Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 29: Không ngủ được (H




Hàn Trân kiệt sức nằm vật trên sô pha, đôi chân mịn màng dang rộng, sau khi người đàn ông rút dương v*t ra, âm đ*o của cô khẽ run lên, một thứ chất lỏng màu trắng đục tuôn ra như trẻ con bị trớ sữa.

Trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng, xen lẫn mùi mồ hôi của cơ thể.

Quý Đình Tông vén mái tóc ướt đẫm trên trán cô ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết sẹo mờ nhạt trên xương chân mày.

Hơi ấm của dục vọng vẫn còn đó, vết sẹo này còn chói mắt hơn cả nốt ruồi son trên má cô, anh cúi xuống hôn lên tai, lên cổ và môi cô.

Thằng nhỏ dưới háng đang cương cứng, tay anh sục lên xuống hai lần nhưng độ cứng và sức nóng không hề giảm đi, anh chậm rãi đâm nó vào bẹn cô, hơi nóng tỏa ra khiến Hàn Trân phải rùng mình.

Toàn thân cô như bị sóng đánh, thực sự không chịu nổi nữa, cô nói: “Em muốn đi tắm...”

Quý Đình Tông làm ngơ trước lời cầu xin của cô, anh thiếu kiên nhẫn đến mức kéo cô dậy, dang rộng đôi chân trắng nõn mảnh mai ra rồi chen vào giữa, âm đ*o ướt đẫm nhầy nhụa, hỗn hợp tinh dịch và d*m thủy vẫn đang rỉ ra, cảnh tượng vô cùng dâm dục.

“A…”

dương v*t đặt trước cửa động đột nhiên cắm vào trong, âm đ*o sau khi đạt cực khoái vẫn còn rất tê dại, quy đầu đâm vào nơi sâu nhất, Hàn Trân hét lên một tiếng thất thanh rồi ngửa đầu ra sau.

Ánh đèn trên trần nhà rung chuyển, rèm cửa sổ đung đưa, đầu óc cô mơ màng và rối loạn, chỉ còn biết tựa vào vai người đàn ông mà thở dốc liên hồi.

Bắp đùi Quý Đình Tông rắn chắc và mạnh mẽ, khối cơ hai bên căng ra, cơ ở vùng hông và bụng cũng nổi lên rất rõ, anh làm cô đến mức khiến cô liên tiếp đạt tới đỉnh cao của dục vọng.

Cảm nhận được vách thịt bên trong âm đ*o đang siết chặt lại, khi chất lỏng nóng hổi phun trào, eo anh tê dại, một tiếng thở hổn hển gợi tình bật ra khỏi cổ họng.

Một làn sóng công kích khác lại ập đến, động tác đâm rút kịch liệt, đưa đẩy trong tiểu huyệt mềm mại hàng trăm cú.

Tinh dịch bắn ra trong cơ thể, Hàn Trân sướng đến mức toàn thân co giật và run lên lẩy bẩy, mấy phút sau vẫn chưa ngừng lại.

Bàn tay to rộng của Quý Đình Tông ôm lấy tấm lưng trắng nõn chảy đầy mồ hôi của cô, anh vuốt mái tóc đen xõa tung trên mặt cô ra rồi nở một nụ cười xấu xa: “Sướng đến vậy cơ à?”

Cô không nói một lời, chỉ vòng tay qua eo rồi vùi mặt vào hõm cổ anh, xương mu của cả hai áp sát không một kẽ hở, bộ ngực trắng nõn hình giọt nước ép vào lồng ngực rắn chắc và thấm đẫm mồ hôi của anh.

Hàn Trân mệt mỏi mở mắt ra, ánh sáng phát ra từ hàng ngàn ngôi nhà trong thành phố lấp lánh bên ngoài cửa sổ, lúc này cơ thể cô vẫn đang bị Quý Đình Tông lấp đầy.



“Không nỡ đứng dậy à?”

Anh để mặc cô quấn lấy mình, vừa ôm cô vừa xoay người châm điếu thuốc, rít một hơi, đầu thuốc rực sáng phát ra âm thanh khe khẽ, anh nói: “Tiểu Trân, đổi căn nhà lớn hơn đi.”

Quần áo hai người rải rác chất đống dưới chân, nhà cửa tuy đã được dọn sạch sẽ, không có gì vướng víu, nhưng anh vẫn không thể duỗi chân, khi màn ân ái tới giai đoạn mãnh liệt, như củi khô đã bắt lửa, ghế sô pha đâu có đủ dùng.

Cô lẩm bẩm: “Một mình em ở vậy là đủ rồi”.

Sau khi xuất tinh vào trong cô, dương v*t đã mềm xuống, Hàn Trân đứng dậy để nó trượt ra khỏi người mình, một lượng lớn chất lỏng trắng đục trào ra, sau đó từ đùi trong chảy vào lớp lông mu đen rậm dưới háng người đàn ông.

Quý Đình Tông dập điếu thuốc, bế cô đi rửa ráy, nghe cô liên tục phàn nàn rằng eo nhức mỏi, anh đưa tay xoa bóp lên eo và hông cô theo chiều kim đồng hồ.

Trong làn hơi nước mờ ảo, cô nheo mắt lại tận hưởng, trông giống y như một yêu tinh chưa thành thục, có sức giày vò người ta nhưng lại không có độc tính, vừa vô tội vừa vô hại.

Sau khi mặc quần áo xong xuôi, Quý Đình Tông không rời đi ngay, anh vốn định ở lại qua đêm nhưng chiếc giường đơn kia quá chật hẹp.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, tránh vũng nước và chất dịch còn sót lại sau trận mây mưa của hai người.

Trên bàn trà có bày một khung ảnh, góc dưới cùng bên trái của bức ảnh có in ngày tháng, được chụp khi Hàn Trân mười chín tuổi, vừa mới vào khoa truyền thông và phát thanh của một trường học danh tiếng tại địa phương, bức hình được chụp trong khán phòng của trường với phông nền là tấm màn lụa đỏ. Vào thời điểm đó, các trường học địa phương đang phối hợp tổ chức “Cuộc thi sắc đẹp Hoa Đông”.

Cô lọt vào danh sách chung kết, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trang phục tôn lên vóc dáng uyển chuyển, trông rất trẻ trung và dịu dàng.

Khi đó cô vẫn chưa biết tạo dáng trước ống kính, biểu cảm trên gương mặt có chút ngượng ngùng nhưng cực kỳ trong sáng, Quý Đình Tông cầm khung ảnh lên ngắm nhìn một hồi lâu.

“Anh không đi sao?”

Cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng ngủ, vốn tưởng rằng người đã rời đi, kim đồng hồ trên tường vừa điểm mười một giờ đúng.

Quý Đình Tông đặt khung ảnh xuống, liếc nhìn phần mắt cá chân trắng nõn mảnh mai lộ ra dưới ống quần pijama xắn lên của cô,.

“Em không giữ tôi lại à?”

Hàn Trân hơi khó xử: “Cái xó này của em, quả thực không ngủ nổi đâu.”