Mắt Bão

Chương 37: Thai giáo




Type: Nhã

Tần Sâm không hề hỏi đến nội dung nói chuyện giữa tôi và Đào Diệp Na. Trong mấy ngày tôi nằm viện, anh đã nảy sinh một vài sở thích mới toanh. Ví dụ như căn cứ sóng não lựa chọn nhạc cho thai nhi cần dùng trong tương lai, để lên kế hoạch dinh dưỡng mỗi bữa ăn anh còn tự mình xuống bếp, mang vẻ mặt nghiêm túc bày ra đủ tư thế buồn cười làm mẫu cho tôi những động tác vận động dưỡng thai...Còn không thì thảo luận với tôi về đề tài thai giáo ngôn ngữ mà hai tháng sau chúng tôi mới cần đối mặt.

“Não của thai nhi bắt đầu phát triển từ tháng thứ ba.” Anh cầm bút viết láu chủ đề đại cương vào sổ, đồng thời không quên nhấn mạnh với tôi tầm quan trọng của thai giáo, “Mức độ phát triển tân vỏ não (*) là sự khác biệt chủ yếu giữa não bộ của động vật bậc cao và

(*) Tân vỏ não là phần hình thành sau cùng trong quá trình hình thành vỏ não, bao gồm bốn phần: Thuỳ trán, thuỳ đỉnh, thuỳ chẩm và thuỳ thái dương - một đài phía trước não.

Động vật khác. Liên tục trao đổi với thai nhi có thể giúp thai nhi tận dụng năng lực học tập của tân vỏ não, bởi vậy thai giáo bằng ngôn ngữ cũng là một trong phương pháp tạo nên thiên tài.

Thử liếc nhìn nội dung trên cuốn sổ của anh, nhưng do vướng nẹp cổ, tôi không thể nào như nguyện, đành hậm hực vào đầu giường, nhàn nhã quan sát xoáy tóc trên đầu anh: “Anh muốn nuôi dạy một thiên tài à?”

“Theo anh biết, anh chưa từng nuôi dạy thiên tài nào cả.”Vẫn chăm chú vào những đề tài khiến người ta hoa mắt, Tần Sâm chẳng buồn ngẩng lên, chỉ thờ ơ phủ định câu hỏi của tôi với giọng hờ hững, “Phần lớn học trò của anh đều có tư chất bình thường, có điều cần cù bù thông minh, đây là nguyên nhân chúng thành công”. Cuối cùng anh dừng viết hí hoáy, ngước mắt nhìn tôi, “Anh cho rằng chủ đề này không tệ”.

“Gì cơ?” Tôi lặng lẽ thở hắt. Anh đã viết gần mười lăm phút, tay chưa giây nào ngơi nghỉ. Thậm chí tôi nghi ngờ anh có thể liệt kê ra hết tất cả từ ngữ trong đầu để chọn lựa nữa kìa.

“‘Thành công’”. Mấp máy môi đọc nhấn rõ hai chữ này, anh lại cúi đầu viết nhoay nhoáy không biết mệt mỏi.

Tôi không thể né tránh, đành cắn một miếng táo anh vừa gọt, thừa dịp nhai nuốt suy nghĩ chốc lát mới uyển chuyển giải thích: “Ý của em là, trong nhà có một thiên tài đã đủ rồi”. Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng ra cảnh một đứa con cao ngạo hất hàm y hệt Tần Sâm đương đầu với anh, chứ đừng nói chỉ là cảnh đứa bé vênh mặt khinh khỉnh nhìn người như anh.

“Nếu có hai thiên tài, em sẽ không chống đỡ nổi.” Tôi nói.

“Em đánh giá thấp năng lực của em rồi đấy, Nguỵ Lâm.” Hiển nhiên Tần Sâm không buồn để ý, “Tin anh đi, hai thiên tài sẽ giảm bớt gánh nặng cho em”.

“Có lẽ vậy”. Tôi đáp ậm ờ, “Em khá lo cho tính cách của con”. Cắn thêm một miếng táo, tôi mới thành khẩn thỉnh giáo anh, “Có thai giáo gì có thể làm con không bốc đồng và tự cao không?”

“Nhân tố quyết định tính cách chủ yếu nằm ở gen, môi trường trưởng thành và hoàn cảnh xã hội.” Tốc độ viết không hề giảm khi nói chuyện với cô, có vẻ Tần Sâm đã vứt đi ngụ ý trong câu nói của tôi ra khỏi chín tầng mây, còn cứng nhắc giải đáp nghi vấn của tôi, “Nói cách khác, điều có thể làm trong giai đoạn hiện nay là bảo đảm dinh dưỡng, ổn định trạng thái tinh thần và tâm trạng vui vẻ cho em.”

Dứt lời, anh dừng bút, ngẩng đầu nhìn xoáy vào mắt tôi, hất cằm cao cao đầy sâu xa, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt như nghiên cứu: “Ngoài ra, nếu không phải anh hiểu sai...em cảm thấy anh rất bốc đồng và tự cao à?”

Tốt lắm, ít nhất việc này chứng minh năng lực lý giải ngôn ngữ của anh không bị giảm sút.

“Không, không có.” Tôi cười xoà lấy lệ, ném hạt táo vào thùng rác cạnh giường, kéo một góc gối, “Em muốn ngủ, anh tắt đèn giúp em đi”.

Anh nhìn tôi không chớp mắt, sau đó đi đến cuối giường hạ đầu giường xuống giúp tôi, rồi trở lại bên phía tôi đỡ tôi dậy, chỉnh vị trí gối cho tôi. Suốt quá trình sắc mặt vẫn điềm tĩnh, đến tận khi vịn vai tôi để tôi nằm xuống giường, anh mới thuận thế cúi người, trịnh trọng nhấn mạnh từng chữ bên tai tôi: “Lần sau không được viện cớ này nữa”.

Tôi chớp mắt khẽ hắng giọng, giả bộ như không nghe thấy gì cả.

Sáng sớm hôm qua, Tần Sâm lại bắt tay vào chỉnh lý lại những cuốn sách có thể có ích trong quá trình thai giáo bằng ngôn ngữ. Anh gần như đem hết một phần tư đống sách đồ sộ trong thư phòng đến đây, quả thật đã xem phòng bệnh thành thư phòng của mình. Suốt cả ngày trời, anh chỉ ngồi khoanh chân vùi đầu phân loại chồng sách, còn gắn nhãn sắp xếp từng quyển một nữa.

Trừ phi cần tôi phối hợp, còn không lúc anh làm việc trước giờ đều không thích nói chuyện với tôi. Tôi rảnh rỗi đành bảo anh đưa tôi kéo và giấy đỏ, cắt vài bông hoa giết thời gian. Đến mười hai giờ trưa, anh mới ngồi thẳng dậy nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng vọt dậy, khom lưng mang đống sách đã chỉnh lý đặt lên tủ đầu giường, trông như định đi nấu bữa trưa dinh dưỡng cho tôi vậy.

Liếc nhìn chồng sách ấy, tôi lại bất ngờ phát hiện một quyển Truyện Cổ Grimm mới nguyên.

“Truyện Cổ Grimm.” Tôi đưa tay lấy quyển sách kia, lật xem, không phải là quyển bìa cứng anh cất giữ trước kia, mà là sách trẻ con có hình vẽ minh hoạ. Có lẽ có thể coi đây là quyển sách bình thường nhất trong đống sách này, tôi lật xem soàn soạt, nhớ lại chuyện trước đây, bỗng cảm thấy buồn cười, “Em nghĩ anh sẽ mua bộ truyện tranh Thám tử lừng danh Conan về như lần trước đấy chứ.”

Bốn năm trước, lần đầu tôi mang thai, anh có nhắc đến thai giáo bằng ngôn ngữ, chủ đề đầu tiên anh nghĩ đến luôn là Tâm - sinh lý học và điều tra hình sự. Khi ấy truyện tranh Thám tử lừng danh Conan của Nhật vừa hay đã phát hành hai năm liên tiếp, thế mà anh cũng có thể nhờ bạn mua truyện từ Nhật về, nghiêm túc muốn tôi đọc truyện như đọc tài liệu thai giáo. Tôi lật hai trang, nhìn mấy bóng dáng đen thùi lui kia đã thấy sởn gai ốc, cuối cùng kiên quyết cự tuyệt kiểu sách này.

“Con có quyền lựa chọn sự nghiệp của mình.” Anh lại mang một chồng sách đặt lên, đứng thẳng phủi tay, thái độ hùng hồn hệt như khi xưa, “Anh nghĩ anh không cần truyền thụ giá trị quan lựa chọn sự nghiệp của bản thân cho chúng từ bé đâu.”

Tôi cười cười, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên vẻ mặt sợ sệt của cô bé khăn quàng đỏ trên ảnh bìa: “Em thấy anh thích hợp với quyển Tuyển tập Truyện cổ tích trên kệ của anh hơn là Truyện cổ Grimm đấy”.

Tần Sâm khựng người, quay lại nhìn tôi: “Em nói la Bản gốc Truyện cổ Grimm đấy hả?”

“Hoàng tử trong truyện Công chúa ngủ trong rừng có bệnh ái tử thi (*), sau khi công chúa tỉnh dậy đã là mẹ của một cặp sinh đôi. Bạch Tuyết có thể phun quả táo độc ra là vì thi thể của nàng bị người hầu vác ra khỏi quan tài quất roi mỗi ngày.” Dựa vào trí nhớ hồi tưởng lại mấy câu chuyện điển hình, tôi nhổm dậy, định đặt quyển Truyện cổ Grimm về vị trí ban đầu, “Cô bé Lọ Lem tâm địa ác độc, truyện Cây đỗ tùng thì lại máu me và bạo lực”.

(*) Ái tử thi gọi là hội chứng yêu xác chết, người mắc bệnh có xu hướng quan hệ tình dục với tử thi, thậm chí có hành động được xem là ác dâm như cắn xé, ngấu nghiến với thân xác người quá cố.

Hồi mở Mỹ vào ba năm trước, tôi tình cờ nghe được đồng nghiệp của Tần Sâm đã nói những điều này. Trong nhóm đồng nghiệp của anh có không ít chuyên gia đa ngành, trong đó có một học giả thuộc ngành giáo dục rất thích khoác lác...Nghe nói họ giỏi nhất trong khoản phát triển tâm lý học.

“Nguyên bản của truyện cổ tích đều là những vụ án rùng rợn nổi tiếng.” Tần Sâm điềm nhiên cầm lại quyển sách từ tay tôi, bỏ nó giữa hai quyển sách khác, ung dung bổ sung phần tôi quên mất, “Dùng câu chuyện tàn nhẫn và nhân quả luân hồi dạy cho trẻ em cảnh giác kẻ xấu, làm việc thiện không được làm việc ác.”

Tiếp theo anh quay người nhìn đống sách sắp vòng quanh sàn nhà, dường như đang suy nghĩ nên nhấc chồng nào lên: “Đã như vậy, thay vì đọc Bản gốc Truyện cổ tích, không bằng nghe anh kể mấy vụ án anh từng nhận ở nước ngoài…” Cuối cùng, anh nhấc chân bước qua hai đống sách gần anh nhất, ôm chồng sách “Tâm lý học tính dục” nằm trên cùng đặt vào chỗ trống của tủ đầu giường, ngước mắt lên thở hắt ra, rồi hất cầm nhìn sang tôi, “...còn mang tính thời đại hơn”.

“Em không dám khen tặng khả năng kể chuyện của anh đâu.” Tôi đón nhận ánh mắt anh, nở một nụ cười mỉm. Chỉ cần nhớ đến “câu chuyện Dylan” hồi trước anh kể tôi liền thẳng thắn cự tuyệt không nể tình.

Dời mắt đi, anh nhếch môi, không nói đúng sai.

Tôi cũng không định dây dưa về đề tài này, thế nhưng vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng lại khó tránh khỏi bị chìm trong một cảm xúc khác thường. Khẽ vuốt theo đường viền bụng dưới từ phải sang trái, trí nhớ quá mơ hồ, tôi không chắc phương hướng vuốt ve có chính xác không. Một giây sau lại nghĩ đến đứa bé ít nhất phải đến ba tháng mới cảm nhận được cái vuốt ve này, tôi liền cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười. E rằng bị tiêm nhiễm bởi Tần Sâm, nên bản thân cũng nảy sinh ảo giác đã mang đứa bé này lâu lắm rồi vậy.

“Trước kia em luôn cảm thấy trẻ con trưởng thành sớm khiến người ta thương tiếc, tốt nhất vẫn nên có một buổi thơ đơn thuần vui vẻ.” Tôi vẫn không dừng lại động tác ve vuốt, dù sao tôi không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội cảm nhận đứa bé lớn lên nào, “Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời nhiều tai hoạ bất ngờ như vậy, nếu không có năng lực che chở chúng cả đời, vẫn nên nhẫn tâm để chúng sớm học cách đề phòng và bảo vệ mình thì hơn”.

“Mẫu mẹ hiền cha nghiêm khoa học hơn.” Đi đến cầm lấy chiếc túi du lịch đặt trên ghế dựa tường, Tần Sâm bỏ đống sách vào trong, hình như chuẩn bị nhân lúc về nhà nấu cơm thuận tay mang nó về luôn. Anh đưa lưng về phía tôi, giọng nói cũng bất giác cất cao, nhưng nhả từng từ cực chậm, như thể sợ tôi sẽ thất thần bỏ sót điều gì đó, “Thế nên em không cần suy nghĩ mấy việc này nữa, chỉ cần một lòng thương yêu con, chuyện khác cứ giao cho anh là được”.

Tôi nghiêng mặt nhìn bóng lưng anh. Anh đã mặc chiếc áo chúng tôi mới mua hôm ấy, không cần phải mặc áo khoác rộng thùng thình kia nữa. Tuy không còn cường tráng như xưa, nhưng bờ vai vẫn dày rộng. Kích cỡ áo thích hợp cũng khiến anh trông có sức sống hơn, không còn tiều tuỵ âm u như ngày thường. Chắc hẳn những ngày qua anh đều uống thuốc đúng hạn, dù là tôi không hề hỏi đến.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt có ý muốn hỏi xem trước kia anh đã chăm Tần Lâm thế nào. Nếu chỉ có một mình anh, anh sẽ sắm vai cả hai nhân vật làm mẹ hiền và cha nghiêm ư? Đáp án có lẽ chỉ có Đào Diệp Na biết thôi. Đáng tiếc khi đó cô ấy quá bé, e rằng ấn tượng cũng nhạt nhoà.

Trong đầu đột nhiên hiện ra vẻ mặt có phần thả lỏng của cô ngày ấy, tôi hé môi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại câu hỏi.

“Mai mốt xuất viện em sẽ làm sủi cảo.” Lúc cất lời, tôi đã đổi câu dạo đầu khác, “Lúc đó mời cô Đào đến nhà ăn nhé”.

Tần Sâm đang khom lưng thu dọn đống sách kia không hề chững lại, trông anh vẫn bình thường khi tôi nhắc đến Đào Diệp Na. Anh chỉ im lặng chốc lát, tiếp theo không trả lời thẳng vấn đề của tôi mà chỉ hời hợt nói, “Anh nghĩ em không có cảm tình gì với cô ta chứ”.

“Dù sao cô ấy cũng là em gái của anh.” Tôi nói.

Cuối cùng không che giấu được nữa, Tần Sâm thẳng người dậy, quay lại nhìn tôi.

“Vương Phục Sâm đã nói gì với em?” Ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, phản ứng này của anh khiến tôi nhất thời không đoán ra cuối cùng anh biết được bao nhiêu.

Tuy nhiên có một điều xác định, anh biết nguyên nhân tôi chủ động liên lạc với Vương Phục Sâm.

“Anh ta nói cho em biết, hôm qua anh thừa dịp em ngủ lấy điện thoại của em gọi cho anh ta.” Tôi thành thật trả lời câu hỏi của anh, mà còn không e dè nhìn thẳng vào mắt anh, tránh bỏ sót từng chuyển biến dù là nhỏ nhất trên gương mặt anh. Đúng với dự đoán của tôi, Tần Sâm không hề ngạc nhiên với chuyện này. Anh đã quá quen với tác phong làm việc ngông cuồng và tự tung tự tác của Vương Phục Sâm, có lẽ không cố ý đi ngăn cản.

“Anh đã biết chuyện em nhờ Vương Phục Sâm đi điều ra Đào Diệp Na rồi đấy.” Đến nước này, tôi nghĩ anh cũng sẽ không phủ nhận việc đó nữa, thẳng thắn ngả bài với anh, “Ban đầu em chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì khuôn mặt của Đào Diệp Na khá giống anh. Vì vậy muốn nhờ Vương Phục Sâm xác nhận thử”.

Tần Sâm khẽ hừ khẩy đáp lại, ánh mắt vẫn khoá chặt đôi mắt tôi: “Cậu ta nói cho em biết kết quả rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Tôi máy móc thuật lại câu trả lời của Vương Phục Sâm, “Anh ta nói ba mẹ của Đào Diệp Na từng ở nước ngoài, cần một chút thời gian…”

“Cô ta không phải Tần Lâm.”

“Anh đã điều tra rồi.” Không đợi tôi có phản ứng, anh nói tiếp, trong tay vẫn cầm lấy quyển “Truyện cổ tích Wilde”, giọng điệu bâng quơ hệt như đang nói về thời tiết vậy, “Chắc em cũng nghĩ đến, em nhận thấy ngoại hình bọn anh giống nhau, không lẽ anh lại không phát giác ra sao?”

Anh dừng lại hai giây, hơi nhóm mũi chân theo bản năng, cằm hất cao, dùng việc này để dáng đứng mình thẳng tắp hơn, bởi vậy trông tư thế không còn cao ngạo nữa: “Nhưng nếu em muốn mời cô ta đến nhà chơi, anh không có ý kiến.”

Nếu không phải căn cứ vào thái độ Đào Diệp Na, có lẽ tôi đã bị biểu hiện hôm nay của anh lừa gạt rồi. Nhưng cuối cùng điều này chỉ là giả thuyết thôi.

Tôi nhìn anh đăm đăm, thấy rõ những vệt sáng rừng rực chiếu ra từ mắt anh. Tôi nhớ tối đầu tiên khi anh nhắc đến Tần Lâm, ánh mắt anh cũng sáng quắc, nhưng ánh sáng kia không tài nào chiếu rọi vào đáy mắt đen thẳm của anh. Anh đã tìm cô ấy hai mươi hai năm, tại sao bây giờ biết rõ cô ấy đang ở trước mắt, lại thà rằng làm ngơ như không biết gì cả?

“Vậy thì mời cô ấy đến đi.” Trước khi tìm được đáp án, tôi nghe thấy giọng mình vang lên, “Em muốn mời cô ấy đến.”

Tần Sâm vẫn giữ tư thế đứng đấy, yên lặng nhìn xoay vào mắt tôi.

“Được.”Lát sau, anh lên tiếng, “Chúng ta mời Đào Diệp Na”.

Giờ khắc này tôi mới mơ hồ nhớ lại, đêm đó xem xong “The Shawshank Redemption”, tôi và Tần Sâm đi đến nhà thờ gần đấy, lần mò trốn vào phòng xưng tội chật hẹp. Tôi ngồi trên ghế cha xứ, cách vách gỗ chạm rỗng, nghe Tần Sâm ở sát vách kể lại những chuyện vụn vặt hồi bé của Tần Lâm liên miên không ngớt. Đó là lần duy nhất anh nói chuyện chẳng mảy may có quy tắc và logic mạch lạc gì, đến cuối cùng trật tự cũng bắt đầu xáo trộn.

Mãi cho đến khi nói đến ngày Tần Lâm mất tích, anh miêu tả từng chi tiết một rồi bỗng rơi vào nỗi im lặng kéo dài.

“Em tin nhất định có một ngày, anh sẽ tìm được hạnh phúc khác đền bù cho phần nuối tiếc này.” Khi ấy tôi học theo cha xứ xá tội cho anh, cũng thử an ủi anh, “Thời gian luôn luôn có thể thay đổi tất cả.”

Anh đã trả lời tôi thế nào nhỉ?     

“Anh biết.” Anh nói.

Trong phòng xưng tội mờ tối, cửa sổ đóng kín ngăn cách huyên náo bên ngoài, chỉ có giọng nói trầm khàn của anh vang lên rõ rệt: “Nhưng anh không muốn, Nguỵ Lâm”.

Anh không muốn, tôi biết rõ điều này, nhưng vẫn nỗ lực cho anh một đứa con, hoặc tìm Tần Lâm về giúp anh, để anh buông tay. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi từng nói tôi yêu anh, tôi hi vọng anh buông tay, trả lại cho chính bản thân mình một sự tự do. Tôi không hề dối gạt anh.