Trên hành lang và bậc thang của tòa nhà văn phòng đều được trải thảm đỏ, trang hoàng vừa nhã nhặn vừa sang trọng nhưng không quá mức phô trương. Trên bức tường, cứ cách vài mét lại được dán “năm điều nên và không nên” dành cho cán bộ công nhân viên chức.
Quý Đình Tông không thích tám chuyện, sau khi phân phát nửa bao thuốc lá, anh tự tìm cho mình một nơi yên tĩnh.
Hầu hết các lãnh đạo đồng liêu trong cơ quan đều có bụng bia hoặc đã lớn tuổi, trong người ít nhiều có bệnh nền nên khí sắc rất kém. Chỉ có anh là mặt mũi sắc nét toát lên hào khí mạnh mẽ, thân hình cao lớn, phong thái uy nghiêm.
Tỷ lệ nam nữ trong các cơ quan đơn vị luôn mất cân bằng, đặc biệt là tại tòa nhà Văn phòng Tỉnh ủy, các nhân viên nữ chủ yếu tập trung ở bộ phận hậu cần, độ tuổi trải dài từ sinh viên vừa tốt nghiệp cao học cho tới đầu ba mươi.
Để được chiêm ngưỡng vị Thư ký trưởng có ngoại hình và phong thái xuất chúng này, danh sách nhân viên hậu cần phụ trách việc quét dọn văn phòng của anh từng là sự biến động lớn nhất tại cơ quan.
Mân Thanh bước ra khỏi thang máy, trong tay cầm theo hai tập văn kiện đi thẳng đến chỗ anh: “Thư ký trưởng, lịch trình của Bí thư đã hoàn tất, cần anh ký tên.”
Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, nhận lấy.
“Bút.”
Anh xem xét cẩn thận một lượt, Mân Thanh đưa bút tới, đồng thời đưa cả tập tài liệu còn lại.
Đó là báo cáo điều tra vụ án ở huyện Lam Ngọc.
Huyện trưởng huyện Lam Ngọc Tào Bình, biển thủ một khoản tiền lớn từ quỹ xóa đói giảm nghèo và tiền vốn các dự án, lợi dụng chức quyền mua bán quan tước, cảnh sát đã tìm thấy một trăm kilogam vàng thỏi được xếp ngay ngắn trong một ngôi nhà do hắn đứng tên. Số tài sản khổng lồ này hiện chưa tra ra được nguồn gốc, còn Tào Bình thì vẫn đang trốn chạy.
Tỉnh rất xem trọng vụ án này, Bí thư đã đích thân phê duyệt chỉ thị, báo cáo điều tra được đồng thời trình lên Tỉnh ủy và Chính phủ Nhân dân tỉnh*.
(*Chỗ này lại giải thích một chút cho các bạn dễ hiểu, Tỉnh ủy thì Việt Nam cũng gọi y chang, người đứng đầu Tỉnh ủy là Bí thư Tỉnh ủy, còn Chính phủ Nhân dân tỉnh tương đương với UBND tỉnh nhé, người đứng đầu là Tỉnh trưởng, tương đương với chủ tịch UBND tỉnh bên mình.)
“Tôi sắp sửa có cuộc họp.” Nét chữ của Quý Đình Tông mạnh mẽ và có hồn.
“Cậu chuyển hai tập tài liệu này thành văn kiện khẩn cấp rồi đưa tới văn phòng của Bí thư.”
Mân Thanh nói mình đã hiểu, nhưng sau đó vẫn đứng im tại chỗ. “Thư ký trưởng, điện thoại của anh để trong văn phòng cứ đổ chuông mãi…”
Quý Đình Tông ngăn anh ta lại, vị lãnh đạo đứng thứ hai của tỉnh Giang Châu họ Lý, lúc này Tỉnh trưởng Lý đang thò nửa người ra khỏi phòng họp, vẻ mặt ôn hòa làm động tác tay với anh, nói muốn thảo luận về một tài liệu mà Văn phòng Tỉnh ủy đã báo lên các bộ và Ủy ban Trung ương tại Bắc Kinh.
Cấp trên kiểm tra và giám sát việc thực thi công vụ thường không lấy thực tích làm tiêu chuẩn, mà là các tài liệu đã qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Đây là vấn đề thuộc phạm vi hành chính của anh do đó Quý Đình Tông không thể không coi trọng, anh dập điếu thuốc rồi bước vào phòng họp.
...
Tin tức hôm nay Hàn Trân nghỉ ốm, không hiểu tại sao chị Nhan lại biết, thế là chị ấy đã mời cô đi ăn đồ Nhật.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng, việc kinh doanh rất tốt, chỉ có điều vị trí hơi xa, nằm gần công viên ngoại ô phía tây.
Cô đã lái chiếc BMW “để không” trong gara kia.
Nhà hàng có không gian rất riêng tư, ánh sáng lập lòe, chị Nhan đưa cho cô một tấm danh thiếp rồi nói: “Chủ tịch của tập đoàn Trương thị tổ chức tiệc mừng thọ 60 tuổi, nếu em rảnh mà đài truyền hình không làm nghiêm thì chị sẽ giới thiệu em tới đó làm người dẫn chương trình.”
Hàn Trân gẩy gẩy lư hương đang cháy trên bàn.
“Khi nào ạ?”
“Mùng một tháng năm.”
Đây là ngày nghỉ theo quy định của nhà nước, các cơ quan đơn vị đều được nghỉ, đài truyền hình cũng không ngoại lệ. Kỳ thực trong lòng cô đang ấp ủ một kế hoạch chưa thành hình, hiếm khi không tỏ ra hứng thú, không lên tiếng đáp lại.
Chị Nhan sờ lên trán cô, hỏi: “Còn sốt à? Sao ngay cả kiếm tiền mà cũng không ham thế.”
Nhân viên phục vụ kéo mở cánh cửa trượt, sau đó lần lượt xếp các đĩa đồ sống phong phú lên bàn, Hàn Trân đợi cửa phòng bao đóng lại mới ngập ngừng cấp tiếng: “Nghỉ lễ, có thể em sẽ có kế hoạch khác.”
Chị Nhan nghe giọng cô không mấy chắc chắn. “Đừng bảo với chị kế hoạch này liên quan tới đàn ông đấy nhé, em thật sự đang yêu đấy à?”
Hàn Trân không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nở nụ cười rồi đưa cho chị ấy một ly nước ô mai.
“Nếu không sắp xếp được thì em sẽ báo trước cho chị.”
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, chị Nhan cảm thấy có đến tám chín phần là cô nghiêm túc với mối quan hệ này. “Vậy em cứ suy nghĩ đi, tiền thù lao chỉ có nhiều trở lên thôi.”
Khi bữa ăn chuẩn bị kết thúc, chị Nhan nhận được cuộc gọi từ bảo mẫu, nói Đa Lạc ăn hải sản bị dị hiện đang nôn mửa, con gái là tính mạng của chị ấy vậy nên không dám chậm trễ một giây phút nào.
Sau khi hai người tạm biệt, cô cẩn thận lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Bỗng nhiên một chiếc Land Rover lao xuống dốc, chiếc xe có quán tính lớn nên lao thẳng vào đuôi xe cô, đèn pha phía sau kêu rầm một tiếng rồi vỡ nát.
Tài xế bên kia rất ngổ ngáo, thò người ra ngoài cửa sổ rồi lớn tiếng mắng chửi: “Đạp phanh cái đéo gì đấy! Đường là của nhà mày à, loại đần độn này!”
Cơ thể Hàn Trân đột nhiên lao mạnh về phía trước, sau đó thân trên đập mạnh vào lưng ghế lái, lồng ngực bị va đến phát đau.
Cô quay người nhìn sang, đồng tử ngay lập tức co lại, người ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Land Rover kia chính là Chu Tư Khải, anh ta mặc chiếc áo sơ mi lót vải lanh trắng như tuyết, ăn mặc trông chẳng ra hình người.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, hiển nhiên là Chu Tư Khải cũng nhận ra cô, nghĩ đến việc bị tạm giam một tuần cách đây không lâu, trong lòng anh ta rất tức giận, anh ta lập tức xuống xe rồi liên tục đập lên cửa sổ xe của cô.
“Hàn Trân, cô ra đây.”
Cô không muốn nên thuận tay khóa cửa xe lại, bàn tay nắm chặt điện thoại ướt đẫm mồ hôi, trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng.
Mỗi lần Chu Tư Khải gặp cô, tâm trạng của anh ta đều không được ổn định.
La Thiến quản rất nghiêm, số lần anh ta tới các quán bar đồng tính trong thành phố để giải khuây ngày càng ít, lần này do đã kìm nén quá lâu nên anh ta chơi rất hăng máu, còn dùng cả vài viên hải cẩu hoàn, thuốc chưa tan hết nên nhiệt lượng trong người vẫn đang bùng lên.
Anh ta chống nạnh, lượn quanh chiếc BMW nửa vòng rồi tức tối đá mạnh lên cửa xe một cái.
“Cô càng ngày càng giỏi nhỉ! Bây giờ cô chuyển tới chỗ nào rồi?”
“Liên quan gì đến anh!”
Hàn Trân bình tĩnh trở lại, ấn còi xe, âm thanh này đã thu hút sự chú ý của bảo vệ khu vực đó.
“Anh này, mong anh xử lý sự cố trước, đừng kích động.”
Chu Tư Khải không hề kiềm chế lại.
“Mấy người thì biết cái gì, trong xe là vợ cũ của tôi, chưa ly hôn đã chạy theo thằng khác, tôi lại không được…”
“Miệng của anh sạch sẽ chút đi!” Hàn Trân đẩy mạnh cửa xe ra, Chu Tư Khải không kịp lui về sau nên ngã vào vũng nước trên đường.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh đâm vào đuôi xe của tôi nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Gần tám giờ tối, Hàn Trân đang đứng ở cửa chính phòng quản lý giao thông thì nhận được cuộc gọi từ Quý Đình Tông.
“Em đang ở đâu?”
Cô cất tiếng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Đường Nguyên Bình, em lái xe của anh rồi xảy ra va chạm.”
Quý Đình Tông đang cúi đầu viết tài liệu, động tác chợt dừng lại, hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Hàn Trân hít sâu một hơi: “Có một chút, một bên đèn xe bị vỡ, cản sau xe cũng bị nứt…”
“Tôi hỏi em có bị thương nặng không.”
“Em không bị thương.”
Người đàn ông đứng dậy cầm áo khoác đang treo trên lưng ghế, bóng dáng toát lên vẻ quyết đoán và kiên định, bước ra khỏi văn phòng.
“Chờ tôi đến.”
Biển số xe của Chu Tư Khải ở phòng quản lý giao thông có ghi chú đăng ký đặc biệt, chiếc xe này đã gây ra mấy vụ tai nạn, người đứng ra nộp phạt là tài xế, còn anh ta ngồi trong xe không lộ diện.
Hàn Trân cố ý tránh né anh ta, đứng im bất động trước cửa ra vào sáng đèn.
Cảnh sát giao thông mặc đồng phục đi tới đi lui, Chu Tư Khải đã dùng thuốc nên không dám gây rối ở đây, chỉ nhìn chằm chặp cô bằng ánh mắt u ám.
Hàn Trân đứng nửa tiếng đồng hồ, lưng đau eo nhức, cho đến khi một chiếc Audi màu đen dừng lại trước cửa, hạ cửa xe xuống.
Quý Đình Tông lộ ra nửa cơ thể, ánh đèn neon trên phố hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị và đoan chính của anh, vừa điềm tĩnh vừa sắc sảo.
Trái tim đang thấp thỏm của cô bình tĩnh lại phân nửa, cô rảo bước tiến tới rồi chui vào trong xe.
“Xe đã đưa đi…”
Tâm trí Quý Đình Tông không đặt lên chiếc xe đó, anh hỏi: “Em thật sự không bị thương chứ?”
“Em không sao mà.”
Vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm túc, anh nắm lấy cổ tay cô rồi kiểm tra thắt lưng, sau đó đến đùi và mông. Tâm trạng của Hàn Trân vốn đang nặng trĩu, lúc này không hiểu sao lại không nhịn được mà bật cười.
“Nhột quá.”
“Rốt cuộc thì em có biết lái xe không hả.”
Cô nghiêm túc gật đầu rồi trả lời: “Em biết mà.”