Phía tây thành phố đang sửa đường nên giao thông bị kiểm soát, Hàn Trân không để chị Nhan đưa cô đi tiếp nữa, chuyện chuyển nhà đến đường Hương Đảo cô cũng chẳng hé răng nửa lời.
Quý Đình Tông quyền cao chức trọng, mỗi một câu nói hay một cái dậm chân thôi cũng có sức ảnh hưởng rất lớn trong tỉnh và thành phố.
Nguồn gốc tài sản và mối quan hệ nam nữ là hai điều mà dù ở trong tối hay ngoài sáng cũng đều thu hút sự chú ý.
Tính cách của Hàn Trân vốn không thích rêu rao khoe mẽ, do đó cô sẽ không chủ động tiết lộ.
Về đến đường Hương Đảo là gần chín giờ, sắc trời đã tối mịt, thậm chí còn có hạt mưa lất phất, bảo mẫu mở cửa đón cô. “Hai ngày tới sẽ có một cơn bão nhỏ, cô Hàn nhớ mang theo ô nhé.”
Giữa đường trời đổ mưa lớn, Hàn Trân đi bộ, còn tính sai khoảng cách nên không tránh được. Mái tóc cô sũng nước, vừa vào nhà đã bắt đầu hắt hơi liên tục.
Trong lúc bảo mẫu đến phòng bếp nấu canh gừng, Quý Đình Tông gọi điện thoại tới, giọng nói trầm ấm bình thản cất lên: “Về rồi à?”
Hàn Trân khẽ “ừm” một tiếng, giọng thều thào: “Anh đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông còn chưa kịp trả lời thì một giọng nữ dịu dàng vang lên trong điện thoại: “Ông chủ, ngài có cần dịch vụ mát xa không?”
Cô cau chặt mày lại, hỏi: “Anh đang ở một mình à?”
“Không.” Anh trả lời dứt khoát: “Có bốn năm người.”
Hàn Trân không lên tiếng, Quý Đình Tông bật cười rồi vạch trần sự lo lắng của cô. “Không tin à? Thế gọi video nhé?”
Trong ống nghe quả thực có tiếng nói chuyện của những người đàn ông khác, thi thoảng có thể nghe được một hai câu, nội dung rất chuẩn mực.
Không phải mấy chuyện xằng bậy như cô đã nghĩ.
Trong giới quan trường, việc ăn chơi hưởng lạc, trai gái hay có hành vi man rợn là những tội tương đối nghiêm trọng, mà tại khía cạnh này Quý Đình Tông rất có chừng mực, không làm trò xằng bậy.
Sau khi công tác thị sát kết thúc thường sẽ sắp xếp cho cán bộ thư giãn tại các quán rượu hoặc trung tâm tắm gội*.
(*Địa điểm tích hợp các dịch vụ bể bơi, massage, gym, đánh bài,… Đã chú thích ở chương 32)
Trừ những trường hợp bắt buộc, anh trước giờ cũng không thích uống rượu. Không phải do tửu lượng của anh không tốt, khi tỉnh muốn kêu gọi vốn đầu tư cho các dự án, phải tới Bắc Kinh để “điều động nội bộ”, mấy tên bộ trưởng nắm trong tay quyền lực và quỹ tài chính là một đám quan liêu đích thực, không lên bàn rượu thì không chịu cho qua.
Nhưng một khi có rượu vào thì đám người này hoàn toàn mất không chế, mấy việc như cấp vốn hay phê duyệt hạng mục đều hào phóng đến kinh người.
Quỹ xóa đói giảm nghèo của huyện Lam Ngọc ban đầu chỉ là bảy mươi triệu tệ, số tiền năm mươi triệu sau này được cấp thêm là nhờ vào việc Quý Đình Tông làm chủ trên bàn tiệc, nâng chén uống hết ly này tới ly khác đổi lấy được.
Trong số các cán bộ có mặt trong chuyến thị sát này, anh là người trẻ tuổi nhất, vóc dáng cũng được giữ gìn tốt nhất.
Hơi nước ngưng tụ trên lồng ngực săn chắc của anh, cơ bắp màu bánh mật lộ ra trần trụi.
Quý Đình Tông buộc chặt áo choàng tắm, ra hiệu cho người bên cạnh sau đó bước ra khỏi phòng xông hơi. “Sao giong lại khàn vậy?”
“Em đi bộ về.” Cô hắng giọng rồi nói tiếp: “Không ngờ trời lại đổ mưa.”
Người đàn ông im lặng vài giây sau đó hỏi cô: “Em biết lái xe không?”
“Em biết.”
Giọng mũi của Hàn Trân rất ngọt, âm thanh yểu điệu quyến rũ, khiến người ta tê tái tận xương tủy.
Yết hầu của Quý Đình Tông khẽ cử động lên xuống. “Trong gara có một chiếc không dùng đến, chìa khoá bảo mẫu sẽ tìm cho em.”
Cô đang nhấp một ngụm canh gừng nóng hổi, vốn định nói không cần, nhưng sợ từ chối nữa sẽ khiến anh không vui.
Thường ngày anh khá tốt tính, thái độ hòa nhã ở mức độ vừa phải kèm theo cả vài phần uy nghiêm, nhưng khi sắc mặt lạnh đi lại toát ra một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Từ ngày đầu quen biết, từ tận đáy lòng cô luôn cảm thấy sợ anh, cô đổi giọng hỏi: “Khi nào thì anh về?”
“ Ngày mai.” Đầu dây bên kia không nói thêm gì nữa.
“Cúp nhé.”
…
Trong gara có một chiếc BMW Series 8 mới tinh.
Hàn Trân thấy nó quá khoa trương nên không lái, ngày hôm sau thành phố tổ chức cuộc thi xe đạp đường bộ mang tên “Cup Ngu Sơn”, địa điểm tổ chức là đường Bàn Sơn trong địa bàn một huyện của tỉnh.
Tiền Dĩ Nặc lái xe chuyên dụng của nhà đài, anh ta bảo Hàn Trân ngồi ở ghế lái phụ rộng rãi. Quãng đường cả đi và về phải mất ba bốn giờ, ghế ngồi phía sau chật chội, ngồi lâu sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.
Hàm ý trong hành động của anh ta rõ như ban ngày, các đồng nghiệp bắt đầu nhốn nháo. Tiền Dĩ Nặc cầm vô lăng, xởi lởi nói với đám người phía sau: “ Tiểu Trân là người dẫn chương trình trước ống kính lần này, tôi chỉ lo nghĩ cho trạng thái của cô ấy thôi.”
Âm thanh nhốn nháo còn lớn hơn ban nãy.
“ Tôi phải vác thiết bị quay chụp nặng mười mấy cân đây này, sao cậu không lo cho trạng thái của tôi thế?”
“Vị trí nào mà chẳng phải lo lắng tới trạng thái? Tiền Dĩ Nặc, cậu thiên vị thì thừa nhận quách đi cho xong, giả vờ giả vịt với ai vậy.”
Hàn Trân đứng ngoài cửa xe, tình huống này khiến cô cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. “ Ghế sau cũng tốt mà, tối qua tôi ngủ không ngon giấc, ngồi ghế sau có thể ngủ bù.”
Tiền Dĩ Nặc khăng khăng nói: “Tiểu Trân, vị trí này giữ cho cô đó.”
Cô nghe vậy thì càng không muốn ngồi, nhường ghế lái phụ cho một đồng nghiệp tuổi tác khá lớn, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế sau.
Đài truyền hình thành phố được huyện chiêu đãi, dùng bữa tại một nhà hàng ở ven đường.
Mọi người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, Tiền Dĩ Nặc rất chu đáo, anh ta ngồi bên cạnh cô cầm bát lấy đũa. “Tiểu Trân, cô gầy quá, ở quê của tôi mà thế này thì sẽ bị coi là không ăn đủ bữa đấy.”
Quả thực cô không có lời gì để nói, đành thuận theo lời anh ta hỏi lại: “Quê của anh ở đâu?”
“ Một làng chài nhỏ thôi.” Tiền Dĩ Nặc đeo một chiếc kính không gọng, rất có phong thái của người tri thức. “Tôi học đại học ở một trường truyền thông tại địa phương, không thể so được với cô, được tuyển thẳng vào Chiết Đại đâu.”
Hàn Trân không tiếp lời.
Năm đó sau khi cha qua đời vì bạo bệnh, gia đình cô đã xảy ra tranh chấp với ngôi trường mà ông làm việc suốt mấy năm khiến cả gia đình dậy sóng không yên, tính tình mẹ cô cũng vì thế mà thay đổi hoàn toàn.
Vì để thoát khỏi phiền phức, bà đã ép cô chuyển tới Ngu Sơn.
Nếu không xảy ra chuyện này, thân là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của học viện, ngoại hình xinh đẹp, phong thái tự nhiên, thi lên thạc sĩ cũng vượt qua điểm chuẩn, có thể vào Đài truyền hình Vệ tinh của tỉnh làm việc hai ba năm, dẫn một vài chương trình mà nhà nhà đều biết tới, tích lũy độ nổ tiếng làm bước đệm, cô hoàn toàn có khả năng bước vào Đài truyền hình Vệ tinh Bắc Kinh.
Vận mệnh luôn thay đổi, nhìn thì có vẻ mỗi một sự việc ta đều có quyền lựa chọn, nhưng trên thực tế vận mệnh không bao giờ tuân theo ý định của con người.
Đoàn người dùng bữa xong thì lập tức di chuyển tới địa điểm thi đấu.
Trời lại có mưa phùn lất phất, Hàn Trân là người duy nhất ở đây không mặc áo mưa, gió thổi quá mạnh cản trở việc cô lên hình.
Áo mưa của cô đã cởi ra đưa cho quay phim che chắn thiết bị.
Nửa sau của buổi phát sóng trực tiếp, mưa càng lúc càng to, người tham gia cuộc thi lái xe đạp rất chậm, nhưng ban tổ chức vẫn sợ mặt đường trơn trượt sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên đã cho cuộc thi kết thúc giữa chừng.
Hàn Trân ngồi vào xe trong tình trạng cực kỳ thê thảm, quần áo của cô chỉ vắt nhẹ thôi cũng chảy ra cả vũng nước.
Trên đường trở về Đài truyền hình, cô bắt đầu phát sốt, đầu óc mơ mơ màng màng, cô được mọi người đưa thẳng đến bệnh viện huyện để truyền dịch.