Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 98: Hiện Tại 1






Thiếu niên trong video lùi lại từng bước một, lùi vào trong thang máy, cửa thang máy đóng lại, một lát sau Lương Tư Triết đứng thẳng bất động tại chỗ giơ tay bấm mở thang máy, cũng bước vào theo.
Tào Diệp nhìn hình ảnh màu xám trắng trên màn hình chiếu, hơi ngẩn người thấp giọng nói: “Cho nên sau đó anh ấy vẫn đuổi theo em ra ngoài.”
“Đúng vậy,” Hứa Vân Sơ cũng nhìn hình ảnh giám sát, nhớ lại kể, “Tiệc sinh nhật hôm đó do công ty tổ chức, mời rất nhiều người, không chỉ có bạn bè trong giới, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông, cậu ấy không nói một tiếng nào, tiệc sinh nhật đang dở chừng người đột nhiên biến mất, không ai biết cậu ấy đi đâu, hóa ra là ra ngoài tìm cậu…” Mọi hành vi khác thường năm đó của Lương Tư Triết đã có lời giải thích, Hứa Vân Sơ cười khổ một tiếng, “Sau đó những nhà truyền thông có mặt tối đó đều không hài lòng, cho nên sau chuyện đánh phóng viên trong buổi họp báo ngày hôm sau, mấy công ty truyền thông cùng liên thủ lên án cậu ấy mắc bệnh ngôi sao, những chuyện này cậu ấy chưa bao giờ giải thích.

Cũng đúng… Chuyện riêng tư như tình cảm, cậu ấy giải thích với ai đây…”
Tào Diệp nhớ lại bản thân của đêm năm năm trước, cậu nhanh chân chạy ra khỏi khách sạn, gặp ngay đèn xanh, cậu băng qua đường cái rồi chạy một đoạn đường, sau đó rẽ ở đầu đường thứ nhất.

Ánh đèn trên đường cái sáng quá, chiếu lên sự yếu đuối không chịu nổi một đòn của cậu, khiến cậu không có chỗ ẩn núp, cho nên cậu nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ kia, tìm một gốc cây có thể che khuất mình, ngồi xổm ở đó đợi một lúc rất lâu.
Anh đuổi theo ra làm gì hả? Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết trên màn hình chiếu nghĩ, đêm đó em thuyết phục mình và anh từ đây mỗi người đi một ngả, liệu anh có từng do dự muốn từ chối Tào Tu Viễn, muốn đi cùng em thêm một đoạn đường không?
“Tìm được rồi,” Hứa Vân Sơ trèo lên ghế đẩu, trên tay giơ đĩa CD vừa lấy từ trên kệ, “Tôi nhớ video hoàn chỉnh của buổi họp báo hôm đó đặt ở đây, nếu không phải năm đó trên đĩa CD có logo của công ty quản lý, thì rất khó tìm.” Cô bước xuống ghế đẩu, dùng ngón tay bóc dấu niêm phong của công ty quản lý ra, đưa cho Tào Diệp, “Dấu niêm phong cũng chưa bóc, xem ra sau khi cậu ấy cầm về thì chưa xem.”
Tào Diệp nhận lấy đĩa CD: “Chị vẫn chưa nói với em chuyện đánh phóng viên rốt cuộc là sao.”
“Đánh phóng viên à…” Hứa Vân Sơ nhớ lại kể, “Buổi họp báo năm đó không phải do tôi lên kế hoạch, là Tư Triết và thầy Trịnh Dần quyết định, quyết định này rất đột ngột, họ không thông báo với ai cả, Trịnh Dần tự liên hệ sân bãi và truyền thông.

Đến mấy tiếng trước buổi họp báo ngày hôm sau, Tư Triết mới nói chuyện này cho tôi biết.

Tôi đến hiện trường, nhìn thấy Trịnh Dần đã chuẩn bị thỏa thuận cho phóng viên mới đoán được mục đích của buổi họp này.”
“Mục đích gì?” Tào Diệp hơi nhíu mày.
“Lúc ấy có nhiều công ty truyền thông đều muốn thu hút sự chú ý thông qua việc tiết lộ riêng tư của cậu, cho nên họ làm giao dịch với truyền thông, dùng riêng tư của Tư Triết trao đổi riêng tư của cậu…”
Tào Diệp gần như chấn động, có phần khó tin nói: “Giao dịch?”
“Rất khó tin đúng không, sáng hôm đó tôi đến hiện trường, phản ứng đầu tiên cũng là cảm thấy hơi vô lý, nhưng sự thật là vậy.

Khi đó người có quan hệ gần nhất với đạo diễn Tào Tu Viễn là hai cậu, Tư Triết là nhân vật công chúng, vốn chính là tiêu điểm quan tâm của truyền thông, cậu ấy chủ động phơi bày bản thân, truyền thông đồng ý, dù sao phơi bày chuyện người nhà của đạo diễn quả thực sẽ mang đến độ quan tâm, nhưng cũng sẽ dẫn đến tiếng mắng.

Mà Tư Triết chủ động tổ chức buổi họp báo thì khác, có độ quan tâm đồng thời lại không ai sẽ đi mắng truyền thông, thời buổi này mọi người vẫn rất sợ mắng.”
Tào Diệp nhất thời nói không nên lời, năm đó sau khi xảy ra rạn nứt, cậu đã bắt đầu tránh quan tâm đến tin tức của Lương Tư Triết.


Cậu mơ hồ biết Lương Tư Triết mở một buổi họp báo, còn xuống sân khấu đánh phóng viên, gần như bị cả ngành truyền thông chống lại, lại không ngờ rằng ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn của buổi họp báo này, lại do cậu mà ra.
“Cậu xem video hiện trường đi,” Hứa Vân Sơ nói, “Sự thật xuống sân khấu đánh phóng viên đều ở bên trong.

Lúc ấy chúng tôi cũng cho rằng cậu ấy báo ơn cho đạo diễn Tào, mới làm chuyện đến mức này, phóng viên kia còn suy đoán giữa cậu ấy và đạo diễn Tào phải chăng thật sự có gì đó, mới có thể vứt bỏ danh dự của mình bảo vệ riêng tư của người nhà đạo diễn Tào.

Như bây giờ suy nghĩ một chút là có thể hiểu được hết…” Hứa Vân Sơ cúi người, nhặt đĩa của Tiểu Bạch nhỏ từ dưới đất lên, “Người này thật là, bản thân cất giấu bí mật lớn như thế, lại không ai biết, rốt cuộc cậu ấy định giấu đến khi nào…” Cô nói, đoạn lắc đầu, “Tôi gọi tài xế đến đón tôi là được, cậu ở lại xem video họp báo đi.”
Tào Diệp vẫn chưa hòa hoãn lại từ trong nỗi khiếp sợ to lớn, vội vàng đáp một tiếng.

Cho đến khi dưới tầng vang lên tiếng đóng cửa, cậu mới lấy lại tinh thần, đi tới đặt đĩa CD vào trong máy chiếu.
Âm thanh nền ồn ào trong video vang lên, Tào Diệp ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết ngồi trong chùm sáng hình tròn trên màn hình chiếu.
Lương Tư Triết ngồi trên ghế chân cao, hơi nghiêng người đối diện với ống kính chéo.

Phút chốc Tào Diệp nhớ lại một đêm trước khi chia tay ở phố Nhân Tứ năm đó, Lương Tư Triết cũng ngồi co chân trên ghế gỗ như thế, huýt sáo cho cậu một đoạn nhạc trong trẻo trong đêm yên tĩnh.
Đêm đó mặt bên của Lương Tư Triết được ánh trăng phác họa rất dịu dàng, nhưng bây giờ đối mặt với truyền thông và ống kính vây quanh như hổ rình mồi bên dưới sân khấu, Lương Tư Triết lại có vẻ đề phòng và sắc bén.
“Lương Tư Triết, nghe nói trước khi cậu đóng Mười ba ngày, cha mẹ cậu lái xe đâm chết người, xin hỏi có thật không?”
“Chuyện xảy ra đã nhiều năm như vậy, cậu có từng đến thăm gia đình của người đã khuất không?”
“Trường học cũ của cậu có người tung tin, nói rằng cậu là thủ lĩnh dàn nhạc violin của trường, vậy tại sao lúc quay Mười ba ngày còn muốn sử dụng đóng thế tay?”
Mẹ kiếp, Tào Diệp siết chặt ngón tay dùng sức bóp khớp nối, mấy người điều tra biến cố anh ấy gặp phải rõ ràng như thế, sao nhẫn tâm hỏi ra vấn đề như vậy, xé ra vết sẹo đã khép lại của anh ấy một cách đẫm máu?
Cậu nhìn bàn tay đan vào nhau của Lương Tư Triết, tay phải của anh bẻ đi bẻ lại trên khớp nối của bàn tay trái không thể gảy dây đàn được nữa, động tác của anh trông có vẻ rất mạnh, giống như muốn bẻ gãy tay trái vậy.
Lương Tư Triết đều nhẫn nhịn những vấn đề này, nhưng khi phóng viên kia muốn tải video lên lại nhảy xuống sân khấu đánh người.
Cho nên những năm này mình có thể sống một cuộc sống gió êm sóng lặng như thế, tất cả là nhờ trong buổi họp báo này, Lương Tư Triết cản lại mưa gió sắp đến thay cậu.
Tại sao anh không nói gì hả Lương Tư Triết… Cũng đúng, anh không hề có cơ hội nói.

Tào Diệp nghĩ.
Năm đó sau khi cậu cắt đứt với Lương Tư Triết, suy đoán liên quan đến quan hệ của Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn bị đẩy lên đỉnh điểm, cậu nhìn mà phiền lòng, quyết định sau này ai đi đường nấy với Lương Tư Triết, từ đây không chú ý đến tin tức của anh nữa.


Cứ vậy cậu hoàn toàn chặn số điện thoại của Lương Tư Triết, sau đó nhanh chóng vứt số kia.
Sau hôm đó Lê Du lại nói muốn về Mỹ, lúc ấy Tào Diệp sống ngơ ngơ ngác ngác trong dư luận ùn ùn kéo đến liên quan đến Tào Tu Viễn, một chút lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, Lê Du không thể tiếp tục ở lại trong nước bị dư luận ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.

Thế là sau đó cậu nhanh chóng cùng chú chỉ huy liên hệ với bệnh viện và sân bay, trở về Mỹ với Lê Du.
Cách Thái Bình Dương mênh mông vô bờ, những tin tức liên quan đến Tào Tu Viễn và Lương Tư Triết chỉ có thể truyền về lẻ tẻ chút ít, nếu như không cố ý quan tâm, cậu có thể xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Chuyện cậu không biết còn có nhiều lắm.” Cậu chợt nhớ lại Lương Tư Triết từng nói như thế ba tháng trước.

Khi đó anh giống như chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ đúng là thật.
–– Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu lời thật lòng giấu trong những lời tán gẫu hững hờ này?
Chân tướng bị đóng băng mãi lúc này đây mãnh liệt phá băng chui ra, những lời Lương Tư Triết từng nói liên tiếp vang lên bên tai Tào Diệp.
“Tào Diệp, tôi dùng em họ của cậu để câu cậu đấy.”
“Tôi là người xấu, làm gì cũng là chuyện đương nhiên.”
“Có xem như làm lành thành công không?”
“Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Tôi tiến một bước cậu lùi mười bước…”
“Ví dụ như… ảnh đế Lương Tư Triết và con trai của Tào Tu Viễn đêm khuya ngã xuống sườn núi, bị nghi ngờ là chết vì tình.”

Những lời nói cậu muốn tránh khỏi, không biết phải đáp lại như thế nào, chưa từng dám thuận theo nghĩ sâu hơn, giờ phút này từng câu từng chữ chỉ về phía một suy nghĩ vô cùng rõ ràng: Lương Tư Triết thích cậu, anh ấy thích cậu rất nhiều năm rồi.
Tình cảm chôn giấu nhiều năm chưa từng nói ra này, đột ngột bị lộ ra, khiến Tào Diệp trở tay không kịp.
Nên đối mặt như thế nào? Nên trả lời như thế nào? Hay là nên tiếp tục trốn tránh, giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra? Trong lòng rối như tơ vò, bị lấp đầy bởi cảm xúc dâng lên khiến cậu không thể tỉnh táo sắp xếp rõ suy nghĩ của mình.
Tào Diệp hơi mờ mịt nhìn kệ cất giữ trong phòng chiếu phim, bên trên có một ô vuông chuyên trưng bày tác phẩm Lương Tư Triết diễn xuất.

Những năm này cậu chưa bao giờ xem phim Lương Tư Triết đóng, mỗi lần có người hẹn cậu đi xem phim của Lương Tư Triết, cậu sẽ dâng lên nỗi sợ hãi và lùi bước không giải thích được từ tận đáy lòng, cậu giống như không dám đối mặt với Lương Tư Triết trong ống kính.

Rốt cuộc cậu đang sợ gì hả Tào Diệp?
Tào Diệp nghĩ cậu nên ra ngoài hít thở không khí, phòng chiếu phim ngột ngạt quá, trong đầu cậu lúc này đầy rẫy những suy nghĩ khác nhau, bọn chúng rối loạn hết cả, khiến não cậu nóng lên, không thể bình tĩnh lại.

Cậu xuống tầng, ra khỏi nhà Lương Tư Triết.
Bóng đêm buông xuống, bên ngoài đổ cơn mưa nhỏ tí tách, đã vào mùa thu, hạt mưa rơi xuống mặt hơi lạnh.
Tào Diệp mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe, cậu hạ cửa kính xuống để hạt mưa bay vào.

Cậu muốn mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu lái xe chẳng có mục đích gì, trong đầu toàn là Lương Tư Triết.

Dáng vẻ anh dựa vào thân cây, thở ra khói trắng trong màn đêm; dáng vẻ anh đội mũ và đeo khẩu trang, hốc mắt đỏ lên khi Tiểu Bạch nhỏ rời đi nửa tháng trước; dáng vẻ anh khăng khăng kéo mình ghi dấu vân tay; dáng vẻ Lương Tư Triết cắn điếu thuốc khom người xuống, xích lại gần mượn lửa của cậu ngày hôm sau khi “Lựa chọn tuyệt vọng” đóng máy… Cậu còn nhớ lông mi rất dài khẽ rung của Lương Tư Triết, giống như cánh ve mỏng tang phủ xuống, khoảnh khắc này dường như cậu nghe được tiếng ve kêu trên phố Nhân Tứ mười năm trước.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng còi ngắn ngủi, xe phía sau đang giục cậu qua đèn xanh.

Tào Diệp sực tỉnh, cậu chợt không biết mình nên đi đâu, cậu lái về phía trước theo bản năng, lại phát hiện vừa rồi mình dừng ở làn xe rẽ trái.
Não dường như phút chốc tỉnh táo lại, Tào Diệp nhận ra cậu lại lái xe đến Nhân Tứ.
Kể từ khi về nước ba năm trước, cậu luôn vô thức đến Nhân Tứ.

Sau khi say rượu tỉnh táo lại, mười lần thì có chín lần cậu phát hiện mình lại về Nhân Tứ.
Xe dừng ở đầu đường Nhân Tứ, Tào Diệp ngồi trong xe nhìn con đường này.

Nó đã không phải Nhân Tứ của năm đó, nó yên lặng và sạch sẽ, so sánh với mười năm trước thì ít đi mùi khói bếp.
Nơi này đã từng là quán mì Lão Đỗ, cậu và Lương Tư Triết thường xuyên ngồi trên quầy hàng ngoài trời ăn mì.

Đi về phía trước một đoạn là một quầy bữa sáng, Lương Tư Triết dậy sớm, thường xuyên mua bánh bao hấp về Lam Yến.

Phía trước nữa là quán đồ xào, hương vị của gan xào và cải bắp xào sả ớt rất chính tông, lúc không biết ăn gì họ sẽ gọi hai món ăn này.

Phía trước nữa là hàng trái cây, mùa hè ông chủ cắt dưa hấu, thường xuyên gọi họ đến ăn vài miếng.

Đối diện hàng trái cây là Lam Yến ban ngày có thể giăng lưới bắt chim ở cửa, buổi tối đông như trẩy hội.
Khi đó không khí chợ búa đầy đường, từ sáng đến tối đều có mùi khói dầu nồng nặc không gạt đi được, mặt đất đã chồng chất dầu mỡ cũ kỹ, Lam Yến càng như che đậy xấu xa, trời vừa tối, khách hàng bụng phệ và ca sĩ nữ trang điểm đậm sẽ xuất hiện thành đôi thành cặp.
Nhớ lại quá khứ, Nhân Tứ dường như là nơi bẩn nhất loạn nhất cậu từng ở lại từ trước đến nay, thực sự không có gì đáng để lưu luyến.
Nhưng hôm nay cậu đứng ở con đường này, nghĩ đến Nhân Tứ mười năm trước, như thể nhìn thấy ánh trăng bạc trải đầy đất sau cơn mưa, còn có Lương Tư Triết huýt sáo ngồi trên ghế gỗ.

Đến bây giờ cậu lại vẫn nhớ rõ giai điệu kia.
Trái tim cậu bắt đầu đập nhanh, đập đi đập lại mạnh mẽ trong lồng ngực.
Tình cảm cậu phủ bụi rất nhiều năm hình như bị cạy mở một góc, sau đó không nói lời gì gào thét trào lên.
Tào Diệp chợt phát hiện, hình như cậu không chỉ muốn quay lại Nhân Tứ của mười năm trước đơn giản như thế.
Thiếu niên mười lăm tuổi chỉ biết trái tim đập rất nhanh, lại không biết đó là động lòng.
Chỉ biết trái tim đập hẫng một nhịp vào khoảnh khắc đó, lại không biết đó là rung động.
Nhưng Tào Diệp hai mươi lăm tuổi nhìn con đường này, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, cậu thích Lương Tư Triết, bắt đầu từ thiếu niên không biết động lòng, lần rung động đầu tiên của cậu là vì Lương Tư Triết.
Ban đầu cậu không biết đó là thích, về sau cậu sợ hãi thừa nhận đó là thích.

Trong tiềm thức, cậu đánh đồng đồng tính với Tào Tu Viễn và Trịnh Dần, đánh đồng với thế giới nhỏ của cậu sụp đổ, cho nên cậu ghét chuyện xảy ra giữa họ, tiếp theo giận chó đánh mèo lên tình cảm của cậu dành cho Lương Tư Triết.
Chẳng trách nghĩ đến Lương Tư Triết sẽ phiền lòng, chẳng trách mở phim của Lương Tư Triết sẽ sợ hãi không giải thích được.
Cậu luôn kháng cự nghĩ sâu hơn, bởi vì trong tiềm thức cậu biết cậu thích Lương Tư Triết nhường nào.

Cậu đang tránh, cậu sợ hãi thừa nhận mình thích Lương Tư Triết, bởi vì như vậy sẽ khiến cậu giống Tào Tu Viễn, khiến cậu biến thành người mình ghét nhất.
Mẹ kiếp, Tào Diệp đập mạnh lên vô lăng, rốt cuộc cậu nhớ thương Lương Tư Triết bao nhiêu năm? Rốt cuộc cậu bắt đầu nhớ thương Lương Tư Triết từ khi nào?
Những năm này cậu ăn chơi đàn đúm phong lưu khắp nơi, rốt cuộc là đang làm gì?! Cậu cho rằng mình có thể rời xa Tào Tu Viễn, không hề có liên quan đến ông, nhưng những năm này cậu yêu hết cô này đến cô kia, không phải đúng lúc biến thành một Tào Tu Viễn khác sao? Thật là hoang đường.
Đột nhiên cậu rất muốn gặp Lương Tư Triết.

Mặc dù không biết gặp rồi nên nói gì, sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ đến cảnh cậu nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần năm đó, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cậu không cách nào tưởng tượng được mình sẽ phát sinh quan hệ thân mật với người cùng giới, cơ thể chồng lên nhau giống Tào Tu Viễn và Trịnh Dần năm đó.

Nó khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn muốn gặp được Lương Tư Triết.

Cậu đã nửa tháng không gặp anh rồi, cậu rất nhớ Lương Tư Triết.
Cậu luôn tránh né suy nghĩ chân thực của mình, nhưng sự thật là, mỗi ngày vừa mở mắt ra cậu sẽ nghĩ đến Lương Tư Triết.

Muốn biết anh đang làm gì, quay cảnh nào, có chủ động nhớ đến mình không.
Tào Diệp đánh vô lăng, quay đầu lái xe ra khỏi Nhân Tứ, cậu muốn chạy đến sân bay, đến gặp Lương Tư Triết.