Hà Chiêu nhận ra tâm trạng của cô không tốt, anh ta đút một tay vào túi quần, hỏi: "Tôi đi dạo với cô nhé?"
"Không cần đâu, tôi đang định về rồi."
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi hoa rộng rãi, làn da trắng trẻo, không hề toát ra sự diêm dúa mà càng làm nổi bật phong thái trẻ trung, "Khách sạn cô thuê ở đâu?"
Hàn Trân không trả lời.
"Tôi không có ý gì khác, nhưng nếu đã đến đây rồi mà mặt mày cứ ủ mãi thì phí hoài cảnh đẹp lắm."
Hà Chiêu nhìn xung quanh rồi ám chỉ về một phía, "Cô uống rượu lê ngọt bao giờ chưa? Vị rượu nhạt không dễ say đâu, tôi mời cô."
Cô do dự, "Có tiện không?"
Chiếc bàn gấp gần khu cắm trại đang được vây kín người, vài ba người trong số đó Hàn Trân thấy quen mắt, họ đều là nhân viên làm việc tại Đài truyền hình tỉnh, có lẽ đến đây công tác, ban ngày ghi hình phỏng vấn, đến tối rảnh rỗi mới tụ tập cùng nhau.
Hà Chiêu ở riêng với cô một lúc lâu, bầu không khí hóng hớt bên bàn tiệc được đốt cháy, tiếng nói chuyện rất sôi nổi.
"Tiện chứ, mặc kệ bọn họ."
Kể từ sau khi bước chân vào nghề dẫn chương trình, Hàn Trân không động tới một giọt rượu, cô dè dặt nhấp một ngụm rượu lê ngọt trên bàn, hương vị rất thơm ngon, đôi mắt cô sáng rực cả lên.
"Ăn đồ ngọt sẽ khiến cho tâm trạng trở nên tốt hơn."
Khi cười, trên má cô xuất hiện núm đồng tiền nhàn nhạt, rất thu hút.
Hà Chiêu nhìn cô chăm chú, ma xui quỷ khiến thế nào lại cất tiếng hỏi: "Người mà cô hẹn kia là bạn bè hay bạn trai?"
"Bạn trai." Cô thẳng thắn trả lời sau đó lập tức chuyển đề tài: "Anh còn đến bệnh viện thăm ông Lôi không?"
Nhắc đến công việc, vẻ mặt Hà Chiêu trở nên nghiêm túc hơn. "Có, ông ấy cũng có dấu hiệu sẽ hợp tác."
Đài truyền hình tỉnh và thành phố đều muốn giành được cơ hội phỏng vấn ông Lôi trước, do đó Hàn Trân chỉ hỏi qua loa chứ không đào sâu.
Cô buồn bực uống hết một ly rượu đầy, Hà Chiêu thấy cô thích thì cất tiếng: "Hải sản tươi sống hấp lên vẫn giữ được hương vị nguyên bản, rất hợp với loại rượu này, có muốn thử không?"
Giọng nói của anh ta trầm ấm say đắm lòng người, nhưng Hàn Trân rất kiên quyết, "Muộn quá rồi, tôi phải nghỉ ngơi để sáng sớm mai bay về thành phố."
"Tôi đưa cô về."
"Không cần phiền phức thế, khách sạn không xa, tôi đã đặt xe rồi."
Hà Chiêu bật cười thành tiếng rồi vạch trần cô: "Cô đặt xe đến đây dễ, nhưng về thì e là nan giải đấy."
Hàn Trân mím môi, không lên tiếng.
Trên bãi biển tư nhân này toàn là người lập hội lập nhóm rồi tự lái xe tới, đang nghỉ lễ nên lượng người lưu thông rất đông, Hàn Trân quả thực đã đặt xe nhưng số thứ tự của cô là 144, không biết sẽ phải chờ đến mùa quýt năm nào.
Hà Chiêu lái xe của tổ chương trình đưa cô về, đưa đến tận ngã rẽ hành lang tầng ba của khách sạn, phòng mà cô thuê.
Hàn Trân dừng lại trước cửa, "Tới nơi rồi."
"Cô ở một mình trong khách sạn phải chú ý an toàn, người lạ gọi thì đừng mở cửa."
Cô không nhịn được mà phì cười, "Biết rồi, tôi đâu còn là trẻ con."
"Cô giống lắm." Hà Chiêu rũ mắt nhìn khuôn mặt mịn màng chỉ to bằng bàn tay của cô, "Vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm."
Đợi đến khi Hà Chiêu rời khỏi hành lang, cô mới mở cửa bước vào phòng, vào khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị đóng kín, bỗng bị một chiếc giày da mũi nhọn chặn lại.
Hàn Trân giật thót tim, sợ tới mức lông tơ trên người dựng đứng, không dám thả lỏng tay.
"Là tôi." Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp và lôi cuốn của Quý Đình Tông như đang gõ lên trái tim của Hàn Trân.
Cô buông tay rồi mở rộng cánh cửa, trái tim kinh hãi vẫn đập thình thịch chưa ổn định lại, "Không phải anh đang ở Bắc Kinh ư?"
Đôi mắt của người đàn ông rất sâu, lúc này anh đứng ngược sáng nên trông càng nặng nề và sâu lắng hơn, "Nhớ em nên đến thôi."
Anh không thích dùng đặc quyền và được bật đèn xanh trong những vấn đề riêng tư, hành trình hơn sáu trăm kilomet dặm trường gió bụi, anh tự lái xe một đoạn rồi đổi sang đi tàu cao tốc, vất vả vô cùng.
Trái tim Hàn Trân vẫn đang đập loạn nhịp, "Thế này có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"
Quý Đình Tông cởi bỏ chiếc áo khoác da ngắn tại huyền quan, sau đó vừa cởi khuy áo vừa hôn cô say đắm, mút lấy hương rượu ngọt ngào trong miệng cô, cơ thể tráng kiện cứng như thép nóng rẫy, nóng đến mức Hàn Trân gần như tan chảy từ trong ra ngoài.
"Việc đó tính sau đi." Anh dùng sức vây khốn cô trong lồng ngực, ép chặt người cô vào nơi trái tim đang đập rộn rã, "Ai đưa em về vậy?"
Anh đến đây từ trước đó nhưng đứng ở lối thoát hiểm hút thuốc, cảnh tượng diễn ra tại cửa vừa rồi cũng được chứng kiến trọn vẹn.
Đầu lưỡi Hàn Trân bị mút đến tê dại, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở, "Đồng nghiệp."
"Người lần trước à?"
Cánh môi của cô bị chà đạp đến mức sưng tấy và đỏ bừng cả lên, "Người khác."
"Rốt cuộc thì có mấy người hả?" Dục vọng đang sục sôi của Quý Đình Tông dường như có xu hướng biến mất, "Tôi không đến nên em kiếm người khác đấy à?"
Lòng bàn tay thô ráp và khô ráo của anh luồn vào trong gấu váy, nắm lấy mông cô rồi ra sức nhào nặn, cảm giác nhức nhối như điện giật khiến xương cốt Hàn Trân tê rần, vành mắt ngập tràn ánh nước.
"Trùng hợp thôi, đừng đổ oan cho người khác."