nói ông cụ thích yên tĩnh, phải yên tĩnh thì mới dưỡng bệnh tốt được.

Việc Quý Đình Tông có mặt tại đây suốt cả quá trình là nhiệm vụ được cấp trên giao phó, đồng thời cũng xuất phát từ mối quan hệ giữa hai gia đình.

Mãi đến mười giờ tối anh mới về khách sạn Bắc Kinh nghỉ ngơi, quần áo và vật dụng trong vali được Hàn Trân sắp xếp tương đối ngăn nắp.

Anh thay đồ ngủ, từ trong ống tay áo rơi ra một chiếc quần lót ren màu đỏ tươi của phụ nữ, phần đáy quần mỏng manh gần như không che được gì. Khi đó đồ ngủ của cô xếp ở trên cùng của vali, do anh đi quá vội nên Hàn Trân đã vô tình nhét nhầm vào.

Cô chưa mặc chiếc quần này bao giờ, nếu mặc vào chắc hẳn sẽ rất nóng bỏng và kích thích. Quý Đình Tông cảm thấy trong người khô nóng, vừa thu dọn xong xuôi thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, tiếp sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của Hồ Điệp, “Đình Tông, là tôi”.