Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 37: Có nhớ tôi không?




Cứ gom được một trăm năm mươi ngàn tệ là cô sẽ gửi vào tài khoản tiết kiệm của mẹ, kỳ hạn một năm, đề phòng bà ấy đem đi đánh bạc.

Phần lớn số tiền mà Hàn Trân kiếm được đều gửi cho gia đình.

Hai năm nay mẹ cô rất ham mê bài bạc nhưng không có may mắn trong chuyện đỏ đen, ​​người khác lúc thắng lúc thua, còn mẹ cô thì thua liên tục.

Hàn Trân từng lật đổ bàn đánh bài, thậm chí còn dùng dao đe dọa, bà ấy mới cắn răng từ bỏ bài bạc, sau đó tái hôn với một người đàn ông thọt chân họ Trần.

Ngày trẻ, ông ấy là quản lý cho một công ty xây dựng, sau khi tố cáo một nhóm công nhân lừa đảo tiền tai nạn lao động, ông đã bị bọn chúng trả thù.

Một lần sau khi đi xã giao, ông đang say rượu thì bị chúng kéo tới một công trường đang thi công rồi đánh đập, trong lúc hỗn loạn, một mảnh gỗ gãy chẳng may cắt đứt gân chân của ông.

Số tiền bồi thường là hai trăm tám mươi ngàn nhân dân tệ, sau khi trừ tiền chữa trị và phục hồi chức năng, ông đã đưa số tiền còn lại cùng với toàn bộ tài sản của mình cho mẹ Hàn Trân giữ.

Mẹ cô chưa đến mức mất trí vì cờ bạc, vậy nên không đụng vào số tiền này.

Có điều, tài sản của nhà họ Chu lên tới cả trăm triệu, đây giống như một bịch bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cho thói bài bạc của mẹ Hàn Trân rục rịch trỗi dậy.

Gần một năm, bà đã thua bảy tám trăm ngàn, trong đó có bảy trăm ngàn mà Chu Tư Khải đứng ra lo liệu.

Thế nhưng đó là khoản tiền anh ta ký hợp đồng tặng cho Hàn Trân, hiện giờ anh ta vẫn đang làm ầm ĩ, cho dù biết rõ không thể lấy lại được.

Hàn Trân trở về phố Kim Thúy Hồ, gần chín giờ tối, sắc trời đã tối mịt, cô nhìn thấy chiếc xe Audi biển số A cấp tỉnh quen thuộc đang đậu dưới lầu.

Tim cô đột nhiên đập mạnh như đánh trống.

Cô đã từng nghĩ tới việc chuyển nhà, nhưng do gần đây quá bận, cô không có tâm trạng cũng như thời gian cho việc này.

“Anh chờ bao lâu rồi?”

Quý Đình Tông đứng bên cạnh xe, khói trắng từ đầu ngón tay anh lan tỏa trong bóng tối, trong bầu không khí tĩnh lặng, trông anh còn trầm lắng hơn cả cảnh đêm.

Anh đáp: “Nửa tiếng.”

Hàn Trân hít một hơi: “Anh có muốn lên ngồi chút không?”

“Đến thăm em thôi, lát nữa tôi sẽ đi.” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, Hàn Trân không thích mang lớp trang điểm quá lâu, sau khi ghi hình xong hoặc tan làm, cô đều sẽ tức tốc đi tẩy trang.

Cô gái này cho dù là gương mặt hay áo quần đều rất giản dị, giản dị đến mức xinh đẹp không mang tính công kích, giống như một đóa hoa lê trắng, thoải mái, sáng lạn, sạch sẽ, đồng tử đen láy sáng ngời và tràn đầy sức sống.

Đồng thời còn rất xấu xa nữa, ngay cả dáng vẻ bơ vơ và sự nhạy cảm của cô cũng cuốn hút anh, những điều này khi đặt lên một người phụ nữ khác có thể sẽ là nhược điểm, nhưng với cô thì đó lại là một yếu tố mê hoặc lòng người.

Quý Đình Tông rít một hơi mạnh, khói thuốc xộc lên khiến yết hầu anh khẽ lay động. "Số điện thoại mà tôi đưa, em không gọi à?"

Đầu lông mày cô chau lại, đáp: “Có gọi, nhưng bị ngắt máy.”

Anh dập điếu thuốc, ngồi vào ghế lái. "Em gọi lại đi."

Hàn Trân bấm gọi, chuông điện thoại vang lên trong xe, Quý Đình Tông lưu số của cô lại, sau đó bất thình lình cất tiếng: "Tiểu Trân, em lại đây."

Cô gạt lọn tóc rối bám trên mặt ra, víu vào cửa xe rồi ngập ngừng ló người vào bên trong: "Số điện thoại có vấn đề gì ư?"

Mùi mật đào thơm ngào ngạt trên người cô rất thần kỳ, len lỏi vào trong khoang mũi anh một cách giảo hoạt.

Quý Đình Tông cố kìm nén. "Lại gần hơn nữa."

Hàn Trân cứng người, không nhúc nhích. “Gần nữa thì em ngã vào trong xe mất.”

Anh duỗi một tay ra, cẳng tay quắp lấy eo cô rồi kéo vào lòng, Hàn Trân hoảng hốt ngồi lên đùi anh, mông đè lên phần hông của anh, nơi đó đang cộm lên thấy rõ.

Điều này khiến cho hơi thở của cô trở nên rối loạn, cơ thể nhũn ra, rúc vào trong ngực anh như thể không xương, sự mạnh mẽ và cường hãn của Quý Đình Tông như đang nghiền nát cô từng chút một.

Hơi thở nóng ẩm của anh thổi vào tai cô, bàn tay đang vuốt ve sống lưng cô hướng xuống dưới, như thể động tác mơn trớn lúc động tình. "Tiểu Trân, em có nhớ tôi không?"

Hàn Trân cắn môi, im lặng không trả lời.

Anh cố tình thúc giục cô: “Không nhớ chút nào à?”

“Nói đi chứ.”

Bị anh nhéo vào mông, Hàn Trân đau đến mức run lên, hết lắc rồi lại gật đầu: “Có nhớ.”

Quý Đình Tông cười một tiếng: "Em nhịn giỏi thật đấy."

Lúc này, bầu không khí giữa hai người vừa khắc chế vừa ái muội. Anh hôn cô rất hung bạo, ham muốn kiểm soát cực kỳ mãnh liệt, anh cạy mở cánh môi cô, nụ hôn mãnh liệt tiến sâu vào trong.

Tiến công từng chút một, cơ thể cũng áp sát người cô hơn.

Cơ thể Hàn Trân mềm nhũn, nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh va đập vào mỗi một nơi trên xương cốt cô, khiến cả người cô phải rung chuyển. Cô không có nơi nào để trốn, lưng bị ép vào vô lăng, ba cúc áo sơ mi bị xé toạc, sống mũi thẳng của anh ấn lên ngực cô còn răng anh thì đang gặm nhấm từng tấc da tấc thịt trắng mịn.

Hơi thở nóng bỏng của anh khiến người cô run lên đồng thời mềm nhũn, vùng đất bí ẩn giữa hai chân cũng bắt đầu chảy nước.

Cửa xe chưa đóng kín, một cơn gió khẽ lùa vào.

Giọng nói của Hàn Trân khản đặc, hai tay ôm lấy mặt anh, ngăn không cho môi lưỡi của anh chạm vào núm vú. “Về nhà trước đã, được không anh?”

Hơi thở của Quý Đình Tông gấp gáp rối loạn, cơ bắp nóng bừng cả lên, anh nói: “Em ngồi sang ghế lái phụ đi.”