Mắt Bão

Chương 3: Lây bệnh




Vất vả lắm mới rời khỏi khu dân cư, Tần Sâm vẫn chưa ổn định lại tâm trang.

“Ngu ngốc. Chẳng có chuyên môn gì cả.” Anh cất giọng cay nghiệt chỉ trích viên cảnh sát kia suốt cả quãng đường về, bước chân cũng vì tâm trạng thay đổi mà tăng tốc, mắt nhìn chằm chằm phía trước. “Vậy mà nhảy thẳng vào khu vực cách ly, phá hỏng cả hiện trường.”

Thành phố ở biên thùy phía Nam này không hề rét mướt, nhưng ra ngoài trong thời tiết tháng Một vẫn khó tránh bị ngấm lạnh. Hôm nay ra ngoài vội vã nên tôi mặc khá phong phanh, đương nhiên tay đã lanh toát, chỉ có thể vừa xoa xoa tay tự ủ ấm vừa cố hết sức đuổi theo bước chân anh.

“Tại sao anh lại khẳng định thủ phạm của hai vụ án là một?”

“Dấu giày.” Anh không quay đầu lại, chỉ cất cao giọng lên quãng tám nói cho tôi biết. “Kích cỡ giày và hoa văn đế giày giống nhau.  Hơn nữa, người này còn bị hội chứng bàn chân bẹt14, dấu giày khác với người bình thường.” Dừng lại ở ngã ba mất mấy giây, anh tìm được con đường tôi thường đi chợ, thế là mới tiếp tục cất bước theo hướng đó. “Ngoài ra, công cụ gây án đều là vật đầu tù, xem xét từ vết máu, tất cả đều là tấn công đột ngột từ phía sau. Sắp đến Tết rồi, anh có dự cảm hắn sẽ tìm thêm mục tiêu gây án nữa.”

14Hội chứng bàn chân bẹt (hay còn gọi là bàn chân phẳng) là sự thay đổi trong hình dạng bàn chân trong đó chân không có vòm bình thường khi đứng. Hội chứng này do cung dọc của bàn chân có hiện tượng sụp xuống và trải phẳng, làm cho gần như toàn bộ gan bàn chân tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.

“Anh chưa xem xét thi thể, sao biết được là vết thương do vật đầu tù gây ra?” Lẽ nào bản khẩu cung khi nãy anh xem có ghi lại những thứ này?

“Cảnh sát không công bố không có nghĩa là dân chúng không tiết lộ.” Lấy điện thoại di động trong túi ra, Tần Sâm hơi cúi đầu, ngón tay lướt thoăn thoắt trên màn hình. “Bây giờ, kiểu tin nhắn nóng hổi tức thời như thế này lan truyền rất nhanh trên mạng xã hội, tuy độ chính xác của tin tức trở nên khó bảo đảm hơn, nhưng cũng không phải là không có giá trị tham khảo.” Anh xoay màn hình điện thoại rồi đưa cho tôi xem, vẫn không buồn ngoảnh đầu lại. “Tiện đây nhắc nhở em luôn, vụ án này là giết người cướp của, cho nên vì lý do an toàn, mấy ngày tiếp theo, nếu em muốn ra ngoài thì đều phải có anh đi theo.”

Tôi nhận lấy điện thoại xem thử, là một tin Weibo đăng tối qua, nhắc đến vụ giết người cướp của, còn có hình đính kèm chụp thi thể nạn nhân theo nhiều góc độ. Xem ra hằng ngày, anh xem đủ loại tin tức theo cách này, cũng có quyết định của riêng mình rồi.

“Vậy em nên mua thức ăn dự trữ cho mấy ngày mới được.” Tôi trả lại di động cho anh.

Tần Sâm không nói câu nào, chỉ nắm lấy cổ tay tôi, nhét cả tay tôi lẫn điện thoại của anh vào túi áo khoác. Thế là tôi chạy nhanh hai bước đi song song bên cạnh anh, duy trì tốc độ này không khó khăn cho lắm. Túi áo của anh rất ấm, cộng thêm lòng bàn tay anh như tỏa nhiệt, tay tôi nhanh chóng được ủ nóng.

Vì thế, tôi được thể làm tới: “Tay kia cũng lạnh”.

Đáng tiếc là anh chẳng buồn đoái hoài, ngoảnh mặt làm ngơ nhìn thẳng phía trước như không nghe thấy, tần số bước chân di chuyển càng lúc càng nhanh.

Lúc đến chợ, chị chủ sạp thường chào mời tôi mua thức ăn cũng chú ý đến Tần Sâm. “Đây là chồng cô à?” Chị ta vui vẻ nhìn anh, nhanh chóng bỏ bắp cải vào túi giúp tôi. “Rất ít khi thấy chồng cô ra ngoài, tôi còn tưởng anh ấy bận lắm cơ.”

Tần Sâm chỉ rũ mắt đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Anh cau chặt hàng mày, nghiến chặt răng khiến quai hàm banh ra, bộ ngực thoáng phập phồng vì phải hít thở sâu cố khắc chế tâm trạng. Tôi có thể nhận ra anh không thích chị chủ sạp này, vì vậy không nói nhiều, chỉ cười có lệ rồi cùng anh rời đi.

Trên đường về nhà, anh thả tay bên này của tôi ra, nắm lấy tay bên kia, thái độ cáu kỉnh nhưng một mặt vẫn cầm lấy túi đồ ăn, mặt khác lại nhét cái tay đã tê cóng của tôi vào túi áo mình. Mỗi khi có người đi ngang qua, anh lại vô thức nắm tay tôi chặt hơn, cô cùng cảnh giác thầm lưu ý từng người một vừa đi lướt qua, bước chân cũng nhanh hơn.Tôi biết đây là ảnh hưởng của chứng hoang tưởng bị hại trong tiềm thức anh. Tâm trạng anh không hề tốt như tôi đã dự tính, vẫn chưa thích hợp ra ngoài.

Về đến cửa nhà, tôi vừa mới tra chìa khóa mở cửa thì anh đã vội vã bước vào. Tôi điềm nhiên đi theo, thấy anh lập tức bước nhanh đến bên cửa sổ, kéo rèm che kín tất cả các cửa lại. Thậm chí anh còn quên đổi giày, vết bùn trên đế in một chuỗi dấu giày trên sàn nhà theo bước chân di chuyển của anh. Đến khi làm xong tất cả, anh nhanh chóng đi vào thư phòng.

Tôi xách túi thức ăn đi theo, vốn định xem anh có uống thuốc đúng giờ hay không. Không ngờ vừa vào phòng, tôi đã bị anh ghì chặt lên cánh cửa, tôi tay vội vã vén vạt áo len lên. Chiếc túi trong tay rơi xuống đất, tôi không tài nào mở miệng nói được gì trong hơi thở ập xuống của anh. Không chỉ có miệng bị che kín, ngay cả không khí trong lồng ngực cũng bị cướp sạch. Nút áo khoác nỉ của anh cọ cọ lên ngực tôi rất đau, tôi đành đẩy anh ra, tranh thủ nói ngắt quãng trong lúc cả hai tách ra chóng vánh: “Lạnh!”.

Thế nhưng anh lại mạnh mẽ ập đến: “Nhanh thôi”.

Dương nhiên “nhanh thôi” chính là sẽ nhanh chóng không còn lạnh nữa chứ không phải anh chịu kết thúc sớm. Đó là cả một quá trình dài dằng dặc, không biết rốt cuộc anh đã giày vò tôi bao lâu, chỉ lấy làm may mắn là hôm nay coi như anh tỉnh táo, ít nhất không để mặc tôi ở trên sàn nhà trong lúc tôi kiệt sức ngủ thiếp đi.

Xế chiều, khi tôi tỉnh lại, ánh nắng đã không còn bao phủ trên sô pha tôi nằm, cái lạnh dần dần lan ra trong không khí, từ mũi chân len lỏi vào cơ thể.

Tần Sâm đã sớm mặc lại quần áo, ngồi khoanh chân trên sàn nhà trước sô pha, lẳng lặng nhìn tôi như đang rơi vào trầm tư. Tôi để ý thấy bên chân anh là song cửa giấy tôi cắt hôm qua, còn không ít giấy vụn mới. Kéo được đặt trên bàn trà nhỏ, dường như trong lúc tôi ngủ, anh đã dựa theo bản mẫu tôi cắt sẵn để cắt ra những hình nhỏ hơn chỉ bằng một phần năm.

Chật vật ngồi dậy, tôi lấy từng món đồ vắt trên lưng sô pha mặc vào, đồng thời nói với anh: “Anh uống thuốc đi”.

Có lẽ cũng ý thức được hôm nay mình hơi thất lễ, anh không cự nự tranh cãi gì, lập tức đứng dậy đi uống thuốc.

Bởi vì bị nhiễm lạnh, hôm sau, Tần Sâm cũng bị cảm. Bệnh tình của anh nghiêm trọng hơn tôi tưởng: sốt cao bốn mươi độ, toàn thân nhức mỏi vô lực, nửa đêm và sáng sớm đều ho sù sụ, giấc ngủ còn khó khăn hơn lúc trước. Nhưng dù vậy, anh vẫn nhất quyết không chịu đến bệnh viện, cứ như câu nói mấy ngày tới phải theo tôi ra ngoài anh thông báo hôm trước chỉ là lời đùa vui.

Hết cách, tôi đành liên lạc với bác sĩ Tào Thần ở phòng khám gần nhà, mời anh ta đến khám cho Tần Sâm. Kết quả chẩn đoán không hề khiến tôi kinh ngạc: Tần Sâm bị cảm dẫn đến viêm phế quản nên mới sốt cao không hạ.

“Hiện giờ mấu chốt là phải giúp anh ấy hạ sốt.” Tào Thần tháo ống nghe ra, thông báo với tôi. “Tôi truyền cho anh ấy mấy chai dịch đã. Chỉ cần hạ sốt thì không sao rồi.” Đặt khăn bông vừa nhúng nước lạnh lên vầng trán nóng hầm hập của Tần Sâm, tôi ngẩng đầu nói cảm ơn với Tào Thần: “Phiền anh rồi”.

“Không có gì.” Anh ta cất ống nghe, tỉ mỉ kéo tay áo sơ mi đã xắn lên đến khuỷu tay xuống, thong thả cài măng séc rồi nở nụ cười thân thiết với tôi. “Có lẽ cô sẽ phải lau rượu cồn cho anh ấy cả đêm đấy, có chịu nổi không? Cần tôi ở lại giúp đỡ không?”

“Không cần…” Tần Sâm ý thức mơ hồ bỗng nóng nảy lắc đầu, hơi hất cằm, nhíu chặt mày, dù không tài nào mở hai mắt ra nổi vẫn cố chấp ép mình nhấc cánh tay hướng về phía tôi, miệng cằn nhằn. “Bảo hắn đi ra ngoài…”

Bắt lấy cánh tay không yên phận của anh, kẹp khăn bông vào hai nách xong, tôi quay đầu lại nhìn về phía Tào Thần đang ngồi bên mép giường, mỉm cười áy náy. “Xin lỗi, trạng thái tinh thần của anh ấy không được tốt lắm!”

Trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại, anh ta đã chuyển ánh mắt đang nhìn Tần Sâm sang nhìn vào mắt tôi, gật đầu mỉm cười tỏ ý không sao. “Tôi hiểu mà.”

Chẳng biết cảm giác của tôi có sai lầm không nhưng vừa rồi, ánh mắt anh ta nhìn Tần Sâm vô cùng u ám. Nắm chặt bàn tay phải nóng hổi của anh, tôi thoáng cười với Tào Thần, uyển chuyển từ chối: “Một mình tôi không sao, cảm ơn anh, bác sĩ Tào”.

Đẩy gọng kính trên sóng mũi theo thói quen, Tào Thần không kiên trì nữa.

Vì thế, ban đêm, một mình tôi dùng rượu cồn lau người cho Tần Sâm để hạ sốt vật lý, còn ban ngày thì ở nhà truyền dịch cho anh. Anh thích bọc chăn bông dày ngồi trên sàn nhà ở thư phòng, tay ôm sách hoặc laptop, miệng ngậm nhiệt kế.

Hai ngày sau, anh mới hoàn toàn hạ sốt, người cũng khỏe khoắn hơn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thỉnh thoảng, tôi cũng hay lo lắng vẩn vơ, chẳng may anh ấy sốt hỏng cả đầu óc thì thật sự sẽ chẳng còn lại điều gì nữa cả.

Chiều nào bác sĩ Tào Thần cũng tới nhà thăm hỏi, đến lúc Tần Sâm truyền dịch xong mới rời đi. Tôi không thể để Tào Thần ngồi đợi ở thư phòng, dĩ nhiên cũng không thể mang tivi đến thư phòng quấy rầy Tần Sâm, nên mỗi lần đều mời anh ta ra phòng khách xem tivi uống trà, ngồi hầu chuyện anh ta một lát. Tào Thần xấp xỉ tuổi tôi, vẻ ngoài tuấn tú, khéo mồm khéo miệng, thường nói chuyện với tôi những hai tiếng đồng hồ.

Phải thừa nhận anh ta rất giỏi tán gẫu, còn có khiếu hài hước. Nhưng chủ đề anh ta lựa chọn chưa bao giờ gợi nổi hứng thú nơi tôi. Thỉnh thoảng, tôi cũng phối hợp với anh ta cười cho có lệ, góp lời đôi câu. Tình huống như thế kéo dài sáu ngày. Đến ngày thứ sáu, khi tôi và anh ta đang nói về một bộ phim điện ảnh, Tần Sâm đột ngột xuất hiện, cất giọng ngắt ngang lời anh ta: “Anh muốn lên giường với cô ấy à?”.

Tôi ngẩng đầu, thấy anh đang đứng sau sô pha, trên người còn khoác chăn len, sắc mặt hơi tái, một tay nắm chăn, một tay cầm cốc có quai, cau mày rũ mắt nhìn Tào Thần chằm chằm, không gian mờ tối càng khiến anh giống một hồn ma vơ vất trong căn nhà cổ. Anh luôn thích xuất hiện đột ngột như vậy nên tôi không hề kinh ngạc. Chỉ có bác sĩ Tào đáng thương là giật nảy mình, không biết rốt cuộc là ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tần Sâm hay là bị câu nói mở đầu của anh dọa cho khiếp vía.

“Ặc, anh Tần…”

“Anh đang dụ dỗ Ngụy Lâm.” Tần Sâm nhìn anh ta đăm đăm không chớp mắt, giọng nói quả quyết. “Nếu không phải muốn lên giường với cô ấy thì hẳn là muốn thông qua cô ấy để đối phó tôi.”

Lời vạch trần thẳng thừng của Tần Sâm khiến bác sĩ Tào tái mặt kinh ngạc: “Không phải… Có phải anh đã hiểu lầm gì hay không…”.

“Cách xa vợ tôi một chút.” Không để anh ta có bất cứ cơ hội giải thích nào. Tần Sâm cau chặt đầu mày, tốc độ nói khá chậm, gằn giọng cảnh cáo: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện ở đây nữa”.

Mấy ngày qua, bởi vì cứ ho khù khụ nên anh không hề có lấy một giấc ngủ ngon, quầng mắt thâm sì khiến đôi mắt sâu hun hút của anh càng có vẻ hiểm ác, cũng khiến vị bác sĩ Tào kia thêm quẫn bách, vội vàng nhìn về phía tôi như cầu cứu. Nếu không phải ý đồ của anh ta đã quá rõ ràng, có lẽ tôi cũng sẽ thành tâm giúp đỡ một lần. Nhưng trong tình huống này, điều duy nhất tôi có thể làm là nhìn Tần Sâm: “Anh còn phải truyền dịch”.

“Truyền dịch thường xuyên chỉ làm giảm sức miễn dịch của anh thôi.” Thế nhưng trước sau, anh không hề liếc nhìn tôi lấy một cái mà dồn hết sự chú ý vào gương mặt bác sĩ Tào. “Cảm ơn anh trước đây đã giúp đỡ. Giờ anh có thể rời khỏi nhà tôi rồi.”

Cuối cùng, bác sĩ Tào đành cúp đuôi vội vã rời đi. Về phần tôi, đến khi lịch sự tiễn anh ta rồi đóng cửa lại, quay người mới phát hiện Tần Sâm vẫn đứng đấy. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh vẫn điềm nhiên nhìn tôi giây lát, sau đó bất chợi quay người trở về thư phòng đóng sầm cửa thật mạnh.

Từ chối truyền dịch khiến sức khỏe của anh hồi phục rất chậm, đến mức chiều ngày hai mươi tư, lúc anh Tăng Khải Thụy đến thăm, Tần Sâm vẫn còn quấn chăn, cuộn mình trên sô pha ho khan.

Ông Tăng Khải Thụy thấy anh ốm yếu như vậy, gương mặt liền thoáng vẻ ngạc nhiên. Chần chừ một lúc lâu, ông ta mới cất lời đầu tiên: “Xin lỗi, tôi tới đột ngột quá, không biết cậu ốm nặng vậy”.

Nghe cứ như ông ấy và Tần Sâm đã quen thân nhiều năm.

Tôi đang cảm thấy nghi ngờ, liền thấy Tần Sâm kéo chăn bông lên, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Tôi cho rằng theo ông, chỉ có bệnh trên phương diện tinh thần mới có thể ảnh hưởng đến công việc”.

Dễ dàng phát hiện ra thái độ của anh tràn đầy địch ý. Tăng Khải Thụy lập tức làm ra vẻ bất đắc dĩ, ông đứng cách Tần Sâm năm bước, hít sâu một hơi như muốn nói gì đó. Cuối cùng, ông chớp mắt mấy cái như đang cân nhắc, những điều muốn nói đã đến khóe môi còn nuốt lại, sửa lời: “Vụ án kia… vụ án đập đầu ấy, tin rằng cậu đã nghe nói rồi. Trước mắt có năm nạn nhân nữ bị cướp, một chết bốn bị thương, khiến dư luận nổi bão. Tôi biết ngay sau hôm bà Hồ bị sát hại, cậu đã đến hiện trường và còn phán đoán chuẩn xác nữa.” Nhún nhún vai, ông mím môi như đang thỏa hiệp rồi nói với vẻ khẩn cầu: “Tổ chuyên án cần cậu”.

Dường như Tần Sâm không có hứng thú với lời mời của ông ta. Anh ngồi quay lưng vào vạt nắng, hốc mắt trũng sâu bị bao phủ trong bóng râm, tròng mắt soi rõ bóng dáng Tăng Khải Thụy, đường nét ngũ quan được ánh sáng tôn lên sắc nét hơn thường ngày, vẻ mặt cũng vì thế mà trở nên âm u đáng sợ. Trầm ngâm một lúc lâu, anh mới từ từ dời ánh mắt về phía tôi. Tôi thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh nhưng lại không đọc được tâm trạng phản chiếu trong đó.

“Tình trạng sức khỏe của anh ấy…” Tôi thử từ chối thay anh.

Lúc này, Tần Sâm lên tiếng ngắt ngang: “Có thể.”

Tôi nhìn anh, lại nhìn Tăng Khải Thụy.

“Nhưng tôi có một yêu cầu.” Anh đề xuất. “Ngụy Lâm phải đi cùng trong suốt quá trình tôi tham gia.”

Cân nhắc đến tình trạng của anh hiện nay, yêu cầu này không phải quá đáng. Ông Tăng Khải Thụy hào phóng đáp ứng, cũng giao tài liệu vụ án đã chuẩn bị xong từ sớm cho anh, hẹn sáng hôm sau gặp lại tại Cục Cảnh sát rồi vội vàng rời đi.

Kể từ lúc ấy, Tần Sâm giam mình trong thư phòng viết chữ vẽ tranh đến tận mười giờ đêm. Không lâu sau khi Tăng Khải Thụy rời đi, tôi đẩy tấm bảng trắng Tần Sâm hay dùng hồi trước đến cho anh. Khi tôi tắm rửa xong đi tới thư phòng, chiếc bảng vốn trắng tinh đã chi chit thông tin rải rác khó hiểu.

Một tấm bảng đồ được đính cố định trên bảng trắng, trên đó còn ghim vài chiếc đinh nhựa đủ màu. Tần Sâm ngồi khoanh chân trên chiếc sô pha đối diện, lưng thẳng tắp, nhìn chăm chăm vào thông tin trên bảng suy tư. Tôi biết lúc này không nên quấy rầy anh, bèn nắm chốt cửa lùi ra khỏi thư phòng, vốn định pha ly hồng trà đưa đến, không ngờ lại thình lình nghe thấy anh lên tiếng: “Đầu óc anh vẫn còn rất tỉnh táo”.

Không thể xác định có phải anh đang nói chuyện với mình hay không, tôi đành dừng động tác, nghiêng người nhìn anh. Tư thế ngồi của anh vẫn giữ nguyên, mắt nhìn bảng trắng nhưng đôi môi lại khép mở nói chuyện với tôi: “Em biết rất rõ điều này nhưng lại không nói sự thật cho Tăng Khải Thụy”.

Tôi đứng bên cạnh cửa, chờ anh nói câu tiếp theo.

“Anh biết em đang nghĩ gì.” Trầm ngâm trong chốc lát, anh tiếp lời. “Anh biết. Anh sẽ giải thích với em.”

Lúc nói ra những lời này, anh vẫn chăm chú nhìn thông tin trên tấm bảng trắng, cứ như không phải nói chuyện với tôi mà là đang lẩm bẩm với nó vậy.

Thực ra anh không thể nào thảo luận chuyện này với tôi, ít nhất không phải bây giờ. Lẳng lặng nhìn anh chốc lát, tôi nhẹ nhàng khép cửa lại rồi quay người đi vào phòng bếp.