Trong báo cáo do web cung cấp, ngành Nhân loại học đúng là lĩnh vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, học phí mỗi năm hàng chục ngàn đô, tình hình việc làm đầu ra khó khăn khiến một số người bắt đầu tìm hướng đi mới. Rất khó tưởng tượng một cô gái học CS lại đăng ký tài khoản làm sugar baby.
Mai thì thử quần áo, Phú Tiểu Cảnh thì phụ trách móc quần áo Mai thử đặt lại chỗ cũ.
Đang thử thử, đột nhiên Mai thấy phiền lòng, nhìn Phú Tiểu Cảnh từ trên xuống dưới, “Tiểu Cảnh, lần trước cô đã mặc bộ này, đôi giày này.”
“Thật à? Tôi quên mất.”
Cô không phải quên, đây là chiếc áo len cashmere đẹp nhất của cô mà cô đã mua ở 21st Century Department Store ngay khi vừa đến Mỹ không lâu. Nhưng cô đã đổi áo khoác, khăn choàng cổ mới, không chú ý thì sẽ không nhận ra.
“Như tôi thấy, nếu cô đến gặp một người đàn ông, anh ta sẽ nghĩ cô chỉ có một bộ quần áo để mặc. Đàn ông đối xử theo người, nếu cô ăn mặc đẹp, họ sẽ mời cô đi ăn tối ở nhà hàng tốt hơn.”
“Nhưng tại sao tôi phải đi nhà hàng với đàn ông?”
Mai đứng trước gương, xoay xoay eo, “À, đúng rồi, Tiểu Cảnh, gần đây có phải cô bị đá không?”
“Không có.”
“Hôm đó tôi thấy người bạn trai thiếu gia của cô ôm ôm ấp ấp một cô gái trong nhà hàng ở phố 59, hai người không phải kiểu quan hệ bình thường.”
“Đó không phải bạn trai tôi, chúng tôi chỉ hẹn vài lần thôi.”
Phú Tiểu Cảnh đứng sau lưng Mai, kéo chiếc khóa dài trên lưng áo. Trong gương phản chiếu một gương mặt xinh đẹp, lông mày cực đen, đôi môi cực đỏ, kinh nghiệm sống không ngừng tuôn ra từ đôi môi đỏ mọng, “Mấy nhà giàu thế hệ hai này còn tinh ranh hơn cả quỷ. Ngay từ đầu chỉ muốn yêu đương mà không kết hôn, yêu đương thì tìm bạn gái nghèo, kết hôn thì tìm người môn đăng hộ đối. Sau khi thấy văn hóa hẹn hò kiểu Mỹ thì không thèm cả nói chuyện yêu đương, chỉ hẹn hò trên giường; thậm chí một người bạn gái trong sạch bình thường cũng không có, trải nghiệm tình cảm như tờ giấy trắng. Tiểu Cảnh, cô đã không bị người ta chơi không đấy chứ.”
“Cô nói gì đâu không vậy, chỉ có hẹn ăn cơm vài lần.”
“Cô sẽ không giống thế.” Đôi môi đỏ của Mai nhếch lên, nở nụ cười châm chọc.
Sau khi kéo khóa, Phú Tiểu Cảnh rút tay lại, nói với Mai trong gương, “Chiếc váy này hợp với cô lắm.”
Mai lấy một chiếc váy đỏ ném cho cô, “Cô lấy cái này thử đi, có mấy vết lấm tấm ở eo, nếu không nhìn kỹ thì không thấy đâu. Cho cô đấy.”
Phú Tiểu Cảnh dĩ nhiên không thể nhận đồ của đối tượng nghiên cứu.
Cổ váy chữ V chạy dài đến eo, Phú Tiểu Cảnh móc váy lên giá treo, cười cười tự giễu: “Đừng lấy tôi ra làm trò cười, cô thấy tôi có cái gì để lộ ra? Không phải ai cũng có cúp 32DD giống cô.”
Mai ôm ngực nhìn cô, “Cứ tin tôi, cô cố gắng đẩy sẽ có. Không phải cô ngại nó cũ chứ, tôi mới mặc có một lần dịp Giáng Sinh, đây là váy Valentino.”
“Mấy vết lấm tấm đó rất khó thấy, cô cứ giữ lại mặc đi. Chiếc váy này phù hợp với dáng trời cho của cô, tôi vốn không đầy đủ rồi. Hồi học đại học, ngày nào mẹ tôi cũng gọi điện bắt tôi ăn đu đủ, uống sữa, cũng vô ích. Trước khi qua Mỹ, không biết mẹ nghe ai nói là phụ nữ ở Mỹ ngực rất to, sợ tôi đến NewYork không mua được đồ lót vừa người nên bà đóng cho tôi cả một thùng.”
“Mẹ cô vậy mà lại hiểu đàn ông đấy.”
“Cái này liên quan đàn ông…” Phú Tiểu Cảnh nuốt nửa câu chưa nói hết vào lại, “Người kia của cô thế nào rồi?”
“Tôi nằm trong vòng tay ông ta giống nằm trong quan tài vậy, cô có biết mùi của ngừoi già không? Ông ta lại thích sử dụng nước hoa để che lấp, tôi sắp bị nghẹt chết.”
Phú Tiểu Cảnh thuận miệng nói, “Hay là thử đổi người khác? Hoặc…” Hoặc là đừng làm. Phú Tiểu Cảnh không thể thốt ra lời khuyên lần thứ hai.
“Đổi người khác đâu có hào phóng như vậy? Ông già cũng có cái lợi của ông già, tình nguyện tiêu tiền, sức khỏe cũng kém, ít phút là xong. Có người mỗi lần đến là lăn lộn cả đêm, không khác gì con chó hoang, tôi bị hắn ta làm đến gần chết, còn cmn đưa tôi cái túi xách giả, đệt…” Mai chợt mất hứng thú thử quần áo, sờ người tìm thuốc lá mới nhớ ra mình đang mặc váy, quay người đi từ phòng quần áo ra phòng khách, thả người xuống sofa nhung.
Đèn sàn sáng rực, trụ đèn là hình thần Vệ nữ không mặc quần áo.
“Tiểu Cảnh, lấy cho tôi điếu thuốc.”
Phú Tiểu Cảnh lắc hộp thuốc lá, rút một điếu nhét vào miệng Mai rồi đi tìm bật lửa. Môi Mai đỏ tươi, Phú Tiểu Cảnh thành thạo cầm bật lửa tạo chùm ánh sáng xanh, chùm ánh sáng này gặp đầu thuốc lá thì chuyển sang màu đỏ cam.
“Cô muốn hút một điếu không?
“Không.” Phú Tiểu Cảnh đứng dậy đi pha café, “Mai, cô thích đậm hay nhạt?”
“Càng đậm càng tốt.”
Phú Tiểu Cảnh đưa ly café đậm đặc đã pha cho Mai, bưng một ly cho mình ngồi xuống đối diện, “Ông ấy độc thân à?”
Chiếc cốc này làm bằng sứ Mason, cùng màu với nắp bút mà hồi đó Phú Tiểu Cảnh đã làm vỡ.
“70 tuổi mà còn độc thân? Ông ấy sắp làm đám cưới vàng với vợ đấy.”
“Vậy vợ ông ấy có biết không?”
“Sao tôi biết được? Tôi không thể hỏi ông ta, vợ ông có biết mối quan hệ chúng ta không? Bà ta có nói gì không? Tôi điên mới hỏi.”
“Tôi mở ghi âm được không?” Phú Tiểu Cảnh lấy máy ghi âm trong túi ra, sáng nay Lâm Việt dã trả tiền học buổi đầu tiên cho cô. Anh ta đưa cho cô 150 đô, cô trả lại 60 đô, với số tiền ít ỏi đó cô đổi một bút ghi âm mới.
“Cô tự ghi âm là được, cần gì nói thẳng ra. Tôi có chút cảm tình với cô mà bị lời này của cô làm mất hứng.”
“Tôi phải đảm bảo đã thông báo và được sự đồng ý của cô. Nếu cô không đồng ý thì tôi không thể ghi âm lại.” Mặc dù Phú Tiểu Cảnh cũng cảm thấy những lời đó mất hứng, nhưng cô phải thận trọng với sự nghiệp học hành của mình.
+
Trước khi về, Phú Tiểu Cảnh nấu một bàn đồ ăn Trung Quốc. Mai triệu Phú Tiểu Cảnh tới nhà chủ yếu để nấu ăn. Ông già của Mai luôn tưởng cô có thể nấu đồ ăn Trung Quốc, hôm nay muốn nếm thử tay nghề của cô.
“Mai, đừng quên buổi diễn ngày mai.” Lúc Phú Tiểu Cảnh làm món thịt chiên xào thơm chua ngọt thì còn chừa lại nửa trái, bây giờ cô đang nằm trên sofa lấy muỗng múc ăn.
“Buổi diễn gì?”
“Lần trước không phải cô nói muốn nghe General Steel Association sao? Tôi mua vé rồi.” Vì muốn có được nhiều thu hoạch chân thật, toàn diện của đối tượng nghiên cứu mà Phú Tiểu Cảnh luôn cố gắng hết sức để làm những gì họ thích trong điều kiện cho phép. Cô mua vé dành cho sinh viên, so với giá tiền thì vị trí chỗ cũng được xem là tốt, nhưng cũng chỉ là mức tương đối.
“Thật à? Tôi nói hồi nào nhỉ?”
“Lần trước cô nói, tôi sắp xếp lại đoạn ghi âm có nghe lại.”
“Thật ra tôi cũng chỉ nghe ông ta nhắc tới, tôi không có hứng thú. Cô có thể tìm anh chàng nào đó đi cùng.”
Phú Tiểu Cảnh đau đầu vì những đối tượng phỏng vấn không thành thật, luận cứ xảy ra vấn đề thì luận điểm không cách nào chống đỡ nổi.
“Được rồi, tạm biệt, chúc cô buổi tối vui vẻ.” Phú Tiểu Cảnh rửa muỗng, chào tạm biệt Mai.
+
Lúc xem tin tức buổi tối, một con bạc trong sòng bạc ở Connecticut chết vì lên cơn đau tim, cô nghĩ tới Cố Viên.
Có lẽ phải khuyên anh lần nữa.
Nhất định phải khuyên nhủ anh lần nữa.
Gọi điện thoại qua, đến lần thứ hai mới có người nghe, giọng anh có vẻ lạnh nhạt hơn trước.
“Chào, tôi là Phú Tiểu Cảnh. Chiếc máy quay đĩa mà anh đưa tôi rất tốt, đúng là khác biệt với máy nghe nhạc di động. Tối mai Carnegie có buổi diễn ở Bronfman, anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh đi xem. Vị trí cũng không tệ.”
“Tôi có phải là lựa chọn đầu tiên của cô không?”
Phú Tiểu Cảnh do dự, “Đương nhiên.”
“Sao hôm qua cô không nói?”
Phú Tiểu Cảnh tiếp tục nói dối, “Hôm nay tôi mới mua vé. Nếu tôi nói trước mà không mua được vé thì thật xấu hổ.”
“Nhưng nếu tối mai tôi không có thời gian thì sao? Không phải cô phí tiền rồi sao?”
“Tôi sẽ bán vé cho người khác.”
…
“Bốn giờ chiều mai tôi đến đón cô, chúng ta đi ăn cơm trước, tôi mời cơm cô.”
“Không cần, tôi ăn cơm xong sẽ đi bằng tàu điện ngầm, anh chỉ cần đến đúng giờ là được.”
“Cô muốn ăn món gì, đồ ăn Nhật được không, tôi biết có quán không tệ lắm.”
Phú Tiểu Cảnh cầm điện thoại lắc đầu, nhưng mà Cố Viên không thấy, cô mới nói một chữ không thì nghe bên kia nói, “Vậy món Pháp trên đường 65…”
“Bốn giờ tôi có việc bận, anh tự ăn đi.”
“Vậy được rồi, 6 giờ thì cô ở đâu? Tôi đến đón cô.”
“Không cần đón tôi…”
“Tôi chưa từng từ chối cô, cô lại luôn từ chối tôi, cô thấy thế có công bằng không?
Phú Tiểu Cảnh đành phải nói một địa chỉ.
+
6 giờ chiều hôm sau, Phú Tiểu Cảnh lại lên xe Cố Viên. Nhìn cách ăn mặc của Cố Viên hôm nay thì cho dù khắt khe lắm cũng không tìm ra được điểm để chê. Vấn đề duy nhất là chiếc xe quá tồi tàn so với anh, nếu chiếc xe biết nói chắc nó phải tự thấy xấu hổ.
Xe Cố Viên vẫn lạnh như trước, Phú Tiểu Cảnh hắt xì vài lần từ lúc bước lên xe. Cô vì đẹp mà mặc một chiếc váy vải tuýt thêu hoa màu xám bạc, đó là chiếc váy quý giá nhất trong tủ đồ của cô. Sau khi mua nó, những trường hợp trang trọng cô mới đem ra mặc. Trong tàu điện ngầm có máy sưởi thì tạm ổn, nhưng nhiệt độ bên trong xe này thì không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu.
Cố Viên dừng lại, móc một tấm chăn trong cốp xe ra ném cho cô.
“Cảm ơn.”
“Có cần uống thuốc không?”
“Không cần, vừa rồi do cổ họng tôi ngứa.”
Anh lấy một hộp sa tanh đen trong túi áo khoác, “Tặng cô.”
“Cảm ơn.” Chiếc hộp rất đơn giản khiến Phú Tiểu Cảnh hình dung nếu cô không nhận nó thì tựa như đang khinh thường Cố Viên.
“Mở ra xem đi.”
“Đẹp quá.” Phú Tiểu Cảnh không khách sáo, mà đúng là đôi hoa tai cực kỳ đẹp, cô chưa từng thấy viên pha lê xanh tựa như kim cương.
“Cô có thể thử quấn tóc lên.”
“Có tóc thì sẽ ấm tai hơn.”
Cô không có đôi hoa tai nào, đối với những trường hợp trang trọng cô sẽ luôn tìm cách giấu tai đi.
“Cô rất lạnh à?”
“Anh không lạnh sao?”
“Có lẽ tôi nên đổi xe tới đón cô.”
Nghe như cô ghét bỏ chiếc xe của anh.
Phú Tiểu Cảnh vội vàng phủ nhận: “Thực ra tôi thấy không lạnh quá mức, nhất là sau khi trùm chăn lên. Hơn nữa… xe này của anh khá ngầu.”