Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 88: Hiện Tại 9






Trên đường về Tào Diệp lái xe, hình ảnh liên quan đến Lương Tư Triết không ngừng hiện lên trong đầu cậu, anh ngồi xổm nhìn Tiểu Bạch nhỏ nói câu “Cảm ơn mày”, hốc mắt trên khẩu trang hơi đỏ lên khi đứng trước mặt cậu, còn có ánh mắt rất sâu nhìn về phía mình khi anh quay người sắp chia tay.
Cái đêm sinh nhật Lương Tư Triết, tin nhắn chúc mừng nhận được khiến di động rung lên tục, nói rõ anh có nhiều bạn bè trong giới này đúng không? Nhưng tại sao trông anh lại cô đơn đến thế?
Mười năm trước cha mẹ qua đời, mười năm sau chú chó luôn đồng hành với mình cũng sắp đi, anh phải buồn biết mấy mới có thể đè nén không lộ cảm xúc ra ngoài mà đỏ hốc mắt?
Tào Diệp hơi kích động muốn đánh vô lăng lái về sân bay, vào đoàn phim ở mấy ngày với anh, nhưng nghĩ rằng đã hứa chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch nhỏ lại không thể nuốt lời.

Cậu phải tiếp tục ở đây, phải thay Lương Tư Triết đồng hành với Tiểu Bạch nhỏ đi hết đoạn đường cuối cùng trong cuộc đời.
Xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cậu lần tìm điếu thuốc ngậm trong miệng, cầm lấy bật lửa châm thuốc lá, sau đó rít một hơi thật sâu.
Quay lại bệnh viện thú cưng, Hứa Vân Sơ vẫn đang trông Tiểu Bạch nhỏ.
Tiểu Bạch nhỏ vẫn đang nằm nghiêng, không biết đang chợp mắt hay là ngủ thật rồi, bị ốm lại thêm già yếu, năng lực cảnh giác của nó cũng thoái hóa, Tào Diệp đi tới nó cũng không hề nhận ra.
“Sếp Tào,” Hứa Vân Sơ thấy cậu đi tới thì đứng dậy hỏi cậu, “Cảm xúc của Tư Triết thế nào?”
“Không tốt lắm.”
Hứa Vân Sơ thở dài, hình như cô không biết chú chó này còn có quan hệ với Tào Diệp nên giải thích với cậu: “Tư Triết nuôi chú chó này mười năm rồi, hình như nuôi từ lúc lúc quay Mười ba ngày, mỗi lần quay xong chuyện đầu tiên là đón nó từ chỗ tôi, đối xử với chú chó này như người thân của mình, bây giờ tình huống nó không ổn… Có thể nghĩ được cậu ấy buồn đến mức nào.”
Tào Diệp “Ừ” một tiếng.
“Gần đây có lẽ tôi không đủ thời gian, nhóm nhạc nam mới dưới tay tôi tháng này ra mắt, thành ra bận chuyện này suốt, ngày mai phải đến Quảng Châu công tác, Tiểu Bạch nhỏ phải nhờ sếp Tào chăm sóc.”
“Đừng gọi sếp Tào,” Tào Diệp nói, “Lương Tư Triết gọi em là Tào Diệp, chị cũng gọi là Tào Diệp giống anh ấy đi.”
Hứa Vân Sơ hơn ba mươi tuổi, trong giới luôn được khen là giỏi giang, khôn khéo và sấm rền gió cuốn, nhưng lại không quản được Lương Tư Triết.

Có lẽ sợ hãi trước phong cách làm việc bốc đồng của Lương Tư Triết, sau Lương Tư Triết, tất cả nghệ sĩ dưới tay cô đều đi theo con đường thần tượng, không quan tâm có chân tài thực học hay không, nhưng trước tiên phải nghe lời.
“Được, Tào Diệp.” Hứa Vân Sơ cười một tiếng, “Nếu Tiểu Bạch nhỏ có tình huống gì, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu có thời gian tôi sẽ đến nhanh nhất có thể.”
“Được.” Tào Diệp đáp.
“Nhưng… Tôi có một yêu cầu,” Hứa Vân Sơ cụp mắt suy nghĩ mấy giây, lên tiếng nói, “Nếu tình huống của Tiểu Bạch nhỏ không tốt, vẫn nên cố gắng ít nói với Tư Triết… Cậu cũng biết giai đoạn đầu của kịch bản lần này đi theo phong cách hài kịch, khoảng thời gian này hàng năm cảm xúc của cậu ấy không tốt lắm, bây giờ sinh mạng của Tiểu Bạch nhỏ lại gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cậu ấy là diễn viên giỏi, có thể điều chỉnh trạng thái để nhập vai, nhưng cảm xúc tương phản quá lớn, khi bắt đầu diễn cậu ấy sẽ mệt quá.”
“Em biết, chị yên tâm đi.” Tào Diệp nói.
Đêm đó Tiểu Bạch nhỏ truyền dịch xong Tào Diệp dẫn nó về nhà, Tiểu Bạch nhỏ không còn sức đi, Tào Diệp xuống xe ôm nó vào thang máy.
Có lẽ bởi vì gần đây không ăn được, so sánh với tháng trước, Tiểu Bạch nhỏ gầy đi nhiều, gần như đến mức da bọc xương, lông cũng mất đi độ mượt, mềm xèo phủ lên xương cốt lởm chởm.

Tào Diệp vẫn còn nhớ dáng vẻ Lương Tư Triết buộc tóc tắm rửa cho nó một tháng trước, lúc ấy trông Tiểu Bạch nhỏ vẫn hoạt bát khỏe mạnh, mà bây giờ sinh mạng đang nhanh chóng trôi qua trên người nó.
Hơn nửa tháng sau đó, trạng thái của Tiểu Bạch nhỏ lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng tốt một lát có thể tự đứng lên đi hai vòng, nhưng phần lớn thời gian đều nằm trên ban công, phờ phạc phơi nắng.

Lúc trạng thái nó tốt Tào Diệp sẽ quay một đoạn video gửi cho Lương Tư Triết, nếu đúng lúc buổi tối Lương Tư Triết không quay phim, anh sẽ gửi lời mời video nhìn Tiểu Bạch nhỏ.
Tào Diệp bảo đầu bếp của câu lạc bộ nấu cháo hoa, mỗi ngày mang về nhà, thử đút cho Tiểu Bạch nhỏ, nhưng đa số thời gian vẫn ăn xong là nôn, Tào Diệp đành phải lái xe dẫn nó đến bệnh viện thú cưng truyền dịch mỗi ngày.
Cho dù truyền dịch mỗi ngày, hơn nửa tháng sau, Tiểu Bạch nhỏ vẫn gầy trơ xương, mấy ngày sau Tào Diệp cũng rất ít quay video của Tiểu Bạch nhỏ gửi cho Lương Tư Triết, sợ anh nhìn thấy sẽ buồn.
Tận mắt thấy sinh mệnh trôi qua từng ngày trên người Tiểu Bạch nhỏ, cảm giác này cũng không tốt đẹp gì, mấy ngày nay cảm xúc của Tào Diệp hơi sa sút.

Cậu muốn gặp Lương Tư Triết, muốn nói với anh thêm mấy câu, luôn cảm thấy khoảng thời gian này Lương Tư Triết rất cần người bầu bạn.

Nhưng trạng thái của Tiểu Bạch nhỏ không tốt, cậu lại nghĩ nếu đã cố gắng tránh không nhắc đến nó, kiểu gì Lương Tư Triết cũng sẽ phát hiện ra manh mối, tiếp đó cảm xúc lại bị ảnh hưởng.

Anh là một người thông minh lại nhạy cảm thế kia.
Hứa Vân Sơ nói không sai, một người buồn bã lại phải giả vờ hào hứng đi đóng hài kịch, sự tương phản giữa trong phim và ngoài đời này sẽ khiến con người cực kỳ mệt mỏi.
Mấy ngày nay bản thân cậu cũng bị giày vò rất mệt, có một đêm Tiểu Bạch nhỏ lại sùi bọt mép, đau đến mức cuộn người lại, nửa đêm cậu đưa nó đến bệnh viện, giày vò thâm quầng cả mắt.

Hôm sau đến công ty, Trình Đoan trêu ghẹo nói nhìn cậu như túng dục quá độ, Tào Diệp không có tinh thần, không hài lòng bảo anh ta biến.
Dày vò hơn nửa tháng, Tiểu Bạch nhỏ cũng sắp không chịu được nữa.

Hai ngày liên tiếp, thuốc giảm đau vừa hết tác dụng nó sẽ đau cuộn người lại, trong cổ phát ra tiếng kêu ư ử, nhìn mà khiến người ta không đành lòng để nó tiếp tục chịu khổ.
Bác sĩ lại đề nghị áp dụng an tử cho Tiểu Bạch nhỏ, dù sao đối với nó mà nói ngay cả hít thở cũng tốn sức, sinh mạng đã trở thành gánh nặng.
Tào Diệp không đành lòng nhìn nó tiếp tục chịu khổ, ngồi trong phòng làm việc xoắn xuýt đến trưa, buổi tối cậu vẫn gọi điện cho Lương Tư Triết, nói tình huống của Tiểu Bạch nhỏ với anh.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Lương Tư Triết sẽ từ chối, nhưng không ngờ Lương Tư Triết như thể dự đoán được kết quả này, nhanh chóng đồng ý.
“Vậy thì an tử đi,” Lương Tư Triết nói trong điện thoại, giọng nói hơi khàn lại hơi trầm, “Nếu kết quả là không thể tránh khỏi, vậy thay vì đau đớn chịu đựng, không bằng nhanh chóng cắt đứt.

Ngày mai cậu dẫn nó đi làm đi.”
Giọng nói của anh không nghe ra dao động cảm xúc, nhưng Tào Diệp luôn có thể nghĩ đến vành mắt anh đỏ lên ở lối đi VIP của sân bay ngày đó.

Anh phách lối khi đối mặt với truyền thông, thành thạo khi đối mặt với mình, nhưng bây giờ Tào Diệp nghĩ đến Lương Tư Triết, chỉ có thể nghĩ đến đôi mắt lộ vẻ yếu đuối và mỏi mệt của anh dưới mũ trùm.

“Anh buồn lắm phải không Lương Tư Triết?” Tào Diệp không nhịn được hỏi.
Bên kia im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao, tôi đã quen rồi.” Dừng một lát, anh lại nói, “Người cũng vậy, chó cũng thế, đều có một ngày rời đi, thời gian sớm hay muộn mà thôi, tôi đã nghĩ thông suốt đạo lý này từ nhiều năm trước rồi.”
Cả đêm Tào Diệp ngủ không ngon.
Mở mắt hay nhắm mắt đều là cảnh Lương Tư Triết đội mũ trùm đeo khẩu trang, dựa vào ghế xe nghiêng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Ngã tư đèn giao thông hôm đó, một chiếc ô tô ở làn đường khác chạy qua, đèn xe chiếu lên mặt Lương Tư Triết rồi nhanh chóng biến mất, chớp mắt đó tựa như thời gian trôi trên mặt anh.
Lại mơ thấy mười năm trước, hình ảnh Lương Tư Triết đứng sau cánh cửa kia, dừng lại nghe người trong cửa nghị luận anh không thể chơi đàn violin được nữa, còn có nắm đấm siết chặt, hơi run rẩy kiềm chế kia.
Sự yếu đuối sau mười năm lại giống nhau đến lạ.
Sáng ngày hôm sau, Tào Diệp đến phòng phẫu thuật.
Trên giường phẫu thuật trắng tinh, Tiểu Bạch nhỏ nằm nghiêng trên đó.

Thuốc gây tê trong ống tiêm được đẩy vào chân trước của nó, đau đớn trong mắt Tiểu Bạch nhỏ hình như giảm đi một chút, cùng lúc đó ánh mắt của nó cũng trở nên tan rã và chết lặng.
Toàn bộ quá trình an tử diễn ra rất nhanh, một liều thuốc tê, một liều Kali clorua, đã hoàn toàn giải thoát Tiểu Bạch nhỏ khỏi đau đớn.
Tiểu Bạch nhỏ hoàn toàn tắt thở trong căn phòng đầy nắng, Tào Diệp duỗi tay vuốt đôi mắt nửa khép lại giúp nó, lúc bàn tay phủ lên mắt của Tiểu Bạch nhỏ, cậu sinh ra suy nghĩ, cậu và Lương Tư Triết, và hai thiếu niên trên phố Nhân Tứ mười năm trước, lại đứt mất một mối liên hệ.
Cậu hy vọng hão huyền trở lại hình thức ở chung tại Nhân Tứ với Lương Tư Triết, mơ mộng hão huyền mọi thứ liên quan đến Tào Tu Viễn đều không xảy ra.

Nhưng trong thời gian mười năm trôi qua, năm tháng thay đổi, Tiểu Bạch nhỏ từ khi chưa ra đời đến khi sinh mạng đi đến cuối cùng, những chuyện đã xảy ra trong lúc này thật sự đã xảy ra, nào có dễ quay lại như lúc trước được?
Giống như những năm này cậu và Lương Tư Triết dựa vào ký ức thuở thiếu thời, quanh quanh co co đi đến hôm nay, nhưng hồi ức kiểu gì cũng sẽ bị thời gian lãng quên và phá hủy từng chút một, giống như Lam Yến bị san bằng trong một đêm, phố Nhân Tứ bị phá thành gạch ngói vụn, sinh mạng của Tiểu Bạch nhỏ đi đến cuối cùng, mọi mất mát và thay đổi đều không thể nghịch đảo.

Đến ngày nào đó mọi thứ liên quan đến Nhân Tứ đều bị lãng quên, giữa cậu và Lương Tư Triết sẽ trở nên như thế nào?
Ra khỏi bệnh viện thú cưng, Tào Diệp liên lạc với một nghĩa trang thú cưng, dẫn Tiểu Bạch nhỏ đến an táng.
Hứa Vân Sơ cũng đi với cậu, trong mười năm qua mỗi lần Lương Tư Triết ra ngoài quay phim, vẫn luôn là cô chăm sóc Tiểu Bạch nhỏ cho Lương Tư Triết, cô cũng có tình cảm với Tiểu Bạch nhỏ.
Trở về từ nghĩa trang, Hứa Vân Sơ nói cô muốn đến nhà Lương Tư Triết một chuyến, tối qua Lương Tư Triết gọi điện cho cô, nhờ cô thu dọn hết những đồ đạc liên quan đến Tiểu Bạch nhỏ.
“Có lẽ mấy tháng sau quay phim về, lúc nhìn thấy những vật kia sẽ tức cảnh sinh tình,” Hứa Vân Sơ nói, “Bình thường Tư Triết luôn cất giấu cảm xúc của mình, nhưng cậu ấy… thật ra là người rất nhạy cảm.” Cô trò chuyện với Tào Diệp, “Một người có năng khiếu đóng phim, thật ra năng lực cảm thụ bên ngoài sẽ nhạy cảm hơn người bình thường, chỉ có điều cậu ấy giấu hết trong lòng, không nói với người khác.”
Tào Diệp lái xe, im lặng một lúc rồi hỏi: “Phải vứt những món đồ kia à?”
“Vẫn chưa nghĩ xong, vứt đi lại thấy tiếc, nhưng nếu tặng người khác…” Nói được nửa câu, cô như đang rơi vào suy nghĩ.

“Nếu không có tính toán gì,” Tào Diệp nói, “Có thể để tạm ở chỗ em không?”
“Cậu cũng nuôi chó.”
“Em có ý định này.”
“Nếu cậu lấy thì không còn gì tốt hơn,” Hứa Vân Sơ nhanh chóng đồng ý, “Vậy cậu đi cùng tôi nhé? Tôi thu dọn xong cậu lái xe mang đi luôn… Thật ra đồ đạc cũng không nhiều, chỉ là vài món đồ chơi và thức ăn cho chó, chỗ tôi cũng có một ít, trở về có thời gian sẽ mang cho cậu.”
“Được.” Tào Diệp nói.
Trên đường về thấy Tào Diệp không hăng hái lắm, Hứa Vân Sơ kể cho cậu nghe vài chuyện thú vị của Tiểu Bạch nhỏ và Lương Tư Triết, nói rằng năm đó Lương Tư Triết ra ngoài dắt chó đi dạo thì gặp phải paparazzi chụp lén sau lưng, nhưng không biết Tiểu Bạch nhỏ lấy sức ở đâu, cứ thế dắt Lương Tư Triết chạy về nhà.

Sau đó ảnh chụp lén Lương Tư Triết dắt chó đi dạo bị đăng lên báo, Lương Tư Triết mới biết được tại sao ngày đó nó bỗng nhiên ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Có lẽ sự nhạy cảm của Tư Triết với paparazzi đều được Tiểu Bạch nhỏ rèn luyện ra.”
Chuyện này chọc cho Tào Diệp cười lên, tâm trạng nom khá hơn một chút.
Trước kia đều là thương nghiệp qua lại, chưa từng tiếp xúc sâu, bây giờ trò chuyện vì chú chó của Lương Tư Triết, Hứa Vân Sơ mới nhận ra rằng con trai của Tào Tu Viễn mà truyền thông luôn tò mò, lúc riêng tư giống như đứa trẻ được người ta thích, vui buồn viết hết lên mặt, có sự khác biệt rất lớn với Tào Diệp cô tiếp xúc khi bàn hợp đồng ở Lomond.
Bảo sao Lương Tư Triết trở thành bạn bè với Tào Diệp, Hứa Vân Sơ nghĩ, hai người này đều là điểm quan tâm của truyền thông, nhưng một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, khí chất trên người thoạt nhìn lại có nét giống nhau không giải thích được, có lẽ trò chuyện sẽ hợp cạ.
“Tư Triết còn quay khá nhiều video của Tiểu Bạch nhỏ trong những năm qua,” Cô nghĩ ngợi nói, “Ghi hết trong một cái đĩa CD, nếu cậu muốn xem tôi sẽ nói một tiếng với cậu ấy, lát nữa tìm cho cậu xem.”
“Được.” Tào Diệp đáp.
Xe dừng trước cửa nhà Lương Tư Triết, Hứa Vân Sơ cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa đã thấy Tào Diệp dùng ngón trỏ chạm vào màn hình nhận dạng vân tay, khóa cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Cô hơi kinh ngạc: “Ghi vân tay lúc nào vậy?”
“Tháng trước.”
“Tôi chỉ biết bố cậu có ơn với cậu ấy, không ngờ quan hệ của hai cậu tốt đến vậy.”
“Giật mình lắm à?” Tào Diệp cười một tiếng, bỗng nhiên muốn cho Hứa Vân Sơ biết quan hệ của cậu và Lương Tư Triết còn thân mật hơn tưởng tượng của cô, “Cái tên Tiểu Bạch nhỏ là do em đặt mười năm trước đấy.”
“Thật không?” Quả nhiên Hứa Vân Sơ kinh ngạc hơn, hai năm trước khi Lương Tư Triết giành giải cô đều vắng mặt, Lương Tư Triết lại chưa từng kể chuyện ở Nhân Tứ, cho nên cô vẫn cho rằng những gì truyền thông nói là thật, “Truyền thông luôn lan truyền năm đó hai cậu cạnh tranh nhân vật Tiểu Mãn, quá trình cạnh tranh nghe có vẻ anh chết tôi sống, cho nên chân tướng thật ra không phải vậy?”
“Từng có quan hệ cạnh tranh, nhưng anh chết tôi sống chỉ là nói bậy.” Tào Diệp nói, đoạn cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Tư Triết, “Người đại diện của anh nói anh quay video của Tiểu Bạch nhỏ, em có thể tìm xem không?”
Đang là năm, sáu giờ chiều, có lẽ đến giờ ăn cơm của đoàn phim, Lương Tư Triết trả lời rất nhanh: “Cậu bảo Vân sơ tìm giúp cậu đi, chị ấy biết cái đĩa kia.”
Tào Diệp nghĩ không bằng xem luôn ở phòng chiếu phim của Lương Tư Triết, cậu đã ở đây một lần, cảm thấy phòng chiếu phim sắp xếp rất thoải mái.

Cậu lại gửi một tin nhắn đến: “Vậy có thể cho em mượn phòng chiếu phim không?”
Không biết có phải bên kia lâm thời có việc không thể trả lời kịp hay không, mấy phút sau mới trả lời lại.
“Dùng đi.”
Tào Diệp và Hứa Vân Sơ một trước một sau lên cầu thang, đẩy cửa đi vào phòng chiếu phim, Hứa Vân Sơ giơ tay bật đèn áp tường trong phòng, sau đó đi vào phòng kéo kín cửa xếp, lại kéo rèm.

Chặn lại ánh sáng mặt trời bên ngoài phòng, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn lờ mờ.
Tào Diệp chợt nghĩ đến lần đầu tiên cậu đến phòng chiếu phim vào ngày đó, đầu tiên Lương Tư Triết đi vào phòng kéo cửa lại, sau đó mới bảo cậu bật đèn.


Trong đầu cậu bỗng sinh ra một ý nghĩa, trình tự bình thường phải là bật đèn trước mới đi kéo cửa, đây là nhà Lương Tư Triết, theo lý thuyết anh không thể nhầm trình tự cơ bản như thế, cho nên ngày hôm đó… Anh ấy cố ý à?
“Chắc là ở khu này,” Hứa Vân Sơ đứng trước giá trưng bày sát tường, ngẩng đầu dùng ánh mắt tìm một loạt hộp CD, “Hình như là tấm này,” cô giơ tay cầm lấy một hộp CD xuống, cúi đầu nhìn bìa trống không, lại ngẩng đầu nhìn giá trưng bày, lại lấy một cái đĩa gần đĩa CD kia ra, “Hay là cái này nhỉ… Tôi cũng không nhớ rõ lắm, Tào Diệp cậu mở máy chiếu phim giúp tôi, chúng ta chiếu cả hai đĩa này xem thử.”
“À, được.” Tào Diệp đi đến trước bàn, khởi động máy chiếu phim, sau đó lại kéo màn hình của máy vi tính trên mặt bàn lên.

Máy tính không tắt giống lần trước, hơi chạm vào màn hình đã sáng lên.
Dựa theo trình tự thao tác lần trước của Lương Tư Triết, Tào Diệp nhấn vào cột video bị thu nhỏ bên dưới cùng màn hình, đợi một lát kết nối với máy chiếu phim, giao diện trình chiếu nhảy ra, dừng lại trên hình ảnh Lương Tư Triết xem lần cuối cùng.
Giống như lần trước, chất lượng ảnh mờ, hình ảnh xám trắng, ống kính hướng xuống, còn có cánh cửa thang máy đóng chặt kia.
Tại sao Lương Tư Triết lại xem video này? Tào Diệp nhìn chằm chằm hình ảnh kia nghĩ.

Lần này cậu thấy rõ ràng, đây thật sự là hình ảnh theo dõi trên hành lang gần cửa thang máy, mà không phải “phim tìm bừa” mà Lương Tư Triết nói.
Lần trước xem vội quá không để ý dãy thời gian bên dưới hình ảnh, Tào Diệp nhìn hàng chữ số kia, 21:37:26 03-06-2014, Tào Diệp không thể quen thuộc thời gian này hơn được nữa, là đêm sinh nhật Lương Tư Triết năm năm trước.
Không ai rõ ràng hơn cậu đêm kia đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi lần đập sẽ phát ra tiếng ồn ào to lớn.
Tào Diệp cảm thấy ngón tay như thể chợt mất sức, dùng rất nhiều sức mới có thể nắm chặt con chuột.

Cậu kéo thanh tiến độ video về phía trước một đoạn, sau đó cậu nhìn thấy thiếu niên ngồi xổm trong góc thang máy kia, cúi đầu rất thấp giống như đà điểu, ngón tay vô lực rũ xuống đầu gối, trông chán chường và bất lực.
“Mở máy chiếu phim chưa?” Hứa Vân Sơ cầm hai đĩa CD đi tới, tiếp đó cô ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh giống máy giám sát trên màn chiếu to lớn trước mặt cô, còn có thiếu niên co ro ngồi trong góc thang máy, cô khó hiểu, “Đây là gì? Hình như trước đó tôi đã thấy trong máy tính này, người kia là ai… Không giống Lương Tư Triết nhỉ?”
“Người này…” Tào Diệp lên tiếng, giọng nói bỗng trở nên hơi khàn, sâu trong họng như có thứ gì chặn lại, cậu hắng giọng một cái mới có thể nói tiếp, “Là em.”
Video đang chiếu tiếp, cửa thang máy mở ra, thiếu niên dựa vào tường thang máy đứng lên, ra khỏi vùng không gian chật chội kia.

Sau đó là hình ảnh sảnh khách sạn, cậu nhìn thấy mình chợt tăng tốc bước chân, càng đi càng nhanh, cho đến khi chạy, sau đó nhanh chân xuyên qua đám người như trốn chạy, chạy ra khỏi khách sạn kia.
Thanh tiến độ đến cuối, video tự động chiếu lặp lại, cậu và Lương Tư Triết đứng bên ngoài thang máy, cảm xúc của cậu kích động, lùi lại từng bước một, Lương Tư Triết đứng tại chỗ nhìn cậu, hình như muốn giữ cậu lại.

Nhưng Tào Diệp đã lùi đến giữa trong thang máy, cửa thang máy đóng lại, Lương Tư Triết đứng trước cánh cửa đóng chặt kia, hình ảnh giống như dừng lại, sau đó có người tới nói chuyện với anh nhưng anh không nghe, bấm mở cửa thang máy rồi bước nhanh vào.
Tào Diệp cúi đầu nhìn hình ảnh trên màn hình máy vi tính.
Hứa Vân Sơ ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên màn chiếu.
Video chiếu đến hình ảnh đầu tiên, cánh cửa thang máy đóng chặt, hình ảnh màu xám trắng, góc quay hướng xuống, chất lượng ảnh mờ.
“Hóa ra là vậy,” Hứa Vân Sơ chợt mở miệng, lẩm bẩm nói, “Cho nên cậu ấy đánh phóng viên, quay Lương sinh Chúc mộng, nhận quay thế Lựa chọn tuyệt vọng…”
“Chị nói gì?” Tào Diệp hoàn hồn lại như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Vân Sơ, “Đánh phóng viên gì cơ?”
“Hèn chi…” Hứa Vân Sơ không nhìn cậu mà vẫn nhìn thiếu niên nho nhỏ núp trong góc trên màn chiếu cực lớn kia, “Thì ra cậu ấy nuốt dao cùn nhiều năm như vậy, không phải vì cái gọi là báo ơn… Mà vì cậu.”