Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 27: Lời mời




Trong phòng bật máy sưởi, giữa chừng Hàn Trân cởi áo khoác, bên trong cô mặc một chiếc váy dệt kim màu sữa, thiết kế trước ngực rất độc đáo, thắt nơ hình bướm, da thịt trắng nõn lấp ló bên trong, tròn trịa.

Quý Đình Tông không có khẩu vị, anh nghiện thuốc lá, hộp thuốc và bật lửa ở ngay trong tầm tay nhưng anh không chạm vào, ánh mắt di chuyển trên gương mặt mộc của cô: “Mặt bị sao vậy?”

“Công việc xảy ra sự cố nhỏ thôi.”

Cô uống bát canh Thái Sử Ngũ Long, trang trí rất đơn giản, nhìn vào cứ tưởng là thịt cua tôm biển, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của người đàn ông, miệng vết thương của cô bỗng chốc nóng ran, ngứa ngáy.

Hàn Trân giơ tay che lại: “Đừng nhìn, xấu lắm.”

Quý Đình Tông rất thẳng thắn: “Đúng là hơi xấu thật.”

Hàn Trân dứt khoát đặt cái thìa trong tay xuống: “Em no rồi.”

Người đàn ông nở nụ cười đáp: “Trêu em thôi.”

“Em no thật mà.”

Hàn Trân khống chế khẩu phần ăn rất nghiêm ngặt, là nữ MC khá có tiếng của đài truyền hình, cô ăn kiêng đến nỗi có bữa chỉ uống sữa hạt để tăng cảm giác no bụng.

Phụ nữ yêu thích cái đẹp, coi trọng vấn đề cân nặng, vóc dáng và khuôn mặt, vì chúng mà bỏ ra biết bao công sức, điều này cũng vui tai vui mắt nên Quý Đình Tông không có ý kiến gì.

Anh cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay: “Ăn no rồi thì tôi đưa em về nhé.”

Khoang xe tràn ngập mùi rêu, cam và mực trên người anh, còn nồng hơn cả lúc mới tới, Hàn Trân chìm đắm trong đó: “Anh tới, chỉ là để mời em ăn bữa cơm thôi à”

Quý Đình Tông “ừ” một tiếng rồi nói: “Công việc của tôi bận rộn, dăm bữa nửa tháng cũng khó mà gặp được.”

Ý anh muốn biểu đạt là có thời gian thì sẽ đến gặp cô, Hàn Trân không dám vọng tưởng.

Anh ra hiệu cho Hoàng Kiều từ ghế lái đưa tới một cái hộp bằng gỗ lim, bên trong đựng một bình sứ trắng to cỡ lòng bàn tay.

Lần trước “chiến đấu” kịch liệt, không chỉ cái bình dùng để trang trí bị vỡ nát tanh bành, mà cả bàn ăn cũng bị lung lay đến tận bây giờ.

Hàn Trân vuốt ve hoa văn cây cỏ trên thân bình, chân thành nhìn anh: “Có đắt không? Cái hàng vỉa hè kia của em có hai mươi đồng thôi, đắt quá em không nhận đâu.”

Quý Đình Tông nhịn cười: “Đồ chơi thôi, không đắt.”

Hàn Trân ôm hộp gỗ xuống xe, một cơn gió mạnh thổi qua, mùi mực kia dường như càng quấn chặt lấy cô hơn.

Sắp đến cửa tòa nhà, cô thấp thỏm xoay người lại, chiếc xe Audi vẫn đậu tại chỗ, hai đèn xe sáng rực.

Cô xúc động quay trở lại gõ cửa sổ xe ở phía sau.

Gương mặt với ngũ quan sắc nét của Quý Đình Tông chậm rãi hiện ra sau lớp cửa sổ: “Rơi đồ à?”

Giọng của Hàn Trân mềm như bông, cô hơi căng thẳng, nói: “Trong nhà chuẩn bị trà rồi, Phổ Nhĩ, anh có muốn uống không?”

__________

Cửa vừa mở, Hàn Trân đã bị bế lên, trong xương cốt cô như có trộn lẫn thuốc kích dục và mùi hương thảo, Quý Đình Tông tưởng rằng người đã quen với việc khắc chế như anh có thể tỏ ra điềm nhiên, nhưng khi ôm lấy cơ thể mềm mại này, cảm giác mệt mỏi trong anh lập tức hóa thành cơn sóng tình sôi sục.

Cởi bỏ hàng cúc trước ngực, để lộ ra chiếc áo lót màu hoa hồng bên dưới, hai bầu vú trắng nõn chụm lại với nhau, về mặt thị giác, sự thuần thiết và quyến rũ đan xen nóng bỏng đến mức khiến người nhìn phải đỏ mắt.

Quý Đình Tông không đợi nổi nữa, cúi người xuống cắn mút qua lớp vải ren, xương cốt của Hàn Trân theo đó mềm nhũn, miệng cất tiếng rên rỉ.

Hơi thở nóng bỏng mà người đàn ông phả ra như mồi lửa thiêu đốt mầm non trong cơ thể cô, càng lúc càng kịch liệt, càng đốt càng bùng cháy.

Cửa huyệt đã ướt đẫm, tỏa ra luồng nhiệt nóng bỏng.

Quý Đình Tông nắm lấy cổ tay của cô nhét vào trong áo sơ mi, ép cô mơn trớn cơ bụng và lồng ngực rắn chắc của anh, nhịp tim đập mạnh mẽ, đây là lời thú nhận trắng trợn, không chút cách trở.

Anh tiếp tục dẫn dắt cô, cách lớp quần tây vuốt ve cái thứ đang cương cứng bên dưới, còn chưa được giải phóng ra bên ngoài mà nó đã bừng bừng sức sống tới vậy.

“Không thể… ở chỗ này.”

Cô nghẹn ngào cầu xin, cửa phòng mở toang, gió lạnh thổi vào từ hành lang đan xen với nhiệt độ như lửa thiêu đốt quanh người, vô cùng kích thích.

“Đi đến sofa rồi nằm sấp xuống.”