Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 48: Cọ xát




Buổi sáng, Quý Đình Tông nhận được một cuộc điện thoại.

“Thư ký trưởng Quý, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”

Giọng nói này rất quen tai, “Lão Tưởng?”

“Là tôi, Tưởng Thiên Thừa.” Giọng nam bên kia điện thoại ôn hòa và dí dỏm: “Anh nhậm chức gần hai năm rồi, công việc của tôi lại quá bận rộn nên ít liên lạc, trong lòng tôi vẫn nhớ mãi, lần này tìm anh là để xin một cái hẹn, cũng coi như là để tôi tới chào chủ nhà chứ nhỉ.”

Quý Đình Tông cười nói, “Đúng là lâu rồi không gặp.”

Tưởng Thiên Thừa từng là ông chủ công ty xây dựng lớn nhất Cát Đông, khi anh được điều xuống làm thị trưởng, để thúc đẩy kinh tế hai người đã có khoảng thời gian qua lại rất mật thiết, giao tình không nhạt.

Công ty xây dựng Phong Dụ ngày đó chính là tiền thân của Quảng Hà ngày nay nhưng đã có sự phát triển vượt bậc. Tập đoàn Quảng Hà hiện đã trở thành doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất tỉnh Giang Châu, nắm trong tay hơn 70% tổng số dự án xây dựng đường cao tốc đô thị.

“Sao nào, tôi có vinh hạnh được hẹn gặp anh không?”

Cánh tay phải của anh bị Hàn Trân gối đầu hơn nửa đêm nên gần như đã tê dại, anh đổi điện thoại sang tay trái. “Có thể gặp mặt.”

Đầu bên kia vui mừng hớn hở, “Anh đang ở văn phòng à?”

“Huyện Kim Thuỷ.”

Tưởng Thiên Thừa cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Anh xuống huyện công tác ư?”

“Đi thăm bệnh thôi.” Quý Đình Tông cụp mi mắt.

Ngoài cửa sổ mưa rơi liên miên không dứt, ánh sáng hiu hắt chiếu lên gương mặt sạch sẽ đang say giấc nồng của Hàn Trân, ngay cả hơi thở của cô cũng mỏng manh tựa như dòng nước ấm, không làm người ta bỏng rát.

Anh cúp điện thoại, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng gầy của cô. “Nên dậy đi thôi.”

Anh chỉ báo cho Văn phòng Tỉnh ủy nghỉ ốm nửa ngày.

Quý Đình Tông là kiểu đàn ông có đam mê mạnh mẽ với công việc, ngày còn đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Cát Đông, anh vẫn còn lòng hăng hái bừng bừng.

Tỉnh điều anh xuống địa phương một là vì coi trọng năng lực của anh, hai là giúp anh tạo dựng danh tiếng để ngày sau dễ bề đề bạt thăng chức.

Năm đó, Cát Đông vẫn còn chế độ quan liêu, các phe phái tranh đấu vô cùng hỗn loạn, mười một thành viên trong Uỷ ban Thường trực chia làm chín phe phái, trắng trợn vơ vét tài sản vào túi riêng, tranh quyền đoạt chức, khiến dân chúng oán than.

Anh đến nhậm chức chưa đầy nửa năm đã thu hồi được hơn trăm triệu tiền công quỹ, thu phục lòng dân, tiếng hành cải cách chấn chỉnh, đập tan các phe phái, tập trung quyền lực vào tay Bí thư Thị ủy thành phố Cát Đông. Người đứng đầu thành phố này tuổi tác đã cao hơn nữa còn thường xuyên đau ốm, vậy nên đã nộp đơn lên tỉnh xin được về hưu sớm. Quý Đình Tông xử lí xong xuôi cục diện hỗn loạn thì nắm giữ toàn bộ quyền lực trong tay, anh là người rất có đức hạnh nên người trên kẻ dưới đều tâm phục khẩu phục.

Hàn Trân vờ như không nghe thấy lời anh nói, xoay người chui vào trong chăn.

Quý Đình Tông véo vào nơi nhạy cảm trên eo khiến cô hơi run lên, cô co người rồi rúc vào chăn sâu hơn nữa. “Mới mấy giờ…”

“ Không dậy đúng không?” Người đàn ông siết chặt vòng tay, cơ thể hai người áp sát không một khe hở. “ Vậy thì tôi sẽ bỏ em lại đây.”

Giọng nói trầm thấp của anh giống như hòn đá cọ sát lên thần kinh của cô, vừa ám muội vừa xấu xa, khiêu khích khiến vành tai cô đỏ bừng.

Ôm cơ thể mềm mại của người con gái trong lòng, dục vọng chưa được giải phóng lại có xu hướng trỗi dậy, mạn sườn Hàn Trân bị anh ấn chặt xuống.

Anh hôn dọc theo hõm cổ cô, bộ râu mới mọc sau một đêm vừa dày vừa cứng, chúng cọ xát lên da khiến cô phải rùng mình.

Hàn Trân không kịp né tránh, cánh tay của anh vây chặt lấy cô, không để cô giãy dụa. Quý Đình Tông rất giỏi dày vò người khác, anh dùng răng gặm cắn lên bả vai và tấm lưng trần của cô từng chút một, cắn hết chỗ này đến chỗ khác. Trải nghiệm tình dục của cô gần như đều bắt nguồn từ anh, từ tận đáy lòng cô không cách nào từ chối, cũng không thể chịu nổi, vành mắt long lanh ánh nước.

Cô bấu chặt bàn tay nóng bỏng đang nhào nặn trước ngực mình, xúc cảm mềm mại và đầy đặn ở nơi đó khiến người đàn ông mê mẩn không muốn dừng lại, giọng nói hơi khàn của Hàn Trân cất lên: “Em dậy rồi mà.”

Anh khẽ cười, xoay mặt cô lại hôn một cái thật mạnh lên môi cô rồi mới chịu buông tay. “Nhanh lên em.”

Cô vệ sinh cá nhân rất nhanh chóng, nhưng mất thời gian trong khâu bảo vệ cổ họng. Sau cơn sốt cao, cô không ho nhiều nhưng cổ họng hơi viêm. Hàn Trân đến phòng lấy nước bưng một chậu nước ấm về, làm ướt khăn sau đó quấn quanh cổ, đến khi khăn lạnh thì lại ngâm vào nước nóng, liên tục như vậy hai ba lần mới thôi.

Quý Đình Tông nhàn nhã lật giở quyển tạp chí, kiên nhẫn chờ cô. “ Làm vậy có tác dụng không?”

Cô ngậm hai viên thuốc bổ họng, thành thật trả lời: “Cách này là đàn chị trong đài dạy em, có tác dụng về mặt tâm lý.”

Trận sét đánh tối qua làm đứt một đoạn đường điện cao thế, gây ra một vụ cháy rừng phạm vi nhỏ. Đại sảnh bệnh viện rơi vào tình trạng hỗn loạn, phó viện trưởng phụ trách công tác lâm sàng, do nhân lực không đủ nên cũng phải đứng ra khám chữa cho bệnh nhân.

Ông vốn định liên hệ để người bên Huyện đến tiếp đón anh nhưng bị Quý Đình Tông từ chối, phó viện trưởng cũng không dám ý kiến, chỉ nồng nhiệt bắt tay anh. “Thư ký trưởng, lần sau anh đến huyện Kim Thuỷ, tôi nhất định sẽ chiêu đãi thật tử tế.”

Quý Đình Tông đứng thẳng lưng, đáp: “Việc đó không quan trọng, ông cứ hoàn thành tốt chức trách của mình đi.”

Trên đường trở về, khi đi ngang qua một khu chợ buổi sáng tại huyện Kim Thuỷ, chiếc xe bị kẹt lại mười phút.

Hàn Trân ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sạp hàng bên lề đường có bán anh đào, mơ, hoa dương hoè, chúng được bày trong các sọt trúc, nhìn rất tươi mới, mọng nước và tràn ngập không khí ban mai.