Mật Ba Dao

Chương 72




Ý tốt không thể từ chối, La Dương cứ khách sáo nói đi nói lại mãi, Phú Tiểu Cảnh đành lên xe. La Dương không phải tài xế của cô, xuất phát từ lịch sự nên cô phải ngồi ở ghế phụ lái. Trong túi xách cô có bình xịt hơi cay, dùi cui điện, nhưng Phú Tiểu Cảnh không cảm thấy cần phải sử dụng chúng. Trước kia hai người có nhiều cơ hội ở chung đơn độc nhưng anh ta không làm gì cô, huống hồ gì bây giờ.

“Anh ta đối xử với em thế nào?”

“Tốt, rất tốt.”

Phú Tiểu Cảnh không nói tiếp, thể hiện hạnh phúc của mình trước một người mới chia tay là điều không hay, cho dù trước kia là anh ta bỏ cô. Người đang hạnh phúc thường có tính bao dung, thậm chí cô còn cảm thấy nếu La Dương không bỏ cô thì cô đã không gặp Cố Viên. Lúc gặp La Dương, cô còn chưa hiểu tình yêu là gì, lại nóng lòng muốn yêu. Tình yêu mà cô hiểu lúc đó là chọn một người tốt trong những người theo đuổi, hẹn hò, cùng nhau ăn cơm, đi tham quan bảo tàng, nghe nhạc kịch. Cô tuân theo quy tắc trong lúc yêu, hôn không phải vì muốn hôn anh ta mà vì ai cũng làm vậy trong khi yêu, hôm đó cô không mang kẹo cao su nên từ chối nụ hôn của anh ta. Dĩ nhiên lúc đó La Dương không thích cô nhiều, nhưng nói đi thì nói lại, tình cảm cô dành cho anh ta cũng chẳng sâu. Vì vậy, tách ra chẳng có gì tiếc nuối.

“Tôi rất hối hận.”

“Không có gì phải hối hận. Khi anh gặp được người mình thích, anh không cần ý thức trách nhiệm hay đạo đức, bản năng sẽ thúc đẩy anh đối xử tốt với cô ấy. Nhất định anh sẽ gặp người đó.”

La Dương muốn nói cho Phú Tiểu Cảnh biết anh ta đã trả giá vì cô thế nào. Hứa Vi nghi ngờ cô trộm vòng tay, anh mua cho cô ta vòng mới; Mạnh Tiêu Tiêu chửi bới cô, anh đã nghiêm mặt bỏ đi. Sau khi video tung ra, có người nói cô giống món gia vị mới biết mùi đời, anh cũng thay cô giải thích. Anh chưa từng nói xấu sau lưng cô, hết lần này tới lần khác bảo vệ cô.

Nhưng khi nghe cô nói vậy, những lời anh định nói ra bỗng thấy ngại ngùng. La Dương biết mình và Phú Tiểu Cảnh không có tương lai, khi công việc kinh doanh gia đình ổn định, anh còn có thể cố gắng xem xét tình yêu của mình, tính toán trước hôn nhân, nhưng hiện giờ tình hình nguy ngập, không để rơi xuống tầng lớp dưới, anh càng không chọn Phú Tiểu Cảnh.

“Em có thể không tiêu tiền của anh ta, nhưng em phải bước vào vòng xã hội của anh ta. Đó là tài sản vô hình đối với em.” Sau khi đánh giá quần áo, túi xách của Phú Tiểu Cảnh, La Dương cho rằng lời khuyên của anh rất chân thành, mà cũng rất đột ngột.

“Cảm ơn đã nhắc nhở tôi.” Phú Tiểu Cảnh lập tức hiểu được ý tốt của La Dương.

“Lời đàn ông nói, em tin ba phần là được.” La Dương hiếm khi chân thật như thế. Anh biết đại khái về Cố Viên, một người đàn ông 30 tuổi thành công, bị cô gái trẻ mê hoặc trong thời gian ngắn, nhưng nếu muốn lâu dài thì khả năng này không cao. Chú bác anh cũng từng bị những cô gái đôi mươi gài bẫy, đó là những chức năng sinh lý không cho phép họ ‘một công đôi việc’, Cố Viên hiển nhiên không ở trong nhóm này.

“Vậy lời này của anh tôi tin được mấy phần?” Phú Tiểu Cảnh mỉm cười.

“Thật ra tôi nói dối mấy trăm lần trong một năm, nhưng hình như tôi chưa từng lừa em điều gì. Một người trung thực không thể thành công, hô mưa gọi gió ở phố Wall.” Anh không phải là người cao thượng, nhưng cô có thể khơi dậy phần cao thượng trong con người anh, cho dù nó ngắn ngủi đến mức không đáng kể.

La Dương có vẻ quá thành thật đến nỗi Phú Tiểu Cảnh không tiện phản bác anh rằng Cố Viên không phải người như thế.

Khi xuống xe, đột nhiên cô nói một câu: “Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.” Chuyện gia đình La Dương không có gì là bí mật, Phú Tiểu Cảnh là người ngoài vòng giao tiếp cũng nghe được ít nhiều, cô đoán Hứa Vi chia tay La Dương cũng vì vậy.

La Dương bật cười, trước kia khi anh hẹn hò với Phú Tiểu Cảnh, chưa bao giờ nghe cô phàn nàn gì, ngược lại khi anh than phiền này nọ, cô còn tìm đủ cách để an ủi anh, mà câu thường nói nhất chính là “mọi việc rồi sẽ ổn”. Từ bé anh đã được mọi người yêu chiều, nhưng ít người chịu lắng nghe anh tâm sự, những người có điều kiện vật chất kém hơn anh khi nghe anh kể lể thì sẽ đi theo phụ họa bề ngoài. Còn cô lại thật sự đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ. Ban đầu anh quen biết với cô vì vẻ ngoài, sau là vì ở cùng cô vui vẻ, mà ở nước ngoài, nấu được bữa cơm thật sự là phẩm chất hiếm có. Nếu ngày đó khi anh hôn cô, cô không nghiêng mặt đi thì có lẽ mọi việc sẽ khác đi.

“Tháng sau tôi trở về Trung Quốc, không biết khi nào mới có thể gặp lại em. Trước khi đi, tôi có món quà nhỏ muốn tặng em.” Sau khi công ty xảy ra chuyện, ba mẹ anh đều khuyên anh tạm thời đừng chia tay Hứa Vi, gia đình còn cần gia đình họ Hứa giúp đỡ. Nhưng anh thấy thái độ kia của Hứa Vi thì biết sớm muộn sẽ chia tay, cho dù anh ra vẻ đáng thương cũng không thay đổi được gì.

Hôm nay La Dương định đến ăn tối rồi chia tay với Hứa Vi, không hiểu sao khi đi ngang cửa hàng Disney, anh lại nhớ đến Phú Tiểu Cảnh nói cô muốn đi vòng đu quay Mickey. Anh vào cửa hàng, mua hai con búp bê lớn hình Mickey và Minie. Khi mua, anh nghĩ trước khi rời khỏi New York phải làm điều gì đó với Phú Tiểu Cảnh, nhưng giờ ý tưởng đó hoàn toàn biến mất.

La Dương lấy trong cốp xe ra hai con thú bông nhét vào lòng Phú Tiểu Cảnh.

“Nhận đi, vòng đu quay phải để người khác đi cùng em rồi.”

Nếu đây là món quà giá trị, Phú Tiểu Cảnh đã từ chối, nhưng anh đưa cô thú bông. La Dương ôm Phú Tiểu Cảnh qua con búp bê, chỉ một giây sau, khi Phú Tiểu Cảnh chưa kịp nhận ra thì anh đã tách ra.

“Tiểu Cảnh?”

Phú Tiểu Cảnh ôm hai con búp bê quay lại, nhìn Cố Viên đang mỉm cười với cô.

Cố Viên nhìn hai con búp bê, cười càng tươi.

Phú Tiểu Cảnh biết anh không vui, nhét thú bông vào ngực Cố Viên, cười nói với La Dương: “Cảm ơn món quà của anh. Trước khi anh rời New York, cho chúng tôi biết, chúng tôi mời anh ăn cơm. Đi đường cẩn thận, tạm biệt.” Mời ăn cơm chỉ là lời khách sáo, không thể có chuyện đó, ba người đều hiểu.

Cố Viên ôm vai Phú Tiểu Cảnh, nhìn La Dương: “Bạn gái anh không đi cùng à?” Trước khi La Dương trả lời, anh đã véo nhẹ tai Phú Tiểu Cảnh, nói: “Người ta tặng quà cho em mà không biết mời người ta lên nhà ngồi chơi.”

Phú Tiểu Cảnh lúng túng đứng đó, nếu trước kia La Dương không có mối quan hệ đó với cô, chắc hẳn cô nên mời anh ta lên ngồi, cho dù họ đã nói chuyện xong. Anh ta sắp rời khỏi New York, còn tặng quà cho cô. Có Cố Viên ở đây, cô mời một người đàn ông lên nhà cũng yên tâm.

“Không cần đâu.” Nếu như gặp Cố Viên ở nơi khác, có lẽ La Dương sẽ trao danh thiếp cho anh ngay lập tức. Nhưng bây giờ lòng tự trọng không cho phép anh làm vậy trước mặt Phú Tiểu Cảnh.

Cố Viên nhất quyết đưa hai chai whisky mà anh mang đến tặng La Dương.

Ngay khi La Dương rời đi, Cố Viên thả lỏng tay đang ôm Phú Tiểu Cảnh ra, anh nhét búp bê vào lại tay Phú Tiểu Cảnh, “Tay cầm không được sao? Sao em phải ôm nó chứ?”

Phú Tiểu Cảnh vội vàng xách hai con búp bê trong tay, chạy lon ton theo Cố Viên.

Trong thang máy kiểu cũ, Cố Viên đút tay túi quần, không nhìn Phú Tiểu Cảnh: “Lúc trước có phải em muốn đi đu quay với anh ta không? Nếu anh ta đi cùng em thì có phải sẽ không có chuyện với anh rồi không?”

Phú Tiểu Cảnh ôm lấy Cố Viên từ phía sau, úp mặt vào lưng anh, hai con thú bông trong tay vô tình cọ vào chân Cố Viên. Cô dụi mặt vào lưng anh, lấy lòng: “Anh nói vậy đó, khác gì nói nếu em không đến New York thì không gặp anh rồi? Hôm nay em làm sủi cảo cho anh, đừng giận mà.”

Cô định nói La Dương chỉ là đối tượng hẹn hò cũ, trước đây anh còn nhiều bạn gái, hẹn hò vô số, em chưa tính toán với anh mà anh còn không tin em. Nhưng chưa nói ra thì cô nghĩ lại, lôi chuyện cũ ra nói chẳng có nghĩa lý gì. Anh ghen là vì để ý cô, hạ mình dỗ dành anh có sao đâu.

Vừa vào cửa, Cố Viên đã ấn cô lên cửa, trên tay cô xách hai con búp bê, không có cách chống cự. Cố Viên ôm mặt cô, hôn lên thái dương, cô thì chỉ nghĩ tới sủi cảo, hỏi Cố Viên có muốn ăn nhân thịt bò băm không, nếu thích nhân khác thì cô lại đi siêu thị mua.

“Anh không muốn ăn sủi cảo.”

“Chúng ta đã nói…” chưa nói hết câu thì miệng đã bị chặn lại.

Hai con búp bê rơi trên đất. Chiếc nhẫn bằng đồng đã được cô sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể, nhưng khi anh đưa tay vào, vùng da cổ áo trở nên lạnh ngắt. Cố Viên hôn lên mi mắt cô, cô đang mở mắt, bị kích thích phải nhắm mắt lại.

Áo sơmi của cô hôm nay rộng rãi đủ một bàn tay tung hoành. Môi anh nóng rực, chóp mũi cũng nóng, cô bị lây nhiễm nên không chỉ mặt nóng nên mà thần trí cũng mơ màng, toàn thân trên dưới chỉ có vùng da nơi cổ là lạnh.

Ngón áp út Phú Tiểu Cảnh bị vật gì đó áp vào, tay cô bị giữ chặt không động đậy được.

Cố Viên hôn lên trán cô: “Em như thế anh coi như em đồng ý.”

Phú Tiểu Cảnh mở mắt nhìn xuống, sợi dây đỏ đeo trên cổ được thay bằng sợi dây chuyền làm ngọc đính kim cương, ngón áp út đeo chiếc nhẫn đồng thau.

Anh đặt hai tay lên vai cô, nhìn cô chăm chú: “Cô gái như em có quá nhiều người muốn hẹn hò, đi giải thích từng người thì phiền phức lắm, có chiếc nhẫn này, em có thể dễ dàng hơn.”

“Có phải nhanh quá không?” Phú Tiểu Cảnh cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Cố Viên nhéo mũi cô, cười nói: “Vì anh chưa đi đu quay với em sao? Cho dù em đeo rồi thì anh không nuốt lời đâu.”

“Không chỉ chuyện đó, còn nhiều việc chưa làm, em muốn thêm chút thời gian nữa.” Cô có thể hiểu vì sao anh không để lộ cơ thể trước mặt cô, cô không cố gắng ép buộc, cô sẵn sàng chờ đợi, cô tin có lẽ sẽ có ngày anh kể chuyện quá khứ với mình, nhưng trước ngày đó, cô không muốn nói những chuyện quan trọng như hôn nhân.

Cô đưa tay lên sờ sợi dây chuyền, “Đừng lo, tim em nhỏ lắm, không thể chứa được người khác.”

Nói rồi Phú Tiểu Cảnh dùng ngón tay chọc nhẹ nhàng vào nơi trái tim Cố Viên: “Em nghĩ tim anh rất lớn, không biết chứa bao nhiêu người đâu. Em ở đâu trong lòng anh? Chỗ này, hay chỗ này?” Phú Tiểu Cảnh chọt trái chọt phải, chọt xong thì úp mặt vào ngực anh, “Không thấy được, em nghe thử xem.”

Cô nghe tiếng tim anh đập càng lúc càng nhanh.

Cố Viên kéo Phú Tiểu Cảnh ôm vào lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, ngón tay luồn vào tóc cô xoa đến rối tung lên.

“Mau đi làm sủi cảo đi, nếu không thì hôm nay hai chúng ta khỏi ăn luôn.”