Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 77: Quá Khứ 7






Lương Tư Triết nghĩ hai năm này mình chưa bao giờ vui đến thế.
Trong hơn một năm quay “Mười ba ngày”, anh suốt ngày rơi vào trong cảm xúc bị đè nén, hơn mấy tháng sau khi phim đóng máy, anh vẫn không thể nào thoát vai.

Lúc ấy yêu đương với Hồ Vũ Tư tâm trạng cũng khá tốt, Hồ Vũ Tư rất trưởng thành, tính cách cũng tương đối hoạt bát, luôn nghĩ trăm phương nghìn kế chọc anh vui, nhưng sự vui vẻ đó như ánh sáng lóe lên mà vụt qua, chỉ là chuyện trong một chớp mắt.
Khoảnh khắc giành được ảnh đế cũng rất vui, nhưng đêm đó Tào Diệp trốn tránh anh, anh cũng không thấy vui đến đâu.
Nhưng lúc này đây ngồi bên đường phố yên lặng cùng Tào Diệp, nhìn con phố mà hai năm trước họ đã đi qua vô số lần, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ.

Ngay cả say rượu cũng rất đúng lúc, anh có thể phóng túng bản thân không nghĩ đến chuyện phải đối mặt sau khi tỉnh táo.
Chỉ có một điều, trông Tào Diệp không hăng hái lắm, thiếu niên hai năm trước luôn không buồn không lo, bây giờ đang cau mày, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.
Lương Tư Triết phỏng đoán rằng mình đã bộc lộ quá rõ ràng sự vui vẻ của mình, anh nên thu bớt lại, để Tào Diệp ở lại với mình thêm một lúc.

Có lẽ Tào Diệp vẫn bằng lòng xem anh là bạn bè, nếu không lúc nãy tại sao lại ra mặt vì mình?
Lương Tư Triết cúi người xuống, dí điếu thuốc hút một nửa trong tay xuống đất dụi tắt, thẳng lưng nhìn Tào Diệp: “Buổi tối cậu ở đâu?”
“Tôi?” Tào Diệp đang nghĩ ngợi đối sách kế tiếp, nghe vậy lấy lại tinh thần nói, “Tôi ở chỗ bạn.”
“Tối nay có muốn ở Lam Yến không?” Lương Tư Triết nhìn cậu hỏi.
Tào Diệp ngẩn ra: “… Quá nhiều người.”
“Sau hai giờ người đã rất ít, đến ba giờ Lam Yến sẽ giống như không có ai ở.

Cậu cũng từng ở rồi, không lẽ đã quên?”
“À, không quên… Được thôi.” Tào Diệp nói.

Ở cùng một chỗ với Lương Tư Triết như thể lại trở về khoảng thời gian ở Nhân Tứ, dù sao bây giờ Lương Tư Triết cũng không hợp tác với Tào Tu Viễn và Trịnh Dần, Tào Diệp nghĩ, cậu không có lý gì tiếp tục giận lây sang Lương Tư Triết.
Hai giờ ba mươi sáng, họ đứng dậy khỏi ghế gỗ, rẽ vào Nhân Tứ.
Quầy hàng chợ đêm đã dọn hết, mùi khói bếp trước đó không lâu dường như vẫn chưa tan hết, không khí hơi ngấy và ngột ngạt kia ngửi vào cũng không thật sự khiến người ta vui sướng, nhưng cảm giác quen thuộc mà nó mang đến lại làm cho Lương Tư Triết cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.


Hình như rất lâu rồi anh chưa thả lỏng như thế, không cần băn khoăn bị chụp lén cũng không cần lo lắng paparazzi.
Bên trong sảnh Lam Yến vẫn bật đèn sáng lờ mờ, bóng người lắc lư sau lớp rèm cửa sổ kính, có lẽ nhân viên phục vụ đang quét dọn kết thúc công việc.
Họ bước lên bậc thang, đẩy cửa đi vào, nhân viên phục vụ đã đổi người mới, đang cúi người lau nhà, nghe thấy tiếng động sau lưng thì ngẩng đầu nhìn họ, “Đóng cửa rồi, không tiếp khách nữa.”
“Bà chủ ngủ chưa?” Lương Tư Triết hỏi.
“Ở trong phòng, hai anh tìm cô ấy có việc?” Người kia quan sát Lương Tư Triết, có lẽ cảm thấy anh trông quen mắt.
Bà chủ nghe tiếng động bên ngoài, thò đầu ra từ trong phòng: “Muộn rồi còn tới đây làm…” Nói được một nửa thì vừa kinh hãi vừa vui vẻ kêu lên, “Ôi, sao lại là hai cậu?” Bà chủ bước ra rồi đánh giá hai người họ qua qua lại lại, chậc một tiếng bảo, “Cao lên rồi nhỉ? Ngôi sao lớn và cậu chủ nhỏ, chỗ của tôi sao vẫn có thể chứa được hai cậu? Quan hệ vẫn tốt như trước kia, đêm nay nghĩ gì mà đến chỗ tôi ở vậy?”
“Tới đây thăm.” Lương Tư Triết, “Cô ơi, căn phòng ở tầng ba bây giờ có người ở không?”
“Không có, người đến chỗ tôi có mấy ai ở nổi căn phòng lớn như thế.”
“Vậy bọn cháu vẫn ở phòng đó, được không?” Lương Tư Triết hỏi, lại nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp.
“Sao cũng được.” Tào Diệp đáp.
“Vậy thì có gì mà không được.” Bà chủ nâng giọng, quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ trên tầng đi dọn phòng, nói là đổi ga giường vỏ chăn và đồ rửa mặt sang loại tốt nhất, lại quay sang nhìn họ, “Sao tính cách hai cậu như hoán đổi thế?” Bà chủ nói thẳng, nghĩ gì nói nấy, “Tôi nhớ lúc đó là ngôi sao lớn không thích nói chuyện, tính cách cậu chủ nhỏ hoạt bát, sao bây giờ cậu chủ Tào cũng không thích nói chuyện rồi?”
Tào Diệp đang bực mình nghĩ làm thế nào kết thúc chuyện, nghe bà chủ nói vậy, cậu miễn cưỡng cười một tiếng: “Nào có đâu cô.”
Bà chủ lại kéo họ trò chuyện một lát, căn phòng trên tầng đã được dọn xong, cô dẫn họ lên tầng: “Đi nào, dọn xong rồi, vẫn giống như trước kia.” Cô đi ở phía trước, hai năm này hình như mập ra, đi ba tầng cầu thang mà thở hổn hển, đi qua hành lang đẩy cánh cửa kia ra, hất cằm vào trong phòng, “Kìa, máy điều hòa lúc đó vẫn ở đây.”
Lương Tư Triết đi vào quan sát căn phòng này.
Trong phòng thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy dấu vết thời gian trôi qua.
Điều hòa màu xanh đậm mới tinh năm đó đã bị phơi nắng hơi phai màu, màu sơn trắng trên tủ tường cũng hơi ố vàng, nhưng hai chiếc giường trải ga giường trắng tinh vẫn như cũ, một chiếc gần cửa sổ, một chiếc sát tường.
Bà chủ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Không cần nhiều lời, họ đều biết mình nên ngủ trên giường nào.
Tào Diệp ngồi xuống, lấy điện thoại ra, cậu đang nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Lâm Ngạn không, hỏi hắn tiếp theo mình nên làm thế nào để kết thúc.
Lương Tư Triết ngồi đối diện cậu, nhìn Tào Diệp hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không vui à, nói với tôi đi?”
Quả thực Tào Diệp không vui lắm.
Cậu đang nghĩ tiếp theo nên làm gì, sự bất lực sau khi kích động khiến cậu càng nghĩ càng thấy bực bội.
Cậu không nhịn được ngước mắt hỏi Lương Tư Triết một câu: “Bộ phim kia… không đóng nữa thì có sao không?” Hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi thừa, cái này bảo Lương Tư Triết trả lời thế nào.

Không ngờ Lương Tư Triết đáp một cách có vẻ không để ý: “Không sao, bộ phim đó tôi đã không muốn diễn từ lâu rồi.”
Tào Diệp có phần không tin nhìn anh.
Lương Tư Triết nói giống như không tệ đến vậy: “Lúc đó nhận bộ phim kia là vì kịch bản khá hay, về sau có mấy lần đoàn phim không đủ vốn, kịch bản sửa lại mấy chỗ, đã nát gần hết, không đóng có lẽ cũng là chuyện tốt.”
“Thật không?” Tào Diệp bắt đầu bán tín bán nghi, cậu thật sự cảm thấy đoàn làm phim của một nhà sản xuất như vậy không quay được phim gì tốt.
“Lừa cậu làm gì.” Lương Tư Triết cười nói, lại nhìn cậu hỏi, “Tào Diệp, cậu lên đại học rồi đúng không?”
“Ừ.” Tào Diệp đáp.
“Nghe chú Dần nói cậu học điện ảnh?”
Tào Diệp lại “Ừ” một tiếng.
“Vậy chúng ta có thể hợp tác rồi.

Đại học thú vị không?”
“Chẳng có gì thú vị,” Tào Diệp nói, “Chỉ là… tự do hơn thôi.”
“Ôi, tôi thậm chí chưa từng học đại học,” Lương Tư Triết thở dài, cụp mắt xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau lại hỏi một câu, “Có phải quê mùa lắm không?”
Tào Diệp ngước mắt nhìn anh, họ nhìn nhau một lát, sau đó hai người không hiểu sao nghiêng mặt đi cười ra tiếng.

Lương Tư Triết đang cười gì Tào Diệp không biết, chẳng qua là cậu cảm thấy cách nói này của Lương Tư Triết rất thú vị, đã lấy giải ảnh đế rồi, thế mà vẫn để ý có học đại học hay không, nếu đoạn đối thoại này bị lan truyền, không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào…
Cậu đang nghĩ ngợi, Lương Tư Triết bỗng vươn tay, sờ lên tóc cậu.
“Này…” Tào Diệp phản xạ có điều kiện giơ tay nắm lấy cổ tay anh.
“À, quên mất, không thể sờ đầu cậu,” Lương Tư Triết vô tội nói, “Cậu thông cảm cho người vừa uống say trí nhớ không tốt.”
Tào Diệp lấy tay anh xuống khỏi đầu mình, buông cổ tay anh ra, cậu nhìn Lương Tư Triết, cũng không biết có phải vì uống say hay không, trong mắt Lương Tư Triết như thể chứa ánh nước, bờ môi thoạt nhìn cũng rất hồng hào, khuôn mặt lại có vẻ hơi xinh đẹp, giống như tô lại son phấn trên khóe mắt bờ môi.
Không hiểu sao, Tào Diệp cảm thấy mình lại bắt đầu phiền lòng.
Rõ ràng Lương Tư Triết đã không hợp tác với Tào Tu Viễn và Trịnh Dần nữa, tại sao cậu nhìn thấy anh vẫn khó chịu? Rốt cuộc đang phiền gì chứ?
Phiền lòng nhưng lại kìm lòng không đậu muốn gặp anh, điều này khiến Tào Diệp cảm thấy bực bội hơn.

Trong đầu cậu phút chốc hiện lên cảnh nhìn thấy một năm trước, hình ảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần trần truồng đè lên nhau, sau đó lập tức đổi sắc mặt.
“Sao vậy?” Lương Tư Triết cũng nhìn ra cậu có gì đó không đúng.
Tào Diệp lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lại muốn nôn, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng đó?
“Không có gì, tôi đi tắm.” Tào Diệp nói, cậu bước nhanh đi đến nhà vệ sinh, bước vào sau đó trở tay đóng cửa lại.
Đứng trước bồn cầu, cảm giác nôn mửa kia hình như lại ép xuống, so với phản ứng dữ dội trước kia, bây giờ cậu đã tốt hơn nhiều.
Lương Tư Triết ngồi gần vào trong, cầm lấy gối đệm ở sau lưng, nghiêng người dựa vào đầu giường.
Phản ứng của Tào Diệp như trong dự đoán của anh, anh đi về phía trước một bước, cậu sẽ lùi lại một bước, nếu như làm dữ quá, sẽ còn khiến cậu sinh ra chán ghét và phản cảm sinh lý.
Cảm giác vui vẻ trong não từ từ chìm xuống đáy, Lương Tư Triết rất tỉnh táo nghĩ, có lẽ mình không nên gặp Tào Diệp quá nhiều, Tào Diệp như thuốc kích thích liều lượng cao với anh, trong thời gian ngắn có thể khiến anh vui vẻ đến tột cùng, nhưng theo đó mà đến lại là cảm giác trống rỗng không thể tránh thoát.
Lúc không nhìn thấy Tào Diệp, anh có thể từng bước đóng phim, sinh hoạt, yêu đương.

Một khi gặp Tào Diệp, lại có khoảnh khắc cảm thấy sinh hoạt từng bước như thế thực sự không thú vị.
Không thể phóng túng bản thân và tiếp tục lún sâu vào, vẫn phải đóng phim, phải nhập vai, phải khiến mình bận rộn, phải giành được một giải ảnh đế nữa, chứng minh cho những người nói xấu anh xem, để họ chính miệng thừa nhận rằng họ đã sai.
Tỉnh táo lại từ trong cảm giác lún sâu kia, Lương Tư Triết bắt đầu suy nghĩ nên xử lý chuyện tối nay như thế nào.
Mặc dù lúc nãy trong khách sạn Tào Diệp buông lời bảo anh không đóng phim kia nữa, nhưng nếu đã quay được một nửa rồi, sự khổ cực của vài trăm người trong đoàn làm phim vất vả lại không thể cứ nửa đường đứt gánh như vậy.

Chú Hứa phó đạo diễn, anh Lỗi quay phim, còn có Tiểu Vĩ của tổ đạo cụ bình thường đều đối xử với anh khá tốt, anh biết họ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì bộ phim này, nếu nói thật sự không đóng nữa, anh cũng rất áy náy.
Chưa kể anh là diễn viên chính quan trọng nhất của “Khu cách ly”, bàn về cảnh, bàn về kỹ năng diễn xuất, bàn về độ thảo luận, phim này không thể thiếu anh, cho nên nhà sản xuất chắc sẽ không thật sự hủy hợp đồng với anh bởi vì chuyện đêm nay.
Nhưng đã xảy ra chuyện tối nay, nhà sản xuất hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội làm khó anh, ví dụ như bảo anh lại đến tiếp rượu cho sếp Dư gì đó… Rõ là bực bội, cái giới này sao loạn đến mức đó? May mà Tào Diệp không vào cái giới này… suy nghĩ này vừa nảy ra lại lập tức bị Lương Tư Triết phủ định, Tào Diệp là con trai của Tào Tu Viễn, trong cái giới này ai ăn gan hùm mật báo dám bảo cậu tiếp rượu?
Thôi, thật sự không được thì nói lời xin lỗi với nhà sản xuất, bình thường anh Hoa đối xử với anh cũng không tệ, cũng không đến mức phải ép anh nhảy vào hố lửa.

Lương Tư Triết nhắm mắt nghĩ.
Tào Diệp tắm rửa xong đi ra từ nhà vệ sinh, Lương Tư Triết nghiêng đầu dựa vào ván giường, nhắm mắt hình như đã ngủ.
Cậu đứng cuối giường nhìn Lương Tư Triết, nghĩ xem rốt cuộc tại sao mình cảm thấy phiền lòng.
Sau đó Lương Tư Triết chợt mở mắt ra, trong lòng Tào Diệp giật thót một cái, cậu hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, đi về phía giường của mình: “Tôi tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi.”
Lương Tư Triết quay sang nhìn cậu, anh phát hiện cho dù biết rõ Tào Diệp không thích mình, trốn tránh mình, cảm giác ở cùng Tào Diệp vẫn rất vui vẻ, chuyện này quả thực không thể khống chế.
Hầy, anh khẽ thở dài một hơi khó mà nghe thấy, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Hai người đều không đặt đồng hồ báo thức, sáng ngày hôm sau ngủ đến chín giờ, bỗng nhiên có người đập cửa ở bên ngoài.


Họ đều đang ngủ say, đồng thời bị đánh thức mở mắt ra, mắt ngái ngủ mông lung nhìn nhau một cái.
“Ai vậy?” Tào Diệp chống người lên, khàn giọng hỏi một tiếng.
“Tôi,” Giọng nói của bà chủ vang lên ngoài cửa, “Ngôi sao lớn, cậu dậy chưa? Mau dậy đọc báo này.”
“Vâng.” Lương Tư Triết đáp một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, giơ tay dụi mắt, hai chân đặt trên mặt đất, xỏ dép lê dùng một lần đi mở cửa: “Báo gì cô?”
“Cậu nhìn này…” Bà chủ đưa tờ báo đến trước mặt anh, chỉ vào dòng tiêu đề to đùng cho anh nhìn – “Lương Tư Triết đánh nhà sản xuất ở khách sạn, buông lời thôi diễn Khu cách ly“.

Kèm theo có hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp màn hình camera mờ, Tào Diệp túm cổ áo nhà sản xuất đẩy gã lên tường, bức còn lại là bên ngoài khách sạn, Lương Tư Triết duỗi tay che mặt Tào Diệp, sóng vai với cậu nhanh chân đi về phía trước.
“Các cậu…” Bà chủ định nâng giọng nói gì đó, Lương Tư Triết giơ ngón trỏ trước môi ra hiệu cho cô im lặng.
Sau đó anh đóng cửa lại, kéo bà chủ đi ra một chút, dựa vào bệ cửa sổ đọc nội dung bài báo.
Bà chủ hạ giọng: “Có phải các cậu gây họa rồi đến chỗ tôi trốn tránh không?”
“Đúng rồi.” Lương Tư Triết nở nụ cười.
Trong bài báo không viết nguyên nhân xung đột, cũng không nói tới một chữ về Tào Diệp, chỉ nói Lương Tư Triết và bạn cùng đánh nhà sản xuất, đồng thời thôi diễn bộ phim “Khu cách ly” đã quay được một nửa.

Mà về phần nguyên nhân thôi diễn, nhà sản xuất nói rằng “Có thể là vì đoàn phim hết tiền không đạt tới yêu cầu quay phim của cậu ấy”.
Đây là tình hình phát triển xấu nhất, tối hôm qua Lương Tư Triết không nghĩ sâu theo hướng này, không phải không nghĩ đến khả năng này, là anh cảm thấy không đến mức, dù sao trước đó quan hệ của anh và nhà sản xuất xem như không tệ.
Nhưng suy nghĩ của nhà sản xuất không giống anh, tiết lộ chuyện này, đối với phía sản xuất mà nói kiếm bộn không lỗ.

Một là có thể khiến nhà đầu tư tối qua bị mất mặt nguôi giận, hai là nếu danh tiếng của Lương Tư Triết bị bôi đen, vậy trong thời gian ngắn trong giới không ai dám dùng anh làm diễn viên, Lương Tư Triết chỉ có thể tiếp tục đóng phim này.

Ba là nếu Lương Tư Triết có khí phách, xác định thôi diễn, vậy cũng chẳng sao, phí bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba đủ cho đoàn phim mời một diễn viên khác với cát-sê tương đương, trừ cái đó ra có thể còn lại vốn quay phim đáng kể.

Quan trọng nhất là trải qua lần vạch trần này, độ nổi tiếng và thảo luận của phim đều đi lên, tuyên truyền hậu kỳ cũng không cần lo lắng nữa.
Lương Tư Triết rút quyển giải trí ra, trả một xấp báo còn lại cho bà chủ.
Dưới tầng có người gọi bà chủ, có lẽ có chuyện gì đó, bà chủ chào anh một tiếng rồi quay người đi xuống cầu thang, Lương Tư Triết lại nhìn bài báo kia lần nữa, sau đó xé tờ báo, nhét vào trong thùng rác.
Tào Diệp thấy bên ngoài im lìm một lúc lâu, phỏng đoán tờ báo chắc là đưa tin chuyện tối hôm qua, cậu đứng dậy xỏ dép lê, kéo cửa thò đầu ra: “Báo viết gì rồi?’
Tờ báo bị xé thành mảnh nhỏ trong lòng bàn tay rơi hết vào trong thùng rác, Lương Tư Triết rút tay về, quay đầu nhìn Tào Diệp: “Không có gì, viết mấy lời nhảm nhí thôi.” Anh đi tới, ôm bả vai Tào Diệp, lại nhanh chóng buông ra, “Ngủ thêm lúc nữa đi.”
Vào phòng, Lương Tư Triết cầm lấy điện thoại trên giường, đi vào nhà vệ sinh: “Tôi đi rửa mặt trước.”