Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 16: Mùi đào mật




Ông Lôi lo lắng cuống quýt, suýt nữa thì cho rằng Hàn Trân đã bỏ rơi ông, nhưng khi nhìn thấy cô vội vàng xuất hiện, hai mắt ông lập tức sáng bừng.

“Cô Hàn à, tôi không muốn liên lụy đến ai cả, nhưng tôi thực sự đã hết cách. Nếu không phải em gái tôi sống chết chưa rõ, tôi… tôi đã chạy lên sân khấu đọc to lá đơn này lên cho các vị quyền cao chức trọng bên dưới nghe rồi..."

“Ông Lôi à, không sao đâu.” Hàn Trân cất giọng an ủi rồi cầm lấy lá đơn trên tay ông: “Tôi vừa gặp một vị lãnh đạo tỉnh, anh ấy sẽ giúp ông.”

Ông Lôi nghe thấy vậy thì lập tức tỏ ra cảnh giác. Ông nắm chặt lá đơn: "Lãnh đạo ư? Có vị lãnh đạo nào chịu lo chuyện này cơ chứ? Huyện trưởng của huyện Lan Ngọc là… của vợ Bí thư Tỉnh ủy"

Quý Đình Tông đi sau cô vài bước, nghe thấy lời này thì vân vê điếu thuốc, đổi cặp công văn từ tay phải sang tay trái rồi tiến lại gần.

Dáng vóc cao lớn của anh vốn đã mang tới cảm giác bức bách, lúc này, anh còn nắm chặt lấy tay ông Lôi.

“Ông cụ, nếu có khó khăn thì hãy nói thật cho tôi biết. Đừng suy nghĩ quá nhiều về những điều chưa được kiểm chứng. Quan chức dù có quyền lực đến đâu thì cũng vẫn sống dưới bầu trời và pháp luật cơ mà, ông nói xem có phải không?”

Thái độ của anh không quá nghiêm nghị, thậm chí còn tương đối hiền hòa. Vậy nhưng không hiểu sao ông Lôi lại bị anh dọa sợ, ông nuốt nước miếng rồi lắp bắp hỏi: "Ngài... ngài thật sự có thể giúp tôi sao?"

Văn phòng tiếp nhận và xử lý khiếu nại nằm trong phạm vi quản lý của anh, hơn nữa huyện Lam Ngọc quả đúng là có quan hệ mật thiết với vợ của Bí thư Tỉnh ủy.

Tình hình bên trong cực kỳ rắc rối và phức tạp.

Lúc gặp lại Hàn Trân, cô đang thở hổn hển, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng và sự chân thành.

Việc này, bất kể là vì công hay vì tư thì anh cũng đã bị lay động.

Quý Đình Tông buông tay, đưa ra quyết định: "Nếu nội dung ông tố cáo được xác minh là đúng, cho dù tôi không muốn thì cũng vẫn phải giúp thôi."

"Là thật! Là thật mà!" Ông Lôi gật đầu lia lịa rồi nhìn vào mắt Hàn Trân, cô chớp mắt với ông hai cái.

Ông Lôi lập tức nhét lá đơn vào tay Quý Đình Tông.

“Lãnh đạo, tôi nên xưng hô với ngài thế nào?”

“Tôi họ Quý, hiện đang làm việc tại Văn phòng Tỉnh ủy, cũng phụ trách việc tiếp nhận và xử lý khiếu nại”

Ông Lôi rất vui, những nếp nhăn tích tụ do vất vả một đời cũng theo đó dãn ra.

Quý Đình Tông vân vê lá đơn, không vội mở ra đọc ngay: "Tôi đi gọi một cuộc điện thoại, cô ở lại đây với ông cụ".

Nửa câu sau là nói với Hàn Trân.

Cô gật đầu nói được, hai người nhìn nhau một lúc, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông như có những vòng xoáy nhỏ cuộn lên.

Anh cũng không đi xa, chỉ vài ba bước, sau khi điện thoại được kết nối anh cũng chỉ nói vài lời rồi cúp máy.

Không lâu sau, người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến đưa ông Lôi đi, ban đầu ông ấy nhất quyết không chịu theo họ, nói mình vừa thoát khỏi miệng cọp, không thể lại bị nhốt vào hang hùm.

Hàn Trân khuyên nhủ: "Ông Lôi, phải nhanh chóng điều tra rõ ràng thì mới cứu em gái ông được chứ, đúng không nào?"

Vừa thấy nhắc đến em gái, ông lập tức thôi kỳ kèo, ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

Người dẫn đầu đưa ông Lôi đi xong thì quay lại: "Cô gái, cô cũng cần đi cùng để phối hợp điều tra"

Hàn Trân nói: "Tôi chỉ vừa mới biết chuyện này thôi"

“Điều đó phải đợi điều tra xong mới…”

Quý Đình Tông đang móc hộp thuốc lá, ngắt lời anh ta: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy.”

Người đàn ông kia ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Quý Đình Tông liếc anh ta một cái, ánh mắt đó thực sự rất nặng nề, người kia lập tức nuốt mấy lời định nói vào bụng, theo đồng nghiệp rời đi.

Hàn Trân đang định cảm ơn, chiếc bật lửa kêu “tách” một cái đánh lửa, anh hỏi: "Đi xem triển lãm à?"

Đêm văn hóa còn có rất nhiều hoạt động như hội nghị thượng đỉnh, triển lãm trang sức, thư pháp và hội họa, Hàn Trân lắc đầu nói không, cô làm gì mà có thời gian cơ chứ.

Bề ngoài thì cô tới đây là để làm trợ lý, tham dự cuộc họp giao lưu cấp cao, nhưng trên thực tế, nhiệm vụ của cô là phải nhịn nhục để thu hút quảng cáo.

Binh đến tướng không thể chặn, nước đến đê không được đắp.

Quý Đình Tông liếc nhìn đồng hồ, sau đó ánh mắt rơi xuống nốt ruồi son trên má cô, khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức anh có thể ngửi thấy mùi mật đào thoang thoảng trên người cô.

"Đi cùng tôi một chuyến"

Hàn Trân không đoán được ý định của anh, cô ngẩn người: "Lãnh đạo không bận sao? Vừa rồi tôi thấy anh có vẻ rất vội"

“Đi chút thôi, mười phút là cùng”

Anh vén tay áo lên xem đồng hồ theo thói quen lần nữa, Hàn Trân bật cười: "Cũng phải, anh đã giúp ông Lôi chuyện lớn như vậy, tôi nên đi cùng với anh, coi như để cám ơn."

Là một người dẫn chương trình, cô rất sợ bầu không khí buồn tẻ, trên đường đi tới phòng triển lãm, cô không ngừng nói về chuyện của ông Lôi. Vẻ mặt Quý Đình Tông không thay đổi, anh là một người đàn ông rất giỏi che giấu cảm xúc.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể đoán ra anh có yêu thích hoặc cảm thấy hứng thú với thứ gì hay không. Đây là trạng thái bình thường và nhất quán của anh, mục đích là để không bị người khác đoán ý.

Những kẻ xu nịnh không đoán được sở thích của anh, vậy thì bọn họ sẽ không thể dùng thứ anh thích để đối phó với anh được.

Hàn Trân nói bằng giọng mũi, âm điệu cực kỳ mềm mại, nói gì cũng khiến người ta yêu thích: “Hồi mà trong huyện còn chưa cải cách, ông Lôi không chỉ băng núi vượt đèo để chữa bệnh cứu người, mà còn sẵn sàng giúp đỡ mọi người ở quê, ai nhờ gì ông ấy cũng giúp. Trong làng có người nhờ ông ấy tới mổ heo hộ, ông ấy cũng đi, giơ tay chém xuống, máu không bắn ra tí nào…”

Quý Đình Tông cười khẽ một tiếng rồi hỏi: "Cô thấy rồi à?"

Hàn Trân không hiểu ý anh, bước chân dừng lại: "Thấy gì cơ?"

“Mổ heo ấy”. Người đàn ông như cười như không.

“Không có, dân làng kể cho tôi nghe thôi”. Vành tai bất chợt cô đỏ bừng cả lên.