Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 30: Chen chúc




“Anh có xe, trở về rất tiện mà.”

Quý Đình Tông ấn vào huyệt hợp cốc trên bàn tay phải, tâm trạng không rõ, anh nói: “Hoàng Kiều đi rồi.”

Chính quyền tỉnh đến thành phố Hỗ Nguyên khảo sát, bố trí hai chiếc xe Coaster làm phương tiện di chuyển, Hoàng Kiều làm tài xế đã lâu, tay lái vững vàng nên được phân công lái một chiếc trong số đó, ngoài lúc trở về Nhà khách thành ủy buổi tối, ăn uống và nghỉ trưa ra, thời gian còn lại đều phải ở trên xe.

Nửa giờ trước anh ta gửi tin nhắn đến nói mình không thức nổi nữa, Quý Đình Tông trước nay luôn rộng lượng với những cấp dưới trung thành với mình, do đó anh đã để cho anh ta về trước, vốn tưởng rằng mình có thể ở lại đây.

Hàn Trân đi tới cửa sổ lén lút nhìn xuống, chiếc xe Audi đậu ở dưới quả thực đã biến mất.

Anh nhìn thấu ý đồ của cô, cười nói: “Lại còn nghi ngờ.”

“Vậy thì chỉ có thể chen chúc mà ngủ thôi.”

Chiếc giường chật hẹp, chăn ga gối đệm thơm phức, Hàn Trân bị ép gối đầu lên cánh tay của anh, trước khi đi ngủ Quý Đình Tông đã cởi áo sơ mi, để người trần, nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể xuyên qua chất liệu cotton của bộ đồ ngủ, vô cùng nóng bức.

Hàn Trân không thể giải thích được cảm giác bối rối trong lòng, cô và chồng cũ Chu Tư Khải chưa từng cùng nhau ngủ trong tư thế da kề da, mặt đối mặt như vậy, do đó cô cảm thấy rất xa lạ.

Cô vừa thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân bình phong lừa dối, không tình dục và bức bối, có thể nói là được giải thoát khỏi ngục tù.

Quý Đình Tông đã gạt bỏ địa vị và chức vụ của mình sang một bên. Phong thái, con người và sự thô bạo khi yêu của anh đều vừa phải, khiến cho linh hồn cô run lên đầy sảng khoái, ở anh không có điểm nào không mê người.

Hàn Trân đã sinh lòng ái mộ nhưng cô không dám thăm dò ý nghĩ của anh. Vừa trải qua một màn giao tranh khốc lại, lại có thói quen ngủ sớm, đầu óc cô lúc này đã chìm trong mơ màng, mí mắt nặng trĩu, cô thấp thỏm xê dịch cơ thể tới mép giường.

“Thiệt thòi quá.”

“Tôi vẫn ổn.”

Quý Đình Tông nhắm mắt lại, như đang ngủ say mà cũng như đang thức giấc, ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu lên nửa khuôn mặt của anh, khiến đường nét rắn rỏi càng trở nên rõ nét.

Cô quay lưng lại, kéo chăn phủ kín đầu: “Em nói là em phải chen chúc thiệt thòi quá…”



Buổi sáng thức dậy, căn nhà đã trống không, trên bàn ăn có một đĩa trứng ốp la nóng hổi, ​​Hàn Trân ăn mấy miếng nhỏ, cô không thích đồ chiên rán cho lắm, thức ăn hàng ngày cũng cho rất ít gia vị.

Căng tin nhà đài có khu vực riêng phục vụ bữa ăn cho người dẫn chương trình, rất tiện lợi, các món ăn đều rất thanh đạm, một năm bốn mùa có đủ các loại rau, măng và nấm.

Đơn tiến cử và văn bằng đã được nộp cho giám đốc đài truyền hình, hai ba ngày chưa thấy động tĩnh, Hàn Trân tạm thời không phụ trách chương trình nào nên lui về hậu trường viết kịch bản và phụ trách công việc lồng tiếng.

Công việc lồng tiếng được nhà đài thuê ngoài, các công ty thuê họ làm video quảng cáo nhằm quảng bá văn hóa và lịch sử của của các công ty, hầu hết đều dùng lời lẽ hoa mỹ và hết lời khen ngợi.

Ở đài Ngọc Lan, ngoài Vương Ngọc, người được gia đình dùng tiền bạc lót đường, lúc nào cũng tỏ thái độ tiểu thư vênh váo, coi thường Hàn Trân, cho rằng cô ăn bám nhà họ Chu nên thường kiếm chuyện với cô ra, trong mắt các nhân viên khác tại Trung tâm Giải trí, Hàn Trân được nhận xét là có ngoại hình ưa nhìn và nhân cách tốt.

Sau khi lồng tiếng xong cô rời khỏi doanh nghiệp, có một biên tập viên lái xe đưa cô trở về nhà đài. Lúc xuống xe, cô giúp người ta cầm thiết bị quay chụp, bỗng có một bóng người cao gầy lảo đảo đi tới bên cạnh cô.

“Vương Ngọc hại em phải nhập viện à?”

Tay Hàn Trân run lên, cô nhận ra giọng nói quen thuộc này là của Chu Tư Khải.

Mặt trời sắp khuất núi, ánh nắng không còn gay gắt, anh ta nhìn thấy cô đã gầy đi rất nhiều, thân hình mỏng manh trong chiếc áo sơ mi.

Cô không muốn dây dưa với anh ta nên lạnh lùng đáp lại: “Không có chuyện đó.”

“Tránh mặt tôi à?” Anh ta chặn cô lại: “Không thể làm vợ chồng, lẽ nào phải trở thành kẻ thù sao?”

Hàn Trân né tránh anh ta, mang theo thiết bị bước vào trong, cơn bực tức của Chu Tư Khải lấn át lý trí, sau khi Hàn Trân phát hiện ra bí mật của anh ta, cô trở nên ít nói hơn rất nhiều, thường giữ im lặng trong khoảng thời gian dài, thực hiện chiến tranh lạnh với anh ta.

Anh ta rất căm ghét thái độ đó của phụ nữ, lập tức nắm lấy cổ tay cô, Hàn Trân ra sức rút tay lại, hai người gần như rơi vào thế giằng co.

Trong quá trình này, chiếc túi xách không được cầm chắc đã rơi xuống đất, đồ đạc bên trong vương vãi khắp nơi.

Hàn Trân nghiến răng nghiến lợi, cầm thiết bị đập vào vai anh ta một cái thật mạnh, cánh tay của Chu Tư Khải đau nhói, cảm giác đau đớn buộc anh ta phải buông tay.

“Em bây giờ giỏi quá nhỉ, dám đánh cả tôi cơ đấy!”

“Tôi xuống tay còn nhẹ đó! Anh không nhớ lúc ở mai viên anh đã đối xử với tôi như thế nào à?”. Cô đẩy anh ta ra rồi cao giọng nói: “Anh và tôi cả đời này đừng liên quan gì đến nhau nữa, đây là kết thúc tốt đẹp nhất.”

Cô tức giận đến đỏ cả mắt nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Trên người Chu Tư Khải nồng nặc mùi rượu, chắc hẳn đã chơi bời trong câu lạc bộ nào đó, cô sợ anh ta sẽ phát điên ở cổng đài truyền hình khiến cho tất cả mọi người đều biết chuyện.

Hàn Trân không muốn tạo ra xung đột, cô cố gắng đè nén cơn run rẩy lại nhưng tay chân đã lạnh buốt, cô chuyển sự chú ý của mình bằng cách ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi vãi.

“Em hận tôi đến thế sao? Trong một năm kết hôn, tôi vì em mà rót tiền đầu tư vào đài truyền hình, quà cáp vào mỗi dịp lễ tết chưa từng thiếu, tôi nợ em cái gì hả Hàn Trân? Cả tiền và người em đều muốn có, em đừng tham lam quá chứ!”

Anh ta càng nói càng trở nên kích động và ngang ngược, bỏ qua tất cả những chiêu trò lừa gạt và sự lợi dụng trước đây.

“Anh lừa tôi kết hôn! Anh lừa gạt tất cả mọi người trong công ty, lừa gạt cả cha anh, bí mật mà anh đang che giấu, có cần tôi nhắc lại không? Anh đừng ép tôi phải vạch trần anh.”

Nét mặt Chu Tư Khải hiện lên biểu cảm hoảng sợ, giọng nói bỗng chốc dịu xuống: “Tiểu Trân à, tôi lo lắng cho em thôi, mất đi khoản tiền đầu tư em sẽ rất khó sống trong đài truyền hình, chỉ cần em ngoan ngoãn quay về bên tôi, tôi đảm bảo em sẽ được trải thảm đỏ tại nơi này.”

Cô không đáp lời chỉ chăm chăm thu dọn đồ đạc, có thứ gì đó bị giẫm dưới đế giày da của Chu Tư Khải, cô chưa kịp nhìn kỹ đã cất tiếng bảo anh ta nhấc chân.

Anh ta bất mãn nhấc chân, tức tốc giúp cô nhặt đồ lên: “Để anh giúp em…”

Khi nhìn rõ thứ trong tay mình là vỉ thuốc tránh thai, đã thiếu một viên, sắc mặt Chu Tư Khải ngay lập tức tối sầm lại: “Là của em à?”

Vẻ mặt Hàn Trân không chút cảm xúc, đưa tay ra giật lấy: “Không liên quan đến anh.”

Cô không thể tính toán chính xác được cái gọi là ngày an toàn, khi đó cả hai chìm đắm trong dục vọng, Quý Đình Tông đã xuất tinh rất nhiều vào sâu bên trong, vậy nên hôm sau Hàn Trân đã uống thuốc, cô để trong túi xách rồi quên béng mất.

Chu Tư Khải tái mặt: “Trước hay sau ly hôn hả? Cô cắm sừng tôi!”

Lời này của anh ta khiến cho Hàn Trân như được mở rộng tầm mắt: “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh quản lý được tôi chắc? Những việc anh từng làm đó có việc nào dám để cho người ta biết hay không, cho dù tôi có cắm sừng anh thì vẫn còn là nhẹ đó.”

Men rượu trong người bốc lên, Chu Tư Khải tức giận đùng đùng, anh ta dùng hết sức lực mà túm lấy vai cô: “Hàn Trân, hóa ra ngày đó cô không làm ầm ĩ là bởi vì cô đã cắm sừng tôi.”

“Anh buông tay ngay!”

Đôi tay anh ta như kìm sắt, kẹp chặt lấy cô, Hàn Trân có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Biên tập viên thấy cảnh này thì không thể chịu được nữa, quay ngược trở lại cố gắng tách hai người ra: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đàn ông sao lại động tay động chân trước?”

“Biến đi!” Ánh mắt của Chu Tư Khải đỏ rực, anh ta dùng cùi chỏ thúc mạnh môt cái, biên tập viên lập tức chảy máu mũi, đầu nghiêng sang một bên và ngã lăn ra đất.