Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 123: Hiện Tại 9






Nằm trên giường, Tào Diệp cảm thấy lồng ngực căng phồng, bên trong chứa rất nhiều cảm xúc.

Cậu nhớ lại hai mươi năm đầu đời, mặc dù không nhận được nhiều tình thương của cha từ Tào Tu Viễn, nhưng tình yêu Lê Du dành cho cậu thậm chí vượt qua phần cậu thiếu thốn.
“Đúng rồi Tào Diệp,” Lương Tư Triết nói, “Anh có suy đoán, liên quan đến di thư của mẹ em.”
“Gì cơ?” Tào Diệp hỏi.
“Trong di thư kia mẹ em nói bà ấy và bố em đã tách ra từ lâu, trong hôn nhân của họ cũng không có lừa gạt, còn nói bố em và Chương Minh Hàm yêu đương bình thường, không có hành vi dâm ô… Anh đang nghĩ, dựa theo cách nói của bạn mẹ em, trước khi đi bà ấy rất thất vọng về bố em, thật ra không có lý do gì để giải thích cho thầy Tào, cho nên bà ấy làm vậy, rất có thể…”
“Để lại di thư kia vì em.” Tào Diệp nói tiếp lời anh.
“Ừm, bà ấy sợ nếu như bố em luôn bị dư luận ác ý công kích, cũng sẽ tổn thương đến em.”
Tào Diệp im lặng một lúc lâu, bàn tay thò qua, mò mẫm nắm chặt Lương Tư Triết: “Lương Tư Triết, đợi có thời gian anh đến thăm mẹ với em nhé.”
“Được.” Lương Tư Triết trở tay, ngón tay đan giữa ngón tay Tào Diệp, mười ngón đan xen với cậu.
Tào Diệp nghĩ cậu muốn nói với Lê Du rằng bây giờ cậu đã có Lương Tư Triết, để bà đừng lo lắng nữa.
Cậu nghĩ Lê Du sáng suốt thế kia, biết cậu có một người bạn trai tốt như thế nhất định cũng vui thay cậu.
Một lát sau, Tào Diệp nhích lại gần Lương Tư Triết chút nữa: “Anh Tư Triết ơi, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Em nói đi.”
“Em muốn biết, bố mẹ anh trông như thế nào?”
Nghe vậy Lương Tư Triết im lặng, hồi lâu không nói gì.
Tào Diệp nhận ra có lẽ Lương Tư Triết không muốn nhắc đến chuyện này, cậu nhanh chóng nói: “Nếu anh không muốn nói cũng không sao.”
“Không phải anh không muốn nói,” Lương Tư Triết lên tiếng, “Anh đang nghĩ xem nói thế nào, lúc nãy em hỏi anh tại sao không vui, có lẽ đây là ngọn nguồn.”
Tào Diệp nghiêng người sang nhìn Lương Tư Triết, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Lương Tư Triết thở dài một hơi trong bóng tối, mu bàn tay che lên mắt: “Bởi vì mỗi lần anh nghĩ đến họ, họ không ngừng tranh cãi, cãi vã hết lần này đến lần khác… Mẹ anh thật ra rất dịu dàng, bà là giáo viên dạy đàn violin, cho dù con nít rất ngốc, dạy nhiều lần cũng không học được, bà ấy cũng sẽ không tức giận.


Bố anh… là nhà thiết kế nội thất, rất tuấn tú cũng rất nho nhã, họ quen nhau từ thời đại học, trong cái nhìn của người ngoài thì vô cùng xứng đôi.

Nhưng anh không biết tại sao, họ đối xử với tất cả mọi người rất tốt, nhưng nhìn đối phương lại giống như nhìn kẻ thù, việc nhỏ gì cũng có thể cãi nhau.”
Âm lượng của Lương Tư Triết rất nhỏ, tốc độ nói chầm chậm, vừa nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, vừa kể cho Tào Diệp nghe: “Anh nhớ khi anh còn bé họ không như thế, sau này càng cãi càng hăng, anh luôn chờ họ tuyên bố ly hôn, nhưng họ lại không nhắc đến.

Mỗi lần nghe họ cãi nhau anh đều rất muốn hét lên với họ, đừng cãi nhau nữa, hai người mau chóng tách ra đi! Nhưng anh cũng không mở miệng được, không biết sau khi họ ly hôn sẽ như thế nào, liệu rằng một người trong số họ từ đây phai nhạt ra khỏi cuộc sống của anh, sau đó xây dựng tổ ấm mới, hoàn toàn không liên quan đến anh không.”
“Anh đang chờ họ chủ động nói với anh, sau đó anh có thể ép mình tiếp nhận chuyện này, nhưng họ luôn cãi nhau, mà không nói gì đến chuyện ly hôn.

Lần cuối cùng họ cãi nhau là trên đường đưa anh đến sân bay, lần đó anh phải đến Sydney tham gia một cuộc thi violin rất quan trọng.

Mới đầu bầu không khí cũng không tệ lắm, nhưng trên đường họ lại ầm ĩ vì vấn đề tuyến đường, cãi nhau rất dữ, lúc ấy anh không thể nhịn được nữa, cuối cùng nói ra lời đã nhẫn nhịn rất nhiều năm, kết quả vừa nói ra hai chữ ly hôn, xe của nhà anh đã tông nhau với chiếc xe chếch đối diện.

Hai người họ qua đời tại chỗ, anh được mẹ lại gần chặn giúp anh nên chỉ bị thương ngón tay.”
Chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, bây giờ Lương Tư Triết kể lại biến cố cuộc đời mà anh trải qua khi còn trẻ, chỉ cảm thấy trong mười năm này như một giấc mơ, mà vụ tai nạn xe kia là khởi đầu cho giấc mơ này của anh.
Tào Diệp không ngờ trước khi vụ tai nạn xe kia xảy ra, Lương Tư Triết lớn lên trong môi trường gia đình như vậy.

Khi còn bé cậu không gặp Tào Tu Viễn thời gian dài, chỉ khi nghỉ dài hạn về nước ba người mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm, bầu không khí trên bàn cơm cũng hòa hợp.

Có lẽ khi đó Lê Du cố ý tạo nên ảo tưởng hôn nhân hòa thuận của họ.
Tào Diệp không nghĩ ra khi còn trẻ Lương Tư Triết vượt qua thế nào, đối mặt với cuộc cãi vã không dứt của cha mẹ suốt mấy năm, chắc sẽ ngột ngạt lắm nhỉ.


Quá khứ mà Lương Tư Triết kể quá nặng nề, đến mức Tào Diệp không biết nên an ủi anh như thế nào.

Tào Diệp bỗng nhiên nghĩ đến bộ phim “Lương sinh Chúc mộng” mà Lương Tư Triết quay, hình như có phần tương tự với quỹ đạo hôn nhân của cha me anh.
Cậu vừa nghĩ đến đây, Lương Tư Triết đúng lúc hỏi: “Em có nghĩ đến gì không?”
“Lương sinh Chúc mộng?” Tào Diệp nói một cách do dự.
“Ừ, lúc đó anh nhìn thấy bản in đầu của kịch bản đó, thứ bật ra trước tiên trong đầu là cha mẹ anh.

Mới đầu bản thân anh cũng không phát hiện, cuộc hôn nhân của cha mẹ anh sẽ ảnh hưởng lớn đến anh như vậy.

Sau này anh mới nghĩ rõ ràng, anh rung động với em từ rất lâu nhưng mãi không nói ra, ở một mức độ rất lớn là vì anh sợ một khi bắt đầu sẽ đi đến cái kết không thể tránh khỏi này.”
“Ba năm trước anh quay Lương sinh Chúc mộng, là cố gắng dùng quá khứ của cha mẹ anh nói với anh, cho dù có được có lẽ cũng không tốt đến thế, không ở bên nhau sẽ không cần lo lắng tình cảm biến chất, nhưng mà, anh không có cách nào hoàn toàn thuyết phục bản thân từ bỏ em, anh vẫn muốn ở bên em thử xem.”
“Cho nên Tào Diệp à, anh cũng sẽ lo được lo mất, sợ chúng ta trở nên giống cha mẹ anh, có một ngày sẽ liên tục cãi vã, nhìn nhau sinh ra chán ghét.”
Trước đó Tào Diệp đã biết Lương Tư Triết quay “Lương sinh Chúc mộng” rất có thể là vì cậu, nhưng cậu không ngờ là Lương Tư Triết lại dùng cách thảm thiết như thế để tự dằn lòng, xé quá khứ đẫm máu ra, dùng quá khứ không muốn đối mặt nhất để thuyết phục bản thân.
Cậu nhất thời không biết nên an ủi Lương Tư Triết như thế nào, nguyên do vấn đề này quá sâu, hoàn toàn không phải một câu an ủi của cậu là có tác dụng.
“Em cam đoan em sẽ không cãi nhau với anh, tất cả em đều nhường anh.” Tào Diệp nói vậy, nhưng lại cảm thấy lời cam đoan này quá yếu ớt, để chứng minh lời này là nghiêm túc cậu cầm lấy bàn tay Lương Tư Triết đặt trên đầu mình, “Anh thích sờ đầu em mà? Anh sờ thoải mái, sau này em sẽ không phản kháng nữa.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, tay sờ hai cái trên đầu cậu: “Thật hả?”
“Thật,” Tào Diệp hơi nhổm dậy nhìn Lương Tư Triết, “Em cũng sẽ không nhìn nhau sinh chán ghét với anh.

Anh quên rồi hả? Lần đầu tiên gặp anh ở Lam Yến, em đã cảm thấy anh rất đẹp.”
“À… Nhớ chứ, em còn muốn bảo anh cho em ăn mặn cơ mà.”
“Này, đừng xuyên tạc lịch sử… Tóm lại bây giờ em nhìn anh vẫn rất đẹp.


Lương Tư Triết, lần đó anh không đóng phim của em, em đã muốn cắt đứt với anh rồi, kết quả vừa nhìn thấy anh em lại không thể nhịn được làm lành với anh.

Cho nên chỉ có khả năng anh ghét em, không có khả năng hai chúng ta nhìn nhau sinh chán ghét.”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Anh quay Lương sinh Chúc mộng cũng không thể bỏ em, sao anh lại ghét em được?’
“Cho nên anh Tư Triết ơi, anh đừng bi quan vậy mà, chuyện của cha mẹ anh thuộc về họ, bây giờ anh ở bên em.

Hai chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu, sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không nhìn nhau sinh chán ghét, sẽ cùng hợp tác làm phim, tâm sự đêm khuya, mỗi ngày đều sẽ làm, mãi cho đến già rồi không làm được nữa, đây mới là câu chuyện của chúng ta.”
Lương Tư Triết nghĩ Tào Diệp giống như khi còn trẻ, bẩm sinh lạc quan, luôn luôn có thể khiến anh dễ dàng đi ra khỏi quá khứ chưa từng vui vẻ.
Có lẽ Tào Diệp nói đúng, mỗi người đều có câu chuyện của mình, không cần phải lấy kết cục của người để tự mình đoán trước.
Anh nghĩ một hồi lại nói: “Trình Đoan nói em không thích yêu đương trốn trốn tránh tránh, nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể có máy quay nhắm vào chúng ta, giống như lần ở Berlin.”
Tào Diệp nói: “Trước kia em không thích trốn tránh paparazzi, nhưng ở bên anh, em cảm thấy yêu đương bí mật cũng rất kích thích.”
Họ lại trò chuyện một lát, bầu trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng, Tào Diệp nghĩ Lương Tư Triết vẫn chưa nghỉ ngơi tốt sau khi trở về từ Berlin, cậu kiềm chế ham muốn tán gẫu tiếp của mình, nói: “Ngủ đi, đợi sau khi tỉnh dậy chúng ta cùng đến thăm mẹ em.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.
“Ngủ ngon Lương Tư Triết.” Tào Diệp ôm Lương Tư Triết, xích lại gần hôn anh, “Em rất yêu anh.”
Trước kia Tào Diệp luôn ngủ rất nhanh, nhưng lần này cũng không biết là chưa hết lệch múi giờ, hay là vì cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại, trái lại cậu hơi mất ngủ.
Cậu nghĩ đến bộ phim ký sự Lương Tư Triết quay cho cậu, nó hoàn toàn mở ra khúc mắc những năm này của cậu, nhưng khi Lương Tư Triết nhắc đến tâm sự của mình, cậu lại không thể làm gì cho Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết bù sinh nhật cho mình một lần, cậu cũng muốn bù đắp một lần cho anh, nhưng nên bù đắp sinh nhật này như thế nào đây? Cậu có bộ phim ký sự về Nhân Tứ mười năm trước, nhưng nó dù sao cũng là một ghi chép liên quan đến quá khứ, cứ cảm thấy vẫn chưa đủ.
Tào Diệp nhắm mắt lại, trong lòng lên kế hoạch tổ chức sinh nhật bù cho Lương Tư Triết.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, thảo luận liên quan đến video và bản ghi âm trên mạng vẫn đang tiếp tục.
Trước khi ra ngoài, Tào Diệp gọi điện thoại cho cửa hàng hoa đặt trước bó hoa, Lương Tư Triết dựa vào khung cửa chờ cậu, tranh thủ lướt weibo một lát.
Anh không hay dùng weibo, nhưng từ sau khi video và bản ghi âm bị lộ, tần suất anh lướt weibo đã tăng vọt.
Mặc dù Tào Diệp nói không sợ bị lộ ra, nhưng Lương Tư Triết vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Từ khi quay phim đến nay anh đã bị dư luận công kích mấy lần, biết rằng một vài ác ý vô duyên vô cớ đáng sợ cỡ nào, anh lo những ác ý này sẽ chuyển dời lên người Tào Diệp.

Xe chạy đến bãi đỗ xe của nghĩa trang, hai người xuống xe, đi đến trước mộ Lê Du.
Tào Diệp cúi người lau ảnh Lê Du trên bia mộ: “Mẹ ơi, giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai con Lương Tư Triết.”
“Chào cô.” Lương Tư Triết nửa ngồi xuống, đặt bó hoa dưới ảnh Lê Du.
“Anh ấy rất giỏi, là ảnh đế Cannes và ảnh đế giải Kim Tượng trẻ tuổi nhất trong nước, mấy ngày trước còn lọt danh sách Nam diễn viên xuất sắc nhất của liên hoan phim Berlin.

Có phải mẹ rất tò mò tại sao bọn con từ bạn bè biến thành người yêu không, ừm… đây là câu chuyện rất dài, sau này từ từ kể mẹ nghe.

Nhưng sau khi mẹ nghe xong đừng chê cười con, bởi vì trong câu chuyện kia hình như con hơi đần độn…”
Lương Tư Triết ở bên cạnh cười một tiếng.
“Anh cũng đừng cười.” Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn anh.
“Mặc dù hơi đần độn,” Lương Tư Triết cười nói, “Nhưng vẫn rất dũng cảm.”
“Bọn con vừa mới hợp tác hai bộ phim, một bộ là quay lại Lựa chọn tuyệt vọng, bộ kia là Thử nói lại lần nữa xem mà con nói với mẹ lần trước.

Sau này chúng con sẽ còn hợp tác rất nhiều bộ phim, sẽ cùng trở nên giỏi hơn.”
Tào Diệp giống như mỗi lần đến trước đó, kể chuyện xảy ra trong mấy tháng nay với Lê Du, Lương Tư Triết ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng bổ sung đôi lời, phần lớn thời gian đều nghe Tào Diệp nói.
Cuối cùng, Lương Tư Triết để Tào Diệp có thời gian ở riêng với Lê Du, anh đi vài bước về phía bãi đỗ xe, đứng cách đó mấy mét chờ Tào Diệp.
“Mẹ ơi, con không đánh mất sự chờ mong vào tình yêu,” Tào Diệp nghĩ ngợi, rồi nói với Lê Du, “Con nghĩ hình như con rất yêu Lương Tư Triết, hơn nữa sẽ lâu thật là lâu.”
Gió hơi lớn, khi Tào Diệp xoay người, lọc tóc sau đầu và góc áo gió của Lương Tư Triết bị gió thổi bay phần phật.

Hình ảnh này khiến Tào Diệp nghĩ đến buổi chạng vạng trên phố Nhân Tứ hôm ấy, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lương Tư Triết.

Cậu tăng tốc bước chân, đi về phía Lương Tư Triết, sau đó cùng đến bãi đỗ xe với anh.
Mà ngay chiều hôm đó, tin tức Lương Tư Triết đi cùng bạn đến thăm Lê Du đã nhanh chóng phủ kín màn hình.