Mật Ba Dao

Chương 76




“Thật sự không muốn anh đi cùng với em?”

“Không mà, đã nói mấy lần rồi. Mẹ con em lâu rồi không gặp nhau, có nhiều chuyện muốn nói. Anh ở bên cạnh em thì em phải chú ý sắc mặt anh. Chưa kể em còn bị sắc làm mê muội, không biết nên nói gì.” Cô uống ngụm sữa đậu nành, ngẩng lên tiếp tục nói, “Anh chỉ cần tối đến đúng giờ, những chuyện khác cứ giao cho em.”

Phú Tiểu Cảnh thắt cà vạt cho Cố Viên, kéo cà vạt xuống, kiễng chân lên hôn anh, cô định chỉ hôn tạm biệt nhưng Cố Viên đã níu lấy bả vai cô, vần vò một lúc lâu đến khi áo sơmi nhăn nhúm lại mới thả cô ra.

Quần áo anh vẫn còn ổn, Phú Tiểu Cảnh lườm anh tỏ ý bất mãn. Cố Viên hôn hôn lên mắt cô, cô cố tình không nhắm mắt, cố chấp nhìn anh chằm chằm, kiên trì không tới mười giây thì cô bật cười, không trách cô là thiếu ý chí được vì Cố Viên cố ý gãi gãi vào lòng bàn tay cô.

“Có việc gì thì gọi cho anh.”

“Dạ được.”

+

Phú Tiểu Cảnh lái xe đến sân bay JFK để đón Phú Văn Ngọc.

Cô sợ Phú Văn Ngọc, đây là thói quen đã hình thành nhiều năm, phần lớn là vì yêu mà sợ, vì yêu bà, nên cô sợ bà. Nếu không có tình yêu, thật sự cô không sợ cả. Cách xa thì cô nghĩ ‘nỗi sợ’ này biến mất, nhưng cô càng gần Phú Văn Ngọc thì ‘nỗi sợ’ này tăng lên từng chút một.

Cô hiểu Phú Văn Ngọc, bà không mong cô giàu có, chỉ mong cuộc sống của cô suôn sẻ, thuận lợi, cho nên bà sẽ không hài lòng khi Cố Viên là bạn trai cô.

Trên đường đi, Phú Tiểu Cảnh tiếp tục tự xây dựng tâm lý bản thân, dũng cảm lên, đừng phụ lòng mong đợi của Cố Viên đối với mình, anh tin tưởng mình nên mới nói hết mọi việc. Nếu cô giống như mẹ anh, bỏ lại anh, cô không thể tưởng tượng anh sẽ bị giáng một đòn mạnh thế nào.

Quan trọng nhất là cô yêu anh. Không chỉ anh cần cô, mà cô cũng rất cần anh.

Phú Tiểu Cảnh đứng ở lối ra chờ người thân, tay cầm hai bó hoa cẩm chướng to. Cô nhìn thoáng qua đã thấy Phú Văn Ngọc, bà vẫn đẹp như trước, quần tây, áo sơmi, giày da bệt, tóc búi cao, đeo kính râm màu trà. Mặc dù cuộc sống Phú Văn Ngọc rất bình dân, gần đây còn đi bán bảo hiểm, nhưng bà có loại khí thế xa cách, người lạ chớ gần. Phú Tiểu Cảnh hoàn toàn không được di truyền loại khí chất này.

Ngay khi nhìn thấy Phú Văn Ngọc, cô đã nhào vào ngực mẹ, Phú Văn Ngọc bóp mặt con gái, “Gầy rồi.”

Phú Tiểu Cảnh mới nhớ ra bó hoa đã chuẩn bị, vội vàng đưa cho mẹ và bà, “Tặng mẹ.”

“Cười nào. Được rồi! Đẹp quá!” Phú Tiểu Cảnh lấy máy ảnh ra khỏi túi, chụp một bức ảnh chung với bà và ngoại.

Chụp xong, cô kéo vali trên tay Phú Văn Ngọc.

“Chỉ mang có một cái này thôi ạ?”

“Con nghĩ sao?”

Lúc lấy hành lý, Phú Tiểu Cảnh nhìn chiếc vali to đùng, cau mày nói: “Không phải con dặn mẹ rồi sao, mang người đi là được rồi. Mẹ lại mang đồ cho con nhiều vậy à.”

Cô và Phú Văn Ngọc vất vả lắm mới nhét nổi hành lý vào cốp xe. Phú Văn Ngọc muốn ngồi ghế phụ, nhưng Phú Tiểu Cảnh cương quyết để mẹ ngồi sau với bà ngoại, ghế sau an toàn.

“Tiểu Cảnh, không phải con nói tuổi của con thì công ty thuê xe không cho thuê xe xịn sao? Xe này đâu ra vậy?”

“Con mượn của người bạn.”

“Bạn nào? Mẹ biết không?”

“Có lẽ mẹ không biết, anh ấy biết con đến đón mẹ nên không chỉ cho mượn xe mà còn chủ động đặt giúp khách sạn. Có điều người tốt bụng vậy mà gần đây đang có chuyện khó khăn, con lại không biết cách nào giúp đỡ anh ấy. Nhưng mà ai biểu con có người mẹ văn võ song toàn, thông minh hiểu chuyện lại còn chu đáo chứ? Con đã nói với anh ấy, vấn đề này cứ giao cho mẹ con, nhất định bà sẽ có cách giải quyết.”

“Bé cưng à, con đừng có bơm mẹ nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?” Phú Văn Ngọc vốn định hỏi bạn cô là nam hay nữ nhưng Phú Tiểu Cảnh đã nhanh chóng chuyển trọng tâm đi. (Vì tiếng Trung chỉ có wỏ - nỉ - tà ‘tôi-bạn-anh/cô ấy’ nên bà không rõ người bạn đó là nam hay nữ nhé)

Bà ngoại Phú Tiểu Cảnh cắt ngang: “Cảnh, cứ nói bà ngoại nghe, bà ngoại sống nhiều năm vậy rồi, không có gì là chưa thấy qua. Bạn con nếu gặp khó khăn thì nói xem bà có giúp được gì không?”

Phú Văn Ngọc liếc nhìn bà, “Bà cứ nghỉ ngơi đi, đừng để xuống xe còn phải đỡ bà.”

“Mẹ, mấy hôm trước con mới nói về mẹ cho anh ấy biết. Trước đây con không có nhắc tới mẹ, sợ anh ấy biết có người mẹ như thế này thì anh ấy lại buồn.”

“Sao mà nghe đến mẹ thì lại buồn? Con càng nói mẹ càng không hiểu vậy.”

“Con sợ anh ấy biết trên đời có người mẹ tốt như mẹ, rồi nghĩ tới mẹ ruột của mình thì trái ngược như trời với đất. Vậy có thể không buồn sao? Sau khi cha mẹ anh ấy ly hôn, mẹ anh ấy đến New York, lấy một người bác sĩ nổi tiếng. Mẹ, mẹ cũng biết đó, bác sĩ ở Mỹ kiếm tiền nhiều hơn trong nước nhiều, mẹ anh ấy cưới người như thế thì xem như là tầng lớp thượng lưu. Nhưng sau khi mẹ anh ấy lấy chồng mới thì ném anh ấy lại trong khu ổ chuột, không thèm chú ý đến nữa. Mẹ biết anh ấy từng sống trong căn nhà thế nào không, nửa đêm nghe súng nổ ầm ì, còn có dơi trong cống. Ăn cũng không thể ăn gì ra hồn, cứ cái gì rẻ thì ăn cái nấy.”

Phú Văn Ngọc phẫn nộ: “Phụ nữ vậy mà đáng làm mẹ sao?”

Bà ngoại đồng tình.

Phú Văn Ngọc liếc nhìn bà cụ, khinh thường: “Ngài già rồi thì im đi.”

“Mẹ, không phải ai cũng như mẹ, mẹ anh ấy dẫn theo đứa con thì bất lợi cho việc tái hôn mà.”

“Cô ta thiếu đàn ông đến mức đó sao? Ngay cả cốt nhục của mình còn bỏ. Mẹ khinh thường nhất loại phụ nữ như thế, không có chút khí phách.” Phú Văn Ngọc nghĩ, “Có phải mẹ cậu ấy sinh thêm đứa con nữa không? Mẹ hận cái loại có mấy đứa con mà không thể xử lý công bằng, loại đó không xứng làm cha mẹ.”

Bà ngoại không phụ họa nữa, biết Phú Văn Ngọc đang chỉ chó mắng mèo, bà giả vờ không nghe thấy, nhìn New York ngoài cửa sổ, rồi lấy kính trong túi ra đeo vào.

“Dạ không, anh ấy là con một.”

“Vậy cũng quá mất nhân tính. Có điều mẹ muốn nói, bạn con có năng lực vậy, có bà mẹ như thế mà còn phấn đấu được như hôm nay. Tụi con làm thế nào mà quen biết nhau?” Phú Tiểu Cảnh liếc mắt nhìn ra chiếc xe Phú Tiểu Cảnh lái có giá ít nhất 150.000 đô, thu nhập bình quân đầu người ở New York tầm 30.000 đô. Gia cảnh bình thường, dựa vào nỗ lực phấn đấu mà kiếm ra được tài sản thế này chắc hẳn không phải bạn học ở trường của Phú Tiểu Cảnh.

“Bây giờ con đang lái xe, an toàn rất quan trọng, vì vậy con nói cái gì thì mẹ đừng kích động nhé. Nếu mẹ kích động thì con lái xe dễ gây sự cố.”

“Con nói gì mà mơ hồ vậy?”

“Con gặp cướp, ít nhiều gì anh ấy cũng cứu con, nếu không có anh ấy thì có thể con không còn gặp lại mẹ.”

“Cướp? Sao con không nói với mẹ.” Trái tim Phú Văn Ngọc chùng xuống, nhưng lập tức nhận ra là chuyện đã qua, vì vậy cố gắng bình tĩnh lại.

“Nhìn mẹ xem, vậy con dám nói cho mẹ biết sao? Đã qua lâu rồi. Lúc đó con nói với mẹ thì mẹ cách cả Thái Bình Dương thì chỉ có thể khóc.”

Phú Văn Ngọc muốn giả làm bà mẹ hiền từ nhưng rốt cuộc lúc này bà không nhịn được, “Mẹ đã nói con bao nhiêu lần là tiền tài là vật ngoài thân rồi hả. Nếu chúng muốn giật thì cứ để cho chúng lấy đi, tại sao con không nghe lời mẹ hả?”

“Con sai rồi, sau này con sẽ đóng khung lời mẹ nói treo lên luôn, không dám cãi nửa lời.”

“Con đừng có gạt mẹ. Người ta đối xử tốt với con vậy, dù sao mẹ cũng phải có thành ý một chút, khi nào rảnh thì mời người ta đi ăn tối?”

“Mẹ định mời anh ấy ăn gì?”

“Con tư vấn xem, tuy mẹ không như trước kia nhưng vẫn đủ tiền mời người ta ăn cơm, con đừng quá keo kiệt. Phải rồi, bạn con là trai hay gái?”

“Mẹ đoán xem?”

“Đàn ông?” mặc dù Phú Văn Ngọc được xem như ‘nữ trung hào kiệt’, nhưng nếu Phú Tiểu Cảnh nói được người ta cứu thì Phú Văn Ngọc nghĩ ngay người đó là đàn ông, có lẽ có ý với con gái bà.

“Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”

“Con nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này với mẹ hử? Bạn con gặp khó khăn gì? Không phải bà mẹ của nó đã vô trách nhiệm mà vẫn còn đòi tiền chứ.”

“Anh ấy hiện trả chi phí sinh hoạt cho mẹ anh ấy, nhưng may mà nó không phải là gánh nặng kinh tế cho ảnh.”

“Đàn bà không biết xấu hổ như vậy sao lại có đứa con trai ngoan thế chứ! Loại phụ nữ này mẹ không ưa nổi, đừng có chiều bà ta, người hiền thì bị bắt nạt, con nói với bạn con… Thôi, đừng nói, dù sao là chuyện nhà người ta, chúng ta người ngoài. Mẹ cậu ấy không tốt vậy, còn ba thì sao?”

“Hồi nhỏ anh ấy sống với cha, nhưng cha anh ấy sức khỏe không tốt, không chăm sóc anh ấy được, có khi lại còn cần anh ấy chăm sóc.”

“Cậy ta vất vả rồi.”

“Con cũng thấy vậy.”

“Cậu ta học bằng cấp gì?”

Phú Tiểu Cảnh suy nghĩ rồi quyết định nói thật: “Chưa tốt nghiệp đại học.”

“Vậy mà vẫn còn học đại học, không dễ dàng gì đâu, suy cho cùng là vì gia đình.” Phú Văn Ngọc hồi xưa thành tích rất kém, những gì không có được thì luôn khao khát, trong suốt thời niên thiếu, bà luôn thích những cậu học sinh thành tích tốt, đeo mắt kính. Yêu là cách tốt nhất để làm biến mất những mơ mộng, Phú Văn Ngọc liên tục yêu đương với những người trí thức, dần dần đâm ra thành kiến với những kẻ tri thức. Thế nhưng khi bà biết Phú Tiểu Cảnh sẽ đến New Haven học tiến sĩ, vẫn cao hứng đến mức uống chai rượu. Bà không phải tiến sĩ, nhưng sẽ là mẹ tiến sĩ.

“Làm công việc gì?”

“Tài chính.”

“À, vậy cậu ta gặp rắc rối gì?”

“Chỉ là chuyện yêu thôi, sợ bên nhà gái ghét gia đình anh ấy. Con còn khuyên ảnh, anh có thể trưởng thành trong một gia đình như thế thì bên đằng gái sẽ thấy anh là người đáng tin cậy, sao lại ghét anh? Mẹ, mẹ nghĩ sao?”

“Nếu chỉ là chuyện gia đình thì có thể chấp nhận được. Mẹ e là không chỉ có vậy.” Phú Văn Ngọc cảm giác con gái đang đặt mình vào thế khó, bà có sự bất an mơ hồ. Không hiểu sao bà nghĩ đến bạn trai cũ của con gái, trước kia bà luôn uy quyền trước mặt con, lần này bà không dám tiếp tục hỏi thêm.

Xe ngừng trước khách sạn.

Phú Tiểu Cảnh một tay ôm vali nhỏ, một tay đỡ hoa cho bà ngoại. Nhân viên giúp Phú Tiểu Cảnh mang hành lý lớn đến phòng, phòng này là loại tốt nhất trong khả năng kinh tế của Phú Tiểu Cảnh. Phòng có hai giường đôi, mẹ và bà có thể ngủ ngon.

Phú Tiểu Cảnh đưa tiền boa, đợi nhân viên đi rồi, cô lấy hai cái áo hoodie trong túi ra, cười nói với Phú Văn Ngọc: “Ngày mai mẹ với ngoại mặc cái này tham gia lễ tốt nghiệp của con.”

“Mẹ nhiêu tuổi rồi mà còn mặc cái này hả?”

“Mẹ nhìn như ngày mai sẽ tốt nghiệp tiến sĩ vậy.” Phú Tiểu Cảnh ôm cổ mẹ, “Hôm nay con không mang lễ phục tới, mẹ mặc vô sẽ rất đẹp.”

“Con chỉ biết nói ngọt dỗ dành mẹ.”

“Con nói thật mà, mẹ đúng đẹp là vậy đó.”

“Người bạn này là người học toán đúng không?” Phú Văn Ngọc vui vẻ chưa được một phút, lập tức nhớ tới người bạn trai kia của Phú Tiểu Cảnh.

Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng ôm Phú Văn Ngọc, hôn lên mặt bà, “Mẹ, mẹ thông minh quá!”

“Họ cậu ta là Cố? Đúng không?”

“Mẹ đúng là thần cơ diệu toán!” Phú Tiểu Cảnh cố gắng nở nụ cười, “Lúc đó mẹ cứ đòi gặp anh ấy không phải sao? Tối nay mẹ có thể gặp anh ấy, chúng ta cùng ăn tối. Anh ấy rất muốn gặp mẹ, nhất quyết muốn cùng con đến đón mẹ, nếu không phải con không chịu thì giờ anh ấy đang ở trước mặt rồi.”

Lòng Phú Văn Ngọc chùng xuống: “Không phải con nói chia tay rồi sao?”

“Tụi con có mâu thuẫn, nhưng bây giờ thì tốt rồi.”

Tim Phú Văn Ngọc chìm xuống từng chút một.

Bà quá hiểu việc này, đôi khi sự phản đối của cha mẹ là chất xúc tác cho tình cảm của con cái, mối quan hệ ban đầu không tốt đẹp gì nhưng khi cha mẹ phản đối thì lập tức như củi khô gặp lửa, không mấy ngày chắc có cả con cái; nếu không phải mẹ bà phản đối thì chưa chắc bà đã đến với cha ruột Phú Tiểu Cảnh một cách nhanh chóng như vậy.

Nhưng hiện tại bà không thể không nổi giận.