Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 41: Nụ hôn nồng cháy




Cô truy hỏi: “Hôm qua đẹp hơn hay hôm nay đẹp hơn?”

Anh cười mỉm, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt cô. “Càng mộc mạc càng đẹp.”

Người quản lý gõ cửa bước vào, trên tay cầm theo một chai rượu vang đỏ, anh ta đặt hai chiếc ly lên bàn tròn rồi cung kính nói: “Anh Quý, đây là chút tâm ý của ông chủ chúng tôi.”

Anh ta đang định khui nắp rót rượu thì Quý Đình Tông đã lạnh lùng ngăn cản. “Chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản thôi, đừng làm mấy chuyện thừa thãi, mang xuống đi.”

"Điều này e là..." Người quản lý đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lộ ra nét khó xử, ánh mắt như có như không lướt qua người Hàn Trân.

Cô đang cúi đầu nhấm nháp miếng cá cháy, là người miền nam, trong ba loại cá nổi tiếng mang đậm hương vị quê hương của sông Trường Giang cô thích loại cá này nhất.

Quý Đình Tông rít một hơi thuốc, sắc mặt hơi tối lại. “Định ngồi cùng luôn à?”

Người quản lý phát hoảng. "Không làm phiền, không làm phiền hai vị nữa."

Giữa chừng, Hàn Trân tới nhà vệ sinh một chuyến, người quản lý bất chợt xuất hiện ngoài cửa như âm hồn, anh ta đưa cho cô một tấm thẻ VIP rồi nói: "Đây cũng là tâm ý của ông chủ chúng tôi, từ nay về sau, nếu cô đến Hải Vân Thiên chiêu đãi bạn bè thì không cần phải xếp hàng đặt chỗ."

Hàn Trân thận trọng, kiên quyết không nhận tấm thẻ.

Người quản lý ngăn cô lại, nhất quyết phải tặng cho bằng được. “Nếu cô không nhận thì tôi không biết phải ăn nói với ông chủ thế nào.”

"Anh Quý cũng có chứ? Nếu không có thì tôi sẽ đưa tấm thẻ này cho anh ấy trước." Hàn Trân nhanh chóng đi tới đẩy cửa. "Nếu anh ngại thì tôi hỏi giúp anh nhé."

Hành động biếu quà lén lút này, dù là âm thầm hay công khai thì mục đích vẫn là để lấy lòng Quý Đình Tông, do đó không thể quá lộ liễu. Người quản lý không theo sau cô nữa, anh ta đã hiểu cô là người cứng đầu và kiên quyết, do đó không cố đeo bám.

Rời khỏi Hải Vân Thiên, hai người một trước một sau đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Quý Đình Tông nói chuyện điện thoại suốt đường đi, bước chân vừa nhanh vừa vững vàng, Hàn Trân bám theo sau anh, bóng lưng của người đàn ông phẳng phiu và nghiêm chỉnh, chiếc áo khoác gió màu cà phê dài qua đầu gối, mái tóc đen dày sau gáy được cắt tỉa gọn gàng, đường nét khuôn mặt chìm trong ánh đèn đan xen của hầm để xe, phong thái tao nhã toát ra trên người anh rất khó có thể che đậy.

Tim Hàn Trân đập thình thịch, một người đàn ông mang đậm dáng vẻ đĩnh đạc, chín chắn như anh rất có sức sát thương đối với phụ nữ.

Sau khi anh cúp máy và ngồi vào xe, Hàn Trân bật đèn phía trước xe lên rồi nói: “Lần sau đừng chọn mấy nơi thế này để dùng bữa nữa.”

Chiếc xe lăn bánh khỏi bãi đỗ xe, Quý Đình Tông thong dong cất tiếng hỏi: “Không hợp khẩu vị của em à?”

Hàn Trân vốn định đáp phải, nhưng đĩa cá cháy hấp kia một mình cô đã ăn sạch bách, do đó đành lựa lời để nói: “Rêu rao quá, tìm một quán ăn nhỏ bên lề đường như lần trước, không ai quen biết ai cũng hay mà."

“Em sợ bị người ta dị nghị à?”

Cô lắc đầu, giải thích rõ ràng với anh: “Tay quản lý kia lén đưa đồ cho em, ngộ nhỡ gây ảnh hưởng xấu đến anh…”

Chiếc xe chuẩn bị rẽ ở khúc ngoặt, phải chờ đèn đỏ tại một ngã tư vắng người, Quý Đình Tông suy nghĩ rồi đáp lại: “Anh ta không dám đâu.”

Hàn Trân tỏ vẻ nghiêm túc. “Em đã tra rồi, trên năm nghìn là có thể dùng tên thật để tố cáo, đúng không?”

Ánh mắt anh tràn ngập ý cười, “Về mặt lý thuyết thì đúng là như vậy.”

Dáng vẻ chu đáo và chân thành lo nghĩ cho người khác của cô rất dễ thương, Quý Đình Tông ôm lấy eo cô kéo về phía mình. “Em đừng nghĩ nhiều.”

Môi Hàn Trân được bôi một lớp son dưỡng bóng loáng, khi tiến lại gần có thể ngửi thấy hương hoa trà thoang thoảng, người đàn ông phủ môi lên, mùi thuốc lá nồng đậm trong miệng anh mang tính xâm lược rất mạnh, Hàn Trân ngây ra, hàm răng dễ dàng bị anh cạy mở, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào trong khuấy đảo, quấn lấy lưỡi cô rồi tiến sâu tới tận yết hầu chật hẹp.

Nụ hôn nồng cháy trở nên ướt át, phát ra âm thanh khiến người ta phải ngượng ngùng.

Toàn thân cô như bị thiêu đốt, trán nóng bừng đến toát mồ hôi, cơ thể quá nhạy cảm, giữa hai chân bắt đầu rỉ nước, cô bất giác muốn siết chặt hai chân lại nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn, anh luồn tay vào chỗ xẻ tà của bộ sườn xám rồi chà sát lên bộ phận riêng tư của cô qua lớp tất quần.

Sống mũi cao thẳng chạm vào cổ cô, phả ra hơi thở nóng bỏng khiến cô như bị thiêu rụi.

"Ướt nhanh thật đấy."

Vành tai Hàn Trân đỏ bừng lên, cô cố dùng sức đẩy anh ra nhưng cơ thể anh giống như một bức tường sắt, không chút lay chuyển, cô hoảng hốt kêu lên: “Đèn xanh rồi kìa.”

Quý Đình Tông lúc này mới buông cô ra, điều chỉnh lại hơi thở loạn nhịp của mình, hỏi: “Em muốn về đâu?”

“Nhà em.” Hàn Trân hít thở dồn dập, điều chỉnh lại trang phục của mình. “Em quen giường rồi.”

Anh thẳng thừng vạch trần cô: "Em mới thuê căn nhà đó được nửa tháng."

Cô chớp mắt chột dạ, đáp: “Quen chăn ga gối đệm trên giường được chưa.”

Trả lời cũng thông minh đấy, có điều vẫn để lộ sự non nớt, người đàn ông tức đến bật cười. "Khi nào thì chuyển nhà."

"Em vẫn đang suy nghĩ."

Chiếc xe đậu ở đường Kim Thúy Hồ nhưng anh không lập tức mở khóa cửa thả cô đi.

Quý Đình Tông có trí nhớ rất tốt, thuộc kiểu thiên phú, điều này giúp ích rất nhiều trong công việc của anh. Trong những dịp trọng đại hoặc tham dự những cuộc họp lớn, anh luôn chỉ đi cùng các lãnh đạo cốt cán, không thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng với những người đã chạm mặt một lần, hai ba tháng sau anh vẫn sẽ có chút ấn tượng.

Tại mai viên ngày đó, anh từng trông thấy Chu Tư Khải ở phía xa. Lúc này, người đàn ông đó đang đứng dưới đèn đường, đút một tay vào túi và ngước nhìn lên ô cửa sổ tối đen trên tầng sáu.

Anh ta không chỉ đến một mình, tên tay sai từ trong khu nhà chạy ra. “Tổng giám đốc Chu, tôi đã gõ cửa mười phút nhưng không thấy ai trả lời, hoặc là mợ chủ không có ở nhà, hoặc là đang trốn, không dám ra ngoài gặp anh."

"Mợ chủ cái gì? Anh đã thấy mợ chủ nhà nào khiến chồng bị tạm giam bảy ngày trong đồn cảnh sát như cô ta chưa?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất khó coi.

"Sai người theo dõi chặt chẽ, hôm khác tôi sẽ lại tới."

Hai người đều im lặng, Hàn Trân hạ cửa xe xuống quan sát anh ta, cơ thể cô căng cứng, bàn tay nắm chặt lại, như thể một thanh kiếm treo lơ lửng trên không trung.

Nếu nói hận thì cũng chưa tới mức đó, xét về mặt tình cảm, hận tương ứng với yêu. Hàn Trân cảm thấy ghê tởm anh ta, anh ta giống như một âm hồn không chịu tiêu tán mà cứ lảng vảng, đeo bám cô vậy.

Con ngươi của Quý Đình Tông tối đi, ánh mắt cũng rất nặng nề, anh khởi động xe rồi điều khiển vô lăng rời khỏi con phố này.