Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 79: Quá Khứ 9






Lương Tư Triết tắm rửa xong đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Tào Diệp đang nằm sấp trên giường, chôn mặt trong gối.
Thiếu niên xương thịt đều đặn, thon dài rắn chắc, ngay cả xương bả vai lồi ra trên lưng trông cũng tinh xảo đẹp đẽ.
Lương Tư Triết giơ tay dùng khăn mặt lau tóc còn ướt, ngồi ở mép giường nhìn Tào Diệp.

Mặc dù trong lòng đè nén tâm sự nặng thành tấn, nhưng bây giờ ở cùng Tào Diệp, hình như cũng không khó chịu đến vậy.

Đi bước nào hay bước đó thôi, anh thầm nói, tệ hơn thì có thể tệ đến đâu? So với hai năm trước không có gì cả, bây giờ anh đã có đủ nhiều rồi.
“Lương Tư Triết.” Tào Diệp bỗng nhiên gọi tên anh.
“Ừ?” Lương Tư Triết đáp.
“Đừng xin lỗi.” Giọng Tào Diệp ồm ồm trong gối, nghe vào không rõ lắm.
Lương Tư Triết ngẩn ra một lát mới nói: “Ừ”.
“Cũng đừng đi tiếp rượu.”
“Được.”
“Cũng không cần đóng phim kia nữa.”
“Không đóng nữa.”
Tào Diệp nói câu nào anh đồng ý câu đó.
Từ khi Tào Diệp nói câu đầu tiên “Đừng xin lỗi”, anh đã cảm thấy ngực hơi nhói đau.
Công ty quản lý nói, cậu phải đi tiếp rượu xin lỗi, nếu không sau này công ty sẽ suy xét việc đóng băng cậu.
Nhà sản xuất nói, đoàn làm phim quay đến bây giờ rất vất vả, có thể quay tiếp hay không đều phụ thuộc vào cậu.
Truyền thông và dư luận nói, chê không có tiền thì lúc đó đừng nhận phim này.
Chỉ có Tào Diệp, khi anh bị tấn công tứ phía, bị vây chặt đã nói với anh, Lương Tư Triết anh đừng xin lỗi, đừng đi tiếp rượu, cũng đừng đóng phim kia nữa.
Họ đứng cùng nhau, Tào Diệp nói gì anh cũng đồng ý.
Anh nghĩ Tào Diệp đối với anh không chỉ đơn giản là người mình thích, anh xem cậu là người thân duy nhất, là bạn bè có thể thổ lộ tâm tình, là bến đỡ chống lại dư luận bên ngoài.
Lúc này Lam Yến như đã trở thành một cảng tránh gió trời yên biển lặng, tiếng mắng như mưa gió ở bên ngoài, lại không mảy may quấy nhiễu đến một góc yên lặng này, không ai biết giờ phút này họ trốn ở đây.
Sau khi nói xong mấy câu đó, Tào Diệp không nói gì một hồi lâu, một lúc sau cậu mới lên tiếng: “Tôi vừa liên lạc với chú Dần.”
Cậu dừng một lát, Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, tỏ ý mình đang nghe.
“Bố tôi… sắp quay phim mới, gần đây ông ấy đang chọn diễn viên, vòng thử vai đã kết thúc rồi, hai ngày nữa sẽ tổ chức vòng diễn thử, đến lúc đó chú Dần sẽ dẫn anh đến.”
Lương Tư Triết sửng sốt, sau đó đáp một tiếng “Được”.

Tào Tu Viễn chưa bao giờ có tiền lệ sử dụng lại người mới, tất cả mọi người ngầm thừa nhận điểm này, nhưng Tào Diệp nói vậy, anh cũng không hỏi nhiều.
Tào Diệp lại nằm một lúc, sau đó ngồi dậy, tóc bị gối cọ hơi rối, cậu vuốt qua loa hai cái, giữa lông mày có chút bực bội.


Cậu ngẩng lên khỏi gối, giọng nói trở nên rõ ràng: “Nhưng mà, chú Dần chỉ nói là chú ấy sẽ giúp đỡ, mà anh cũng biết đấy, lúc chọn diễn viên bố tôi sẽ không nghe ý kiến của người khác, cho nên… Có thể được chọn hay không, vẫn phải dựa vào bản thân anh.”
“Tôi biết,” Lương Tư Triết nhìn cậu nói, “Tôi sẽ diễn tốt.”
“Ừm.” Tào Diệp nói xong lại giơ tay cào tóc mình hai cái, trông hơi nôn nóng.
Mặc dù Tào Diệp không biểu hiện ra ngoài, nhưng Lương Tư Triết luôn cảm thấy bây giờ chắc cậu rất lo lắng cho mình, rõ ràng nhỏ hơn mình hai tuổi, lúc này lại đang không yên tâm dặn đi dặn lại mình.
“Tào Diệp.”
Tào Diệp cúi đầu, đáp một tiếng rất ngắn: “Hả.”
“Cậu yên tâm…” Lương Tư Triết vừa lên tiếng muốn nói gì đó thì cửa bị gõ, cộc cộc cộc.
Họ liếc nhau, Lương Tư Triết đứng dậy đi mở cửa.
Tài xế của Tào Tu Viễn và người quay phim đứng ở cửa, đều là người quen biết trong đoàn phim “Mười ba ngày” trước đó, Lương Tư Triết rất lễ phép chào hỏi: “Chú Từ, chị Khâu.”
“Dần bảo chị đi cùng anh Lỗi đến đón các cậu, tiện thể kể cho cậu về nhân vật trong Hồng nam hồng nữ,” Người quay phim Khâu Lộ nhìn trong phòng một cái, cô là số ít nữ quay phim trong giới, hợp tác rất nhiều năm với Tào Tu Viễn, “Tiểu Diệp cũng ở đây đúng không?”
“Vâng.” Lương Tư Triết nghiêng người sang nhường đường cho chị.
“Hai đứa gây ra họa lớn quá,” Khâu Lộ cười nói, “Trang đầu hôm nay lại bị cậu chiếm rồi.”
Lương Tư Triết miễn cưỡng nở nụ cười.
Khâu Lộ nói xong đi vào trong phòng, ngồi xổm trước mặt Tào Diệp: “Nhiều năm không gặp Tiểu Diệp, còn nhớ chị không?”
“Chị Khâu.” Tào Diệp gọi một tiếng, thái độ cũng không nhiệt tình cho lắm.

Bây giờ cậu thấy người của đoàn làm phim sẽ không nhịn được suy đoán rốt cuộc họ có biết quan hệ giữa Trịnh Dần và Tào Tu Viễn không, nếu như biết, họ đang dùng ánh mắt gì để nhìn mình? Thương hại chăng? Lấy mình làm trò cười? Hay là xem như đồ ngốc không hiểu gì cả?
Nhưng có vẻ như Khâu Lộ không nhận ra tâm lý bài xích của cậu, nhìn cậu nói: “Trưởng thành tốt thật, mặt mũi của mẹ và khí khái anh hùng của bố đều di truyền cả rồi.”
“Đi thôi.” Tào Diệp đứng lên, hơi mất tự nhiên nói.
Lúc xuống tầng Khâu Lộ luôn hỏi Tào Diệp đủ loại vấn đề, ví dụ như học ở đâu, học ngành nào, mặc dù Tào Diệp không muốn trả lời cho lắm, nhưng từ nhỏ được Lê Du dạy dỗ phải lễ phép với người lớn, nên câu nào cậu cũng trả lời.
Lên xe, Khâu Lộ ngồi ở ghế phụ lái, nghiêng mặt sang kể về nhân vật với Lương Tư Triết.
“Nhân vật này không dễ diễn, là một… ừm,” Chị dừng lại một lát, “Nhân vật râu ria, từng nghe ‘thích đảo trang’(1) chưa?”
(1) đảo trang: thích mặc trang phục của người khác giới.
Ba chữ “thích đảo trang” này vừa được nói ra, trên mặt Tào Diệp hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu không ngờ lần này Tào Tu Viễn sẽ quay đề tài nhạy cảm như thế.
“Bất ngờ đúng không?’ Khâu Lộ quay đầu nhìn họ một cái, “Mới đầu Dần nói với chị đón Tư Triết đến thử vai, chị cũng rất bất ngờ, chủ yếu là không nghĩ ra được cậu diễn nhân vật này sẽ như thế nào… Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, Dần là người hiểu rõ đạo diễn Tào nhất, nếu cậu ấy nghĩ rằng cậu có thể, vậy thì có hy vọng.”
Lông mày Tào Diệp nhíu lại, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng kìm nén không ngắt lời Khâu Lộ.
Khâu Lộ nói tiếp: “Chọn nhân vật này đến bây giờ, thật ra đạo diễn Tào vẫn chưa có người mới ưng ý, chủ yếu là khí chất của người mới không đủ.

Hầu hết người mới mặc trang phục nữ vào sẽ bắt đầu xấu hổ, hơi sợ hãi, nhưng nhân vật Lý Nhập này ấy mà, thật ra hắn là một người rất cởi mở, từ sâu trong lòng hắn nghĩ mình nên mặc như thế này, hắn cảm thấy hắn như vậy là đẹp, giây phút mặc trang phục nữ là thời điểm thả lỏng nhất trong cuộc sống của hắn, bởi vì hắn có thể che giấu bản thân…”
Tào Diệp kéo mũ lên, quay đầu ngả người ra sau nhắm mắt lại giả vờ ngủ.


Cậu không muốn nghe Tào Tu Viễn và Trịnh Dần hợp tác khăng khít cỡ nào, cũng không muốn nghe kế tiếp Lương Tư Triết sẽ đóng một người thích đảo trang như thế nào.
Nhận ra động tác của cậu, Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn một cái, không nói gì.
Tại sao lại như vậy chứ? Tào Diệp nghĩ, rõ ràng chán ghét Tào Tu Viễn và Trịnh Dần vô cùng, nhưng lại không thể không cúi đầu trước họ, dùng nhượng bộ làm điều kiện, trao đổi một cơ hội diễn thử.
Nếu Lương Tư Triết diễn thử thành công, truyền thông sẽ đưa tin và suy đoán như thế nào? Nhưng cậu lại không hy vọng Lương Tư Triết diễn thử thất bại, rồi tiếp tục đóng phim kia.

Thật sự rất mâu thuẫn.
Cậu nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không nghe không nghĩ gì cả.
Một lát sau, Lương Tư Triết giơ tay đụng đụng cánh tay cậu.

Tào Diệp mở mắt, Lương Tư Triết đưa điện thoại tới, cậu nhận lấy nhìn, Lương Tư Triết gõ một dòng chữ trong ghi chú: “Cậu yên tâm, tôi sẽ lấy ảnh đế một lần nữa.” Chắc là câu nói dang dở trong phòng.
Tào Diệp trả điện thoại cho anh, Lương Tư Triết cầm lấy, nhưng anh không rút tay về, một tay cầm di động, dùng ngón cái tiếp tục gõ chữ trên màn hình: “Cũng sẽ trở nên giỏi hơn.”
Tào Diệp nhìn chằm chằm dòng chữ kia rất lâu, sau đó nhỏ giọng thì thầm một câu “Liên quan gì đến tôi”, đoạn nghiêng mặt đi.
“Sao vậy?” Khâu Lộ dừng lại lời đang nói, quay đầu nhìn Tào Diệp, “Tiểu Diệp nói gì cơ?”
“Không có gì.” Tào Diệp nói.
Lương Tư Triết quay sang nhìn Tào Diệp, bên mặt của thiếu niên bị mũ che hơn phân nửa, đang ra vẻ không sao mà nhìn ngoài cửa sổ.
– – Sao lại mất tự nhiên thế.
Lương Tư Triết giơ tay vuốt tóc Tào Diệp, rồi rụt tay về trước khi Tào Diệp quay đầu nhìn anh.
– – Khi mất tự nhiên cũng rất đáng yêu.
Lam Yến cách phòng làm việc của Tào Tu Viễn không xa, đi hai mươi phút là đến.
Càng đến gần, cảm giác bài xích và chán ghét trong lòng Tào Diệp càng mãnh liệt.
Cho dù đã trao đổi điều kiện với Trịnh Dần ở trong điện thoại, nhưng chuyện đến trước mắt, cậu vẫn không muốn nhìn thấy họ.

Chẳng lẽ phải tận mắt nhìn thấy Trịnh Dần đi cầu tình với Tào Tu Viễn như thế nào ư?
Muốn trốn tránh.
Không muốn đối mặt.
Không muốn trò chuyện với Trịnh Dần.
Có gì để trò chuyện đâu?
Bực bội.
Một tay Tào Diệp đè lên tay nắm cửa, tay kia lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ trong giao diện tin nhắn.

Phòng làm việc của Tào Tu Viễn được tạo thành từ mấy tòa nhà thấp, xe lái vào bên trong khu, thuận lợi vòng qua đường nhỏ, dừng trước một tòa nhà thấp trong đó.
Xe dừng hẳn, Tào Diệp nhấn gửi đi trên điện thoại di động, sau đó đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe.
Không muốn đối mặt, vậy thì mặc kệ bản thân trốn tránh vậy.
Cậu bước chân, nhanh chóng chạy đến cửa tiểu khu, không chờ họ phản ứng lại, cậu đã chạy ra khỏi tiểu khu.
“Này?” Khâu Lộ kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng chợt lóe lên của Tào Diệp, “Tiểu Diệp đi đâu vậy?”
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, Lương Tư Triết cúi đầu nhìn, tin nhắn do Tào Diệp gửi đến, chậm hai giây, được Tào Diệp gửi đi trong nháy mắt đẩy cửa xuống xe:
“Thử vai thành công.

Đừng đuổi theo.”
Chạy nhanh như vậy đang trốn tránh điều gì? Trốn mình? Hay là trốn Tào Tu Viễn lát nữa sẽ đối mặt?
“Anh Lỗi anh có muốn lái xe đuổi theo không?” Khâu Lộ hỏi tài xế.
“Đừng đuổi theo.” Lương Tư Triết lên tiếng.
“Cậu ấy nói đi đâu với cậu à Tư Triết?”
Lương Tư Triết “Ừm” một tiếng.
Thật ra anh cũng không biết Tào Diệp muốn đi đâu, luôn cảm thấy hai năm này Tào Diệp như thể tiến vào thời kỳ phản nghịch muộn của thiếu niên, Tào Diệp đang nghĩ gì anh thường không hiểu được.
Nhưng, nếu muốn trốn vậy thì trốn đi, trốn đến nơi mà không ai tìm thấy được, còn mình trước tiên sẽ canh chừng giúp Tào Diệp, cho đến khi cậu trốn đủ rồi muốn đi ra mới thôi.
Lương Tư Triết ngồi ở sofa tầng một đợi Trịnh Dần đi tới, lật kịch bản Khâu Lộ đưa cho anh.
Tào Tu Viễn và Trịnh Dần cùng đến, lúc đi vào cửa, Trịnh Dần đang nói gì đó với y.
Lương Tư Triết gấp kịch bản lại, đứng dậy gọi một tiếng “Thầy Tào”.
Tào Tu Viễn cau mày nói: “Tào Diệp đâu?”
“Tào Diệp đến chỗ bạn, họ tổ chức bù sinh nhật mười tám tuổi cho cậu ấy.” Lương Tư Triết đã bịa sẵn lý do này, anh nghĩ Tào Tu Viễn không có tình người đến mức nào đi nữa, thì cũng nên cho đứa con trai vừa bước vào tuổi mười tám của mình chút mặt mũi.
“Vậy cậu nói xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì.”
Lương Tư Triết kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn tối hôm qua.

Sau khi nghe xong Trịnh Dần nói chuyện thay Tào Diệp: “Anh Viễn, chuyện này Tào Diệp bốc đồng, nhưng cũng không tính là sai, em từng tiếp xúc với gã Giang Hoa kia, có lúc nói chuyện rất quá đáng…”
Tào Tu Viễn ngắt lời Trịnh Dần: “Nó quá ngây thơ, không biết hoạt động của nhà đầu tư tàn khốc như thế hả?”
“Ngây thơ cũng không phải chuyện gì xấu.” Trịnh Dần tỏ ra khá bình tĩnh.
“Đã thế, vậy họa nó gây ra cậu tự thu dọn đống hỗn độn giúp nó đi, đừng đến tìm tôi.” Tào Tu Viễn quay người đi vào văn phòng.
Trịnh Dần đau đầu nhìn về phía Lương Tư Triết, “Chuyện này tôi chỉ có thể nói giúp cậu, nhưng có thể diễn thử hay không vẫn phải xem ý kiến của anh Viễn.”
“Chú Dần, để cháu thử tự đi nói xem.” Lương Tư Triết nói.
Trịnh Dần sững sờ, ngay sau đó xua tay với anh, ý bảo anh đi theo.
Lương Tư Triết đẩy cửa vào phòng, Tào Tu Viễn đã cởi áo khoác, đốt một điếu thuốc ngồi trên ghế xoay, cầm kịch bản lên.
Thấy Lương Tư Triết đi vào, Tào Tu Viễn nhìn anh không nói một lời.
“Thầy Tào.” Lương Tư Triết nói.
“Ừ.” Tào Tu Viễn đáp một tiếng hờ hững.
“Cháu đến không phải tranh thủ cơ hội cho mình, chỉ muốn xin ngài đừng mắng Tào Diệp vì chuyện này.” Lương Tư Triết dừng một lát, nói tiếp: “Sau này cậu ấy làm phim nhất định sẽ biết hoạt động đầu tư tàn khốc cỡ nào, nhưng bây giờ, cháu nghĩ sự ngây thơ này nên được bảo vệ.”
Mới đầu Tào Tu Viễn không nói gì, phớt lờ anh một lát, điếu thuốc hút được một nửa mới hỏi: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba, cậu tính bồi thường như thế nào? Thù lao lần trước trả cho cậu không đủ đúng không?”

“Cháu vẫn chưa nghĩ ra phải đi con đường tiếp theo ra sao.” Lương Tư Triết ăn ngay nói thật.
“Con đường tiếp theo, cậu cảm thấy mình vẫn còn đường lui? Chuyện này ầm ĩ như thế, trong thời gian ngắn ai dám tìm cậu đóng phim?” Tào Tu Viễn lại nói, “Cậu không có phim để đóng, vẫn phải trở về đóng Khu cách ly gì đó, cậu cho rằng nhà sản xuất và nhà đầu tư có thể bỏ qua cho cậu?”
“Ngây thơ, bảo vệ ngây thơ,” Tào Tu Viễn gấp kịch bản lại, cười khẩy một tiếng, “Đúng là trò cười.” Y nói xong kéo lấy gạt tàn thuốc, dụi tắt thuốc lá, giơ tay ném kịch bản về phía Lương Tư Triết, Lương Tư Triết giơ tay bắt lấy.
“Nói trước, diễn thử có được hay không phụ thuộc vào cậu, tôi sẽ không nhường cậu vì việc này,” Tào Tu Viễn nói, “Nếu được tôi sẽ trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng thay cậu, nếu không được cậu nên đi đâu thì đi đó.”
“Cảm ơn thầy Tào.”
“Nó đừng ngây thơ, cậu cũng đừng ngây thơ, mấy ngày nay mặc kệ truyền thông hỏi gì cậu cũng ngậm chặt miệng lại, trốn tránh, đừng làm mấy việc vô dụng.

Được rồi, ra ngoài đọc kịch bản đi.”
Hai ngày sau Lương Tư Triết không đi ra ngoài, một mực ở trong phòng làm việc của Tào Tu Viễn đọc kịch bản.

Dựa theo dặn dò của Trịnh Dần, anh không nhận điện thoại của công ty quản lý và nhà sản xuất gọi đến, tất cả chờ vòng diễn thử kết thúc rồi xử lý.
Nhân vật Lý Nhập rất khó kiểm soát, khác hẳn với tính cách đè nén từ trong ra ngoài của Tiểu Mãn, Lý Nhập là kiểu người trôi qua ngột ngạt nhưng sống rất thoải mái, trên người hắn còn có sự điên.

Cấp độ của nhân vật này phong phú hơn Tiểu Mãn, đương nhiên cũng khó hơn.
Trừ cái đó ra, phần lớn cảnh của Lý Nhập đều không có lời thoại, hắn chê giọng của mình không hay, quá nam tính, cho nên một khi mặc trang phục nữ, hắn sẽ bắt đầu đóng vai câm.

Không nói lời nào nhưng biểu cảm và cảm xúc phải đúng, đây cũng là một chỗ khó.
Lương Tư Triết đã mất một ngày rưỡi để làm trôi chảy kịch bản và nhân vật, chiều ngày hôm sau đi tìm Trịnh Dần mượn một bộ phim phóng sự liên quan đến thích đảo trang để xem.
Trịnh Dần đứng dậy đến kệ tài liệu tìm đĩa CD cho anh, Lương Tư Triết cúi đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy tờ báo mở ra trên bàn của anh ta.
Trang đầu tờ báo có vài chữ to rõ ràng: “Tào Tu Viễn giận dữ mắng nhà sản xuất của Khu cách ly, vạch trần việc ép diễn viên tiếp rượu kéo đầu tư.” Lương Tư Triết cầm tờ báo lên đọc một lần, truyền thông giật tít hơi khoa trương, đọc bài viết chính, Tào Tu Viễn chỉ nói một câu với truyền thông: “Nhà sản xuất ép diễn viên vào bàn tiếp rượu nhà đầu tư, diễn viên không làm còn đánh anh ta một trận, đây không gọi là thôi diễn mà là phản kháng.”
Trịnh Dần tìm được đĩa CD, đi tới đưa cho Lương Tư Triết, thấy Lương Tư Triết đang cúi đầu đọc báo, anh ta cười nói: “Thầy Tào của cậu nói lời này rất hả giận đúng không?”
“Đây là buổi phỏng vấn hôm qua thầy Tào nhận?” Lương Tư Triết buông tờ báo xuống hỏi.
“Đúng rồi, hôm qua đang tìm cảnh thì có phóng viên gọi điện cho tôi, tôi vừa định cúp máy, anh ấy giật điện thoại nói một câu như vậy.”
Lương Tư Triết không nói gì, nhìn chằm chằm câu nói Tào Tu Viễn nói với truyền thông.
Hơn hai giờ chiều ngày hôm sau, mấy diễn viên ứng viên khác đều hóa trang xong rồi, Lương Tư Triết là người hóa trang cuối cùng, anh ngồi ở một góc trong studio, thợ trang điểm của đoàn phim đang cúi người trang điểm cho anh, cầm chổi đánh phấn mắt lên mí mắt anh.
“Xong rồi.” Thợ trang điểm ném chổi sang bên cạnh, “Tư Triết mở mắt ra nhìn xem.”
Lương Tư Triết mở mắt ra, người trong gương trang điểm khói trông hơi lạ lẫm, đưa mắt nhìn thậm chí có phần khó phân biệt nam nữ.
Trong studio đã bố trí nền xong, ánh đèn vàng sáng và xanh đậm đan xen vào nhau, rèm cửa không kéo chặt, để lại một tia sáng chói lên mặt anh.
Tào Tu Viễn sau máy quan sát nói: “Người tiếp theo đến thử.”
Lương Tư Triết đi tới, mỗi một bước đi, trong đầu sẽ có một giọng nói vang lên:
Phải diễn tốt.
Giành được nhân vật này.
Lấy ảnh đế thêm lần nữa.
Trở nên mạnh mẽ hơn.
Mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ sự ngây thơ của thiếu niên.