Type: Bun Bun
Lúc Tiêu Minh ôm bó cẩm chướng đi đến phòng bệnh, trùng hợp phiên tòa phát sóng trực tiếp trên tivi đến lúc tuyên bố nghỉ giải lao. Vương Phục Sâm nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn huyết sắc. Còn Giản Lam thì ngồi cạnh giường, nắm lấy tay anh ta đang đặt bên người, thất thần nhìn vào màn hình tivi, vẻ mặt thẫn thờ, sắc mặt tái nhợt không kém gì Vương Phục Sâm.
Tiêu Minh gõ vào cánh cửa, khe khẽ gọi tên cô: “Cô Giản Lam”.
Bị tiếng gõ cửa làm giật mình, cô quay đầu lại nhìn sang, ngỡ ngàng chốc lát mới gật đầu: “Chào anh”.
“Tôi đến thăm anh Vương Phục Sâm.” Tiêu Minh đứng bên cạnh cửa, đợi cô cho phép.
Cô ngơ ngác nhìn anh, hoảng hốt trong chốc lát mới kịp phản ứng: “Mời tự nhiên”.
Nói xong cô quay đầu lại, nhìn vào tivi lần nữa.
Thong thả bước vào phòng bệnh, Tiêu Minh đặt bó hoa lên đầu giường, hai tay bỏ vào túi theo thói quen, cúi mắt nhìn Vương Phục Sâm rồi lại nhìn Giản Lam. Cô ngờ nghệch nhìn tivi chằm chằm, dường như đúng với lời cô nói khi nãy, anh cứ thăm Vương Phục Sâm tự nhiên, bản thân cô không hề màng tới. Gần một tháng không làm việc, cô không trang điểm rạng rỡ nữa, ngày ngày túc trực bên giường bệnh của Vương Phục Sâm, cả người gầy đi trông thấy.
Vốn định trò chuyện với cô về tình trạng của Vương Phục Sâm, nhưng giờ phút này nhìn thấy trạng thái tinh thần của cô, Tiêu Minh đành gạt bỏ ý nghĩ này.
“Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu rõ ràng về tai nạn của ba cô vào bốn năm trước.” Yên lặng một lúc lâu, Tiêu Minh vẫn lên tiếng, cố gắng lôi kéo sự chú ý của cô, “Có lẽ cô luôn muốn biết, rốt cuộc ba cô có phải bị anh Tần cố ý giết hại hay không”.
Bả vai Giản Lam thoáng cử động.
“Sauk hi Tần Sâm tìm được Ngụy Lâm, ba tôi là người duy nhất được Tần Sâm ủy thác chụp CT não bộ và kiểm tra nhân cách cho Ngụy Lâm.” Giản Lam không ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn chết lặng nhìn màn hình tivi tĩnh lặng, giọng nói bình thản không về gợn sóng, “Tần Sâm quả thật có lý do để giết ông diệt khẩu”.
“Trong lời khai Ngụy Lâm có nhắc đến chuyện này.” Tiêu Minh kín đáo nhìn cô, thong thả nói ra sự thật mình biết, “Đúng là anh Tần có lý do giết ông Giản. Nhưng căn cứ vào lời khai của Ngụy Lâm, anh Tần đã lỡ tay đẩy ông Giản xuống lầu trong trạng thái tinh thần thất thường”.
Giản Lam không có bất cứ phản ứng nào với anh, đờ đẫn nhìn về phía trước như bức tượng điêu khắc, vừa như cẩn thận lắng nghe ký giả giải thích, lại như đang thất thần suy tư.
“Anh cảm thấy giờ đây tôi còn tin tưởng bất kỳ lời nói của ai sao?” Hồi lâu, cô vẫn duy trì vẻ thẫn thờ này, hé môi cất lời, “Sự thật là gì đã không còn quan trọng. Tôi cũng không đi gặp Ngụy Lâm nữa.” Quay đầu lại nhìn Vương Phục Sâm trên giường bệnh, cô nắm chặt tay anh ta, giơ tay kia vuốt nhẹ trán anh ta, “A Sâm không có người thân. Nếu cả đời anh ấy không tỉnh lại, thì tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời. Những thứ khác đều không quan trọng”.
Tiêu Minh im lặng nhìn hành động của Giản Lam, đứng một bên, bất giác nhớ lại hôm đó gặp được Ngụy Lâm ngồi trong xe lăn ở cửa nhà giam thành phố V.
“Sau đây bổn tòa xin tuyên án.” Tivi bỗng vang lên giọng của chánh án.
Hai người đồng thời nhìn về phía màn ảnh.
Mọi người trong phòng xét xử nghe thấy đều đứng dậy, lời tuyên bố xuyên qua biển người đông nghịt, truyền qua tivi một cách rõ ràng: “Bổn tòa cho rằng bị cáo Ngụy Lâm sau khi giết người đã phi tang chứng cứ, hành động ấy đã gây nên tội cố ý giết người, phải nhận trừng phạt. Viện Kiểm sát Nhân dân khởi tố bị cáo Ngụy Lâm tội cố ý giết người sự thật rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, tội danh được thành lập. Xét thấy bị cáo Ngụy Lâm lần đầu vi phạm và cũng là người hạn chế năng lực hành động, tồn tại tình huống giết người trong khi kích động, hơn nữa còn cung thuật chi tiết sự thật phạm tội, thái độ hối tội tốt, có thể chiếu theo pháp luật giảm bớt hình phạt, bổn tòa chấp nhận ý kiến biện hộ của luật sư bên biện. Theo điều quy định 232 trong Luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phán quyết như sau: Bị cáo Ngụy Lâm phạm tội cố ý giết người, tuyên án bảy năm tù…”.
Phán quyết vẫn còn tiếp tục, Tiêu Minh nhác thấy được vẻ biến đổi trên mặt Giản Lam.
“Vậy tôi đi trước đây, cô Giản.” Thế là anh quay người, bình thản tạm biệt cô, “Hẹn gặp lại”.
Có vẻ cô không nghe thấy lời anh nói, chỉ sững sờ nhìn màn ảnh không lên tiếng.
“Sếp Tiêu.” Đến tận khi anh đi tới cửa phòng, giọng cô mới chậm chạp truyền đến, “Anh biết câu chuyện Cây đỗ tùng nói gì không?”.
Tiêu Minh dừng bước, suy nghĩ chốc lát mới tóm tắt đơn giản cho cô nghe: “Kể về một bà mẹ kế, bởi vì đứa con riêng không vâng lời, người chồng lại ăn vụng nên giết chết đứa con riêng, nấu thịt cậu bé thành canh cho chồng ăn. Con gái của bà mẹ kế chôn xương anh trai dưới tàng cây đỗ tùng, hài cốt hóa thành một chú chim, ném tảng đá mài đè chết bà ta”.
“Đây chính là kết cục câu chuyện sao?” Cô hỏi.
“Không phải. Kết cục câu chuyện là chú chim biến lại thành cậu bé, sống cuộc đời vui vẻ hạnh phúc với cha và cô em gái.”
Hệt như Ngụy Lâm nói, kết cục này không tốt. Nó là lời nói dối đáng buồn nhất trong tất cả câu chuyện cổ tích.
Phía sau vang lên tiếng khóc rấm rức. Tiêu Minh không quay đầu lại, sải bước rời khỏi phòng bệnh.
***
Cùng lúc đó, Đào Diệp Na đứng trước cổng biệt thự của Ngụy Lâm và Tần Sâm ở thành phố V xa xôi, trong tay còn ôm Tần Tuệ ngủ say trước ngực, chờ đợi công nhân công ty chuyển nhà mang vật dụng trong biệt thự lên xe tải. Một thanh niên mặc đồng phục công ty chuyển phát nhanh từ xa chạy đến rướn cổ dò xét, đến tận khi thấy mặt cô mới vội vàng đi đến, cởi mũ ra chào cô: “Cô Đào, tôi đến lấy bọc hàng thầy Tần muốn gửi ạ”.
“Ồ, ở đây.” Đào Diệp Na khom lưng, ý bảo cậu ta xem thùng giấy nhỏ bên chân cô. Người thanh niên hiểu ý khom người ôm thùng giấy lên, kiểm tra đơn chuyển phát nhanh Tần Sâm đã điền trước đó. Trong lúc vô tình Đào Diệp Na nhìn thấy, thuận miệng hỏi: “Là gửi đi Mỹ sao?”.
“Vâng ạ. Mấy năm nay thầy Tần thường gửi đồ đi Mỹ cho học trò của mình.” Người thanh niên ước lượng trọng lượng của thùng giấy, “Học trò của thầy cũng thường gửi đồ đến đây, vẫn là gửi từ sở nghiên cứu gì đấy gửi đến, trông cao cấp lắm”.
Đào Diệp Na hơi thảng thốt.
“Vậy… cậu có biết họ đã gửi gì không?”
“Hình như thầy Tần đều gửi kế hoạch thí nghiệm.” Giật tờ giấy bản sao của đơn chuyển phát nhanh ra đưa cho Đào Diệp Na, cậu ta cau mày nhớ lại, “Tôi nhớ là thí nghiệm phẫu thuật khôi phục chức năng vỏ gì đấy. Bình thường học trò thầy hay gửi lại báo cáo thí nghiệm thì phải… Dù sao cũng toàn là giấy thôi”.
***
Cùng thời gian, Ngụy Lâm được cảnh sát đưa ra khỏi tòa án, chuẩn bị đưa lên xe giải vào trại tạm giam. Lần nữa tiếp xúc với sắc trời bên ngoài, ánh mắt mỏi mệt của cô đau nhói. Mấy ký giả ùa lên, bị cảnh sát tòa án bảo vệ trật tự ngăn cản, khắp nơi huyên náo sôi trào.
Ngụy Lâm giơ tay lên che đi ánh sáng, thông qua còng tay thấy được một góc trời xanh thẳm. Tháng Tư mùa mưa chưa đến, mặt trời nóng như lửa, trong không khí trôi nổi mùi cỏ cây trong lành của ngày xuân. Nơi này không giống thành phố mùa xuân quanh năm. Cô nghĩ, đây là cố hương của cô.
Tựa như cô đã nói, lá rụng về cội, chung quy cô vẫn trở lại thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên này.
Mấy ký giả xông tới, hướng ống kính về phía cô, vội vàng cất cao giọng đặt câu hỏi. Cảnh sát tòa án gạt họ ra, vững vàng nắm lấy cánh tay cô, che cô đi về phía xe cảnh sát. Ngụy Lâm nhắm mắt, để mặc họ kéo mình đi/ Có ánh sáng xuyên qua mí mắt, từng tia nắng mỏng manh soi vào tầm nhìn tối đen của cô. Cô cảm nhận được cơn gió nóng ẩm phả vào mặt, hương vị quen thuộc mơn trớn vành tai cô, xua đi tất cả tạp âm.
Bên tai cô chỉ còn lại tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực và tiếng chim vỗ cánh bay lượn ở phương xa.
Hai vị cảnh sát tòa án dừng lại bên xe cảnh sát, mở cửa giúp cô.
Ngụy Lâm chậm rãi mở mắt ra, cúi người định chui vào xe, nhưng chợt nghe thấy một tiếng gọi lảnh lót: “Dì ơi!”.
Cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, trong tầm mắt hiện ra một cậu bé, chạy một mạch đến trước mặt cô. Cậu,ặc áo thun màu vàng nhạt, trên đó in hình miếng dưa hấu màu đỏ mát mẻ. Khuôn mặt cậu bé khá xa lạ, chừng bốn năm tuổi, đến khi thấy được đôi mắt ngây thơ tròn xoe như chú nai con kia, Ngụy Lâm mới muộn màng nhớ ra. Là cậu bé cô đã cứu ở bên tay vịn thang máy trung tâm thương mại thành phố V một năm trước.
“Dì ơi, cảm ơn dì.” Cậu vẫn còn sợ sệt cô như năm đó, cười gượng gạo với cô, cầm một tờ giấy vẽ giơ lên trước mặt cô, “Đây là tranh cháu vẽ, tặng cho dì ạ”.
Ngụy Lâm ngơ ngác nhận lấy bức tranh, thấy cậu bé lễ phép nói với cô “tạm biệt dì” liền quay người chạy về phía mẹ mình. Người mẹ trẻ đứng đợi cách đấy không xa, giơ hai tay ra với cậu, mỉm cười cho cậu một cái ôm. Ánh nắng ấm áp buổi xế chiều mùa xuân bao quanh người họ, như thể đó là điều dịu dàng nhất thế gian này trao tặng.
“Lên xe thôi.” Thấy cô vẫn còn ngẩn ngơ, cảnh sát bên cạnh thúc giục.
Ngụy Lâm gật đầu rồi dời mắt đi, cầm lấy bức tranh cậu bé tặng, quay người lên xe.
Lúc cảnh sát đóng cửa xe lại, cô mở tờ giấy ra, cúi đầu nhìn bức tranh ấy.
Nét vẽ vụng về của trẻ con, bút sáp màu xanh lá tô màu bãi cỏ, bút sáp màu vàng vẽ ra mặt trời. Dưới ánh mặt trời là một hình người que tóc dài và tóc ngắn đứng kề vai nhau. Giữa bọn họ còn nắm tay hai hình người que trẻ con. Giống như hình que người lớn, chúng cũng một tóc ngắn và một tóc dài.
Lệ nóng bỗng chốc trực trào nơi hốc mắt.
Ngụy Lâm giơ hai tay bị còng, che miệng lại kiềm chế tiếng khóc. Nước mắt nóng hổi lướt qua mu bàn tay, rơi nhòa lên bức tranh. Hệt như những đóa hoa trong suốt im lặng nở rộ bên chân bốn khuôn mặt hình người que tươi cười.
Cô nhớ lại, năm ấy cô và Tần Sâm đi leo núi. Lúc ngửa đầu nhìn thấy cây vông trơ trụi, cô muốn năm sau cùng Tần Sâm đi ngắm hoa vông nở đầy.
Cô nhớ lại, năm ấy Giản Lam đẩy cửa sổ phòng bệnh cô ra. Lúc ngửi thấy mùi bùn đất bị nước mưa thấm ướt trong không khí, cô muốn đến công viên trung tâm ngắm nhìn bầu trời bao la.
Cô nhớ đến dáng vẻ Tần Tuệ nằm trong tả lót cười khanh khách với cô.
Cô nhớ đến từng đêm Tần Sâm nằm bên cạnh không ngại phiền phức kể truyện cổ tích thai giáo cho cô.
Cô bỗng hiểu ra, mỗi mong đợi trong từng khoảnh khắc, đều chứng tỏ cô đã khoan thứ cho mình. Như bốn năm nay Tần Sâm chưa bao giờ từ bỏ cô, cô cũng chưa từng từ bỏ mình.
Cô nhớ họ, nhớ bản thân sau khi ba mẹ qua đời đã chủ động đi đến phòng tư vấn tâm lý.
Cô muốn bắt đầu lần nữa. Dù là chồng chất vết thương, cũng phải dấy lên dũng khí đi về phía trước.