Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 39: Tiếp tục rung xe (H)




Hàn Trân bị đâm đến mức tiếng rên rỉ trở nên vỡ vụn, chất giọng cao vút dễ nghe của cô càng khơi dậy ham muốn trong anh. Quý Đình Tông hôn cô, môi lưỡi đan xen khiến con người ta quên đi mọi thứ, anh ra sức thúc hông đâm chọc và cọ xát, cọ đến nỗi khiến cô kinh hãi, cọ đến nỗi khiến cô đạt cao trào.

Một dòng nước trong suốt phun ra từ trong âm đ*o, bắn tung tóe lên ngực anh, khiến cho chiếc áo sơ mi và áo gile của anh xuất hiện một vệt nước sẫm màu.

Bụng dưới của cô không ngừng co rút, vòng eo và sống lưng uốn cong trong bàn tay anh. Về mặt thị giác, cảnh tượng này vô cùng quyến rũ, trần trụi và sống động.

Động tác đưa đẩy của Quý Đình Tông chậm lại, ánh mắt nóng bừng lên, anh cẩn thận vuốt ve cô và tán thưởng: “Sướng đến thế cơ à?”

Hàn Trân không thở ra hơi, cơ thể mềm nhũn dựa vào bờ vai rộng của anh: “Không thích trong xe đâu.”

Không gian chật chội lại bị dương v*t đâm rút mãnh liệt, anh dùng sức quá lớn, động tác vừa bừa bãi vừa ngang ngược, không biết tiết chế, phần vai và lưng của Hàn Trân va vào ghế ngồi phía trước đến phát đau.

Quý Đình Tông dùng một chân mở cửa xe. “Vậy thì ra ngoài làm.”

Một luồng gió mát thổi vào trong xe, Hàn Trân hoảng sợ, ngay lập tức vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, mọi tế bào và lỗ chân lông trong cơ thể đều chống cự, hạ thể vừa đạt cao trào chảy lênh láng nước, vách thịt mềm mại siết chặt lại khiến Quý Đình Tông phải cau chặt mày, hơi thở nặng nề và ngột ngạt.

Phần dày nhất ở sát gốc dương v*t nổi chằng chịt gân xanh và mạch máu. Mí mắt Hàn Trân đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô đung đưa cặp mông tròn mẩy như thể đang cưỡi ngựa, động tác có phần trúc trắc, nuốt lấy cây gậy cứng rắn của anh.

Cô không có kinh nghiệm, động tác thiếu chính xác khiến cho người đàn ông lên xuống khó khăn. Anh lật người đè cô xuống ghế rồi đâm thằng nhỏ cương to màu đỏ tím vào thật sâu trong cô từ phía sau, dâm dịch trong hang động bắn ra tung tóe.

Ghế sau quá chật hẹp, cơ thể hai người áp sát lên nhau, ngọn lửa dục vọng bùng lên như được đổ thêm dầu, âm thanh va chạm phát ra tại nơi giao hợp vang vọng trong khoang xe.

Quý Đình Tông có làn da ngăm đen, lúc này phần ngực và cổ của anh đỏ bừng cả lên trông vô cùng gợi cảm, kích thích tố tăng vọt, bao phủ lấy làn da trắng sữa mềm mại của Hàn Trân.

Sức mạnh và vẻ đẹp, đối lập nhưng cũng bù trừ cho nhau.



Ngày hôm sau là thứ bảy, khi Quý Đình Tông vừa kết thúc màn chạy bộ buổi sáng thì đúng lúc chạm mặt Hàn Trân đang đi xuống lầu. Số 2 đường Hương Đảo là một căn biệt thự nhỏ hai tầng ở ven hồ, đây là dinh thự được nhà họ Quý mua tại Giang Châu do anh đứng tên.

Cha mẹ anh ly hôn từ sớm, mẹ anh định cư ở nước ngoài đã lâu, còn cha anh Quý Cam Đường thì sống ở Bắc Kinh, ông từ bỏ chính trị chuyển sang kinh doanh từ những năm ba mươi tuổi. Cuộc hôn nhân lần hai của ông là với một vũ công cấp một quốc gia, ngày trẻ từng đạt được giải thưởng Văn Hoa và từng có màn độc diễn tại Đại lễ đường Nhân dân.

Bình thường Quý Đình Tông sống ở đại viện cũ của Tỉnh ủy, sau khi mở rộng nơi này được gọi là khu cán bộ cao cấp, cơ sở vật chất tại đây rất đầy đủ, có phòng gym, quán cà phê, sân bóng rổ ngoài trời và cả nhà hàng Trung Quốc.

“Dậy rồi à.” Anh cởi áo khoác và chiếc áo lót màu xám đã ướt đẫm mồ hôi ra, để lộ thân hình với các khối cơ săn chắc. “Qua bên này ăn sáng đi.”

Hai chân của cô vẫn còn run rẩy. Tối qua lúc trên xe anh làm quá hung hãn, không gian lại chật hẹp, khiến cho chân cô bị chèn đến mức bầm tím, màn ân ái kéo dài đến gần rạng sáng mới kết thúc.

Cô vô thức ngủ lại ở đây, khi tỉnh dậy cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, Quý Đình Tông còn lấy một chiếc áo sơ mi cho cô mặc.

Hàn Trân ngồi vào bàn ăn, kéo vạt áo xuống che đùi. "Hôm nay anh được nghỉ à?"

“Tôi phải tới văn phòng tăng ca.”

Anh tăng ca là chuyện như cơm bữa, việc tiếp đón lãnh đạo được xem như một nhiệm vụ chính trị, việc này cũng giúp mở rộng lực lượng sản xuất của tỉnh, do đó cần phải nộp các tài liệu có liên quan để đánh giá thành tích chính trị.

Quý Đình Tông đưa cho cô một ly sữa không đường rồi hỏi: "Em có kế hoạch gì không?"

Cô nhấp một ngụm, cảm thấy rất hợp khẩu vị.

"Em sẽ đến làm người dẫn chương trình cho buổi lễ đính hôn của cậu cả tập đoàn Quảng Hà."

Ánh mắt bình thản của Quý Đình Tông khẽ dao động. "Em quen biết người bên đó ư?"

Hàn Trân lắc đầu: "Không quen, do bạn bè giới thiệu thôi, làm người dẫn chương trình cho mấy sự kiện như tiệc cưới được trả công cao lắm."

“Em thiếu tiền à?”

Cô hơi xấu hổ, hai tay siết chặt chiếc cốc. "Cũng không hẳn là thiếu, em chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt lúc rảnh thôi."

Quý Đình Tông tựa vào lưng ghế, tư thế ngồi rất tùy tiện, đùi anh áp vào đầu gối cô, cau mày hỏi: “Mấy ngày vừa rồi không tìm tôi là do bận kiếm tiền tiêu vặt à?”

Giọng điệu của anh không mang theo ý trách cứ, cô không trả lời coi như ngầm thừa nhận, Quý Đình Tông khẽ cười một tiếng. “Để tôi đưa em đi.”

“Có tiện đường không? Em đến Vân Hải Lâu cơ.”

“Chở em đi thì thế nào cũng tiện đường cả.” Anh đứng dậy bước vào phòng tắm, giọng nói trầm thấp bị tiếng nước chảy tí tách át đi. Hàn Trân nhìn qua, thấy trên tấm kính mờ hiện lên thân hình cường tráng của người đàn ông.

Trên người cô và anh có mùi sữa tắm giống nhau, áo của Hàn Trân đã đứt hết cúc, cô đành phải sơ vin chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh vào cạp quần jeans.

Quý Đình Tông điều khiển vô lăng rẽ vào bãi đậu xe. “Nhớ đừng có tắt nguồn điện thoại, buổi tối cùng nhau dùng bữa được không?"

“Em cũng chưa biết nữa.” Hàn Trân nói thẳng: “Sau lễ đính hôn, chủ nhà sẽ tổ chức tiệc.”

Phía trước có một chiếc BMW đang chặn ngang đường, anh bấm còi sau đó cất cao giọng nói: “Em từ chối tôi đến nghiện luôn rồi hả.”

Hàn Trân nuốt nước miếng, đáp: "Sau khi dẫn chương trình xong, em sẽ gọi cho anh.”

Buổi lễ đính hôn này cũng là chị Nhan làm trung gian giới thiệu cho cô. Lúc này, chị ấy đang đợi Hàn Trân ở cửa, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng rất bắt mắt.

Trông thấy cô bước ra từ chiếc xe Audi, giọng điệu của chị ấy mang theo sự tò mò, hỏi: "Ai chở em đến vậy? Bạn trai mới à?"

Cửa sổ bên ghế lái đóng kín, chị Nhan không nhìn được rõ dáng vẻ của người đàn ông trong xe, chỉ loáng thoáng trông thấy sườn mặt rất sắc nét của đối phương.

Hàn Trân cảm thấy rất ngượng, lập tức kéo chị ấy vào trong đại sảnh. “Mau đưa em đi thay quần áo không trễ giờ mất.”