Sau khi xuất ngũ, Hoàng Kiều từng ở trong võ quán nửa năm nên thân thủ khá tốt, anh ta chen vào đám đông hỗn loạn, đạp kẻ cầm đầu đám gây rối một cước, khiến cho cảnh tượng càng thêm náo loạn, hai nhóm người xô đẩy nhau, anh ta nhân cơ hội đó giật biểu ngữ xuống rồi nhét vào trong áo khoác.
Chưa đến năm phút, trên phố Bắc vang vọng tiếng còi xe cảnh sát.
Đám côn đồ sợ nhất là cớm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thấy tình hình không ổn, chúng chuẩn bị chuồn lẹ như thể lòng bàn chân được bôi mỡ.
Tình thế đảo ngược, nhóm thanh niên trai tráng của bộ phận thông tin được tiếp thêm khí thế, chặn những kẻ gây rối không cho ra khỏi cổng, cảnh sát được huấn luyện kỹ năng bắt người chuyên nghiệp, gần như không để lọt tên nào.
Hàn Trân như được đại xá, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đúng lúc này cô đã trông thấy Quý Đình Tông.
Anh đứng dưới một gốc cây hòe xanh um tươi tốt, khói thuốc lượn lờ che phủ khuôn mặt anh, chỉ duy nhất đôi mắt sâu thẳm kia là đang nhìn chăm chú về phía cô, không hề bị che mờ chút nào.
Trong tình huống thế này, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết, sợ phải gặp anh, cô do dự không biết có nên qua đó hay không. Đúng lúc này, chị cả của đài truyền hình Tiêu Hàm thông báo cho cô nhanh chóng đến phòng họp nhỏ.
Tám chín phần là chủ nhiệm đã thông báo cho giám đốc.
Giám đốc đài Ngọc Lan hiện không có mặt tại thành phố Ngu Sơn, Tiểu Phượng đi cùng ông ấy đến Hải Nam, kết quả xử lý Hàn Trân được đưa ra qua điện thoại, viết kiểm điểm là chuyện không thể tránh khỏi, thông báo phê bình trước toàn đài.
Đều là nhân viên truyền thông, bọn họ hiểu rõ nhất sức mạnh của dư luận, Chu Tư Khải đã lên kế hoạch cho trò hề này, vì kịp thời ngăn chặn nên xử lí nhẹ, không khấu trừ tiền lương, hạn chế xuất hiện trước ống kính, đây được xem như giơ cao đánh khẽ, tha cho cô một lần rồi.
Tiêu Hàm cũng có mặt trong cuộc họp do là người có vị trí trụ cột hết sức quan trọng trong đài, cô ấy là người dân tộc Di ở Lương Sơn, mũi thẳng môi mỏng, có phong thái khí khái hào hùng.
Cô ấy cũng tốt nghiệp từ ngôi trường danh tiếng mà Hàn Trân từng theo học, lớn hơn cô bốn tuổi.
Biết trong chuyện này cô bị oan, Tiêu Hàm đuổi theo cô ra ngoài, “Em và sếp Chu đã chia tay theo cách đó à, nội dung viết về em trên biểu ngữ là thật sao?”
Hàn Trân dừng bước, cổ họng như nghẹn lại, nhất thời không biết nên đánh giá Chu Tư Khải như thế nào. “Không phải, anh ta nói linh tinh thôi.”
Tiêu Hàm có chất giọng trung tính, rất trong trẻo, cô ấy nói: “Bản kiểm điểm sẽ được dán ở bảng thông báo, chị có quen biết với phía trên, sẽ giúp em một chút để bản kiểm điểm được đính kèm với lời giải thích.”
“Cảm ơn đàn chị.”
Tiêu Hàm vỗ vai cô. “Em còn trẻ, sau này hãy mở to mắt, tìm một người môn đăng hộ đối và thật lòng với em.”
Hàn Trân im lặng không nói gì.
...
Thời tiết giao mùa, gió cát rất lớn, dưới ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi khiến bóng cây xung quanh lắc lư, phát ra tiếng xào xạc.
Cô vội vã bước ra ngoài, dưới gốc cây đã không còn ai nữa, dường như khuôn mặt nhìn thấy khi đó chỉ là ảo giác thoáng qua.
Hoàng Kiều đột nhiên xuất hiện, đi đứng không phát ra tiếng động nào.
“Cô Hàn.”
Trái tim Hàn Trân thắt lại, hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
Anh ta đưa tới một tấm danh thiếp rồi nói: “Thư ký trưởng bảo cô đến nơi này tìm anh ấy.”
Trên danh thiếp chỉ in địa chỉ, nơi đó là một trung tâm tắm gội*.
(*Trung tâm tắm gội: Nguyên gốc là 洗浴中心, là chỗ kinh doanh tích hợp các dịch vụ bể bơi, phòng nghỉ, hoạt động vui chơi giải trí, gym, spa, massage, đánh bài... Nói chung là ở Việt Nam không có nên mình đành dịch theo mặt chữ.)
Nhân viên phục vụ dẫn cô tới khu vực bể bơi trong nhà, không gian tại đây rất rộng rãi và yên tĩnh.
Cửa sổ sát đất đón nắng, ánh sáng phản chiếu của những đợt sóng lạnh lẽo dao động trên trần nhà cao cao, tại vách tường có một màn hình máy chiếu đang chiếu một bộ phim nước ngoài, không âm thanh, như thể một bộ phim câm.
Dưới mặt bể phẳng lặng có một bóng người, động tác bơi mạnh mẽ như một con rồng đang lướt nhanh qua, Hàn Trân cất bước theo sát, ánh mắt cô lúc này lại bị tấm biểu ngữ màu đỏ được xếp ngay ngắn trên chiếc ghế dài bên bờ thu hút, cô vừa định mở ra xem thì một tiếng nước ào ạt khuấy động đến gần.
“Biết bơi không?”
Quý Đình Tông ngoi đầu lên khỏi mặt nước xanh thẳm, vuốt nước trên mặt, mái tóc đen dày hất về phía sau, dòng nước trượt xuống bờ vai rộng, cần cổ và cơ bắp của anh, anh có nước da bánh mật khỏe khoắn, trên người toát ra sự nam tính nồng đậm.
Hàn Trân lắc đầu nói không biết.
“Xuống đây, tôi dạy em.”
Cô do dự nói: “Làm vậy có ổn không, em không mặc đồ bơi.”
“Ổn.”
Hàn Trân cảm thấy may mắn vì hôm nay cô mặc nguyên một bộ đồ lót viền ren màu đen, có dính nước cũng không đến mức trông như khỏa thân.
Cô vịn vào lan can trong vùng nước nông, mũi chân thò xuống thăm dò thử, trong phòng kín có hệ thống sưởi ấm nhưng nhiệt độ nước vẫn hơi lạnh, khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm. “Nước có sâu không, có sạch không anh?”
Quý Đình Tông không đáp lời, ánh mắt nóng rực lên, nước da trắng sứ của cô tương phản với bộ đồ lót viền ren đen đang mặc, đường cong cơ thể chỗ lồi chỗ lõm, tính công kích rất mạnh, lơ lửng trên bờ vực của dục vọng.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến phần thân dưới anh cương đau.
Hàn Trân thật sự sợ hãi, lúc xuống nước cô luống cuống không biết phải làm gì, Quý Đình Tông kề sát sau lưng cô, làn nước lạnh lẽo nhưng phần lưng lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, nóng đến mức khiến trái tim Hàn Trân ngứa ngáy. Vài lọn tóc của cô uốn lượn trên mặt nước.
“Anh thích bơi lội sao?”
“Có thể rèn luyện sức khỏe và rũ bỏ tạp niệm.” Anh dẫn cô xuống chỗ nước sâu hơn, sau đó bất chợt cất tiếng hỏi: “Em và chồng cũ vẫn chưa giải quyết xong à?”
Quyền lực át người, Cục trưởng Tiêu của Cục Công an thành phố làm việc rất năng suất, sai cấp dưới đích thân thẩm vấn đám côn đồ, một tên trong số đó từng nhiều lần vào tù ra tội, hiểu rõ rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng còn cố chống cự sẽ bị nghiêm trị, do đó đã khai ra toàn bộ kế hoạch của Chu Tư Khải.
Sợ sẽ để lại ấn tượng xấu khi không làm tròn chức trách với Quý Đình Tông, Cục trưởng Tiêu đã đích thân gọi điện thoại cho anh, ông ta không rõ mối quan hệ giữa hai người, vậy nên đã đưa ra kết luận rằng chuyện này là do một cặp vợ chồng ly hôn, vì yêu mà sinh hận.
Tổng giám đốc Chu muốn tái hôn nhưng vợ cũ không đồng ý, anh ta nghi ngờ cô ngoại tình trước khi ly hôn, chưa có bằng chứng xác thực đã tìm người tới trả thù.
Khi nghe được lời này, sắc mặt Quý Đình Tông không dễ coi cho lắm, anh không nói lời nào mà dập máy luôn.
Nghe thấy câu hỏi của anh, Hàn Trân đột nhiên căng thẳng, chân hụt một bước, ngã nhào vào khu vực nước sâu, nước tràn vào phế quản, mặt mũi đỏ bừng, cô được người đàn ông kéo lên khỏi mặt nước, tứ chi theo phản xạ quấn lấy người anh, xem anh như một cọng rơm cứu mạng.
“Giải quyết xong xuôi cả rồi... Là do anh ta không có lương tâm, không có bản lĩnh, không dám công khai ra ngoài, rõ ràng anh ta thích đàn ông…”
“Thích cái gì cơ?” Quý Đình Tông nheo mắt lại, Hàn Trân dán sát vào tai anh thì thầm, anh nghe được rõ lời cô nói. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, trong xương cốt là sự truyền thống và nghiêm chỉnh.
“Nói nhăng nói cuội.”
Hàn Trân nghẹn lại, thay đổi cách diễn đạt: “Cuộc hôn nhân giữa em và anh ta chỉ là bình phong thôi, anh ta thích người khác.”