Mật Ba Dao

Chương 7




Sau đó, Lâm Việt thường gửi tin nhắn cho Phú Tiểu Cảnh, hỏi cô không hài lòng với giá tiền khóa học phải không, nếu không hài lòng thì anh ta có thể tăng thêm.

Phú Tiểu Cảnh không cưỡng lại sự cám dỗ, ngập ngừng hỏi, anh muốn học tiếng Do thái hiện đại hay tiếng Do thái trong Kinh thánh?

Lâm Việt: Đều muốn học cả.

Phú Tiểu Cảnh: Vậy anh thấy học ở đâu thì thích hợp?

Lâm Việt trả lời ngay lập tức: Cô đang ở cùng nhà với người khác, dĩ nhiên tôi sang đó không tiện, cô đến đây thì tốt hơn, mỗi đêm tôi có thể đưa cô về.

Phú Tiểu Cảnh: Vậy không tốt lắm.

Lâm Việt: Cô không yên tâm vì tôi à? Cô có thể đến vào ban ngày.

Phú Tiểu Cảnh: Miệng đời đáng sợ.

Lâm Việt: Thế cô nói xem ở đâu được? Quán cà phê?

Phú Tiểu Cảnh: Video call, anh ở nhà anh, tôi ở nhà tôi. Anh thấy thế có tốt hơn không? Ngay cả khi anh đi nghỉ cũng có thể học bất kỳ lúc nào. Thời gian tùy thuộc vào anh, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Về giá cả, tôi sẽ giảm 40% cho 5 tiết đầu tiên, tiền thanh toán từng tuần, anh có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào nếu thấy không hài lòng.

Phú Tiểu Cảnh chỉ có thể thỏa hiệp đến đó, nếu Lâm Việt từ chối thì cô chỉ đành nhịn đau không có tiền.

Lâm Việt đồng ý học qua video một thầy một trò, Phú Tiểu Cảnh đã mượn rất nhiều tài liệu giảng dạy ở thư viên, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị bài giảng.

Thời gian của cô dành cho phỏng vấn, phân loại tài liệu ghi âm, tìm đọc các tài liệu tham khảo, viết nhận xét ý kiến, soạn bài, chuẩn bị bài. Không có thời gian dư thừa để buồn rầu vẩn vơ, thỉnh thoảng lên Amazon xem các loại máy ghi âm, máy in, giá cả nào tốt nhất. Chỉ vào ban đêm, nghe Kenny thì cô mới nhớ tới bầu trời sao trên nóc xe, thuận tiện nhớ luôn đến người đàn ông lái xe.

Sau hôm đó, trời không có tuyết nữa, Phú Tiểu Cảnh không còn hít thở không khí sau khi trời đổ tuyết.

Hứa Vi đã đi Orlando trong kỳ nghỉ, còn ném một cái vòng tay trên ghế sofa.

Phú Tiểu Cảnh đã quen sống trong căn phòng 7 mét vuông của mình nên không để ý.

Chiếc vòng yên lặng nằm ở đó, chờ người có ý đến lấy đi.

+

Nghe thấy giọng Cố Viên lần nữa là khi đang lên lớp với Lâm Việt, cô đang bưng một tách café hòa tan trên tay, Phú Tiểu Cảnh ngồi trước máy tính, đọc một âm đến 5 lần.

Màn hình bên kia Lâm Việt nằm ngửa trên sofa, mặc áo choàng tắm, tay cầm ly rượu đỏ, tư thế của anh ta ngày càng tùy tiện.

“Lần sau anh có thể ăn mặc chỉnh tề hơn không?”

“Cô thấy thế nào mới trang trọng, tôi rất sẵn lòng nghe ý kiến của cô.”

“Nếu anh không hài lòng với lớp học của tôi, anh có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, anh không cần phải khéo léo bày tỏ thái độ khinh thường như thế.”

Lâm Việt chậm rãi ngồi thẳng dậy, “Tiểu Cảnh, cô nói thế là hiểu lầm ý tôi rồi. Chúng ta tiếp tục học đi, tiếng Do thái nói “Anh yêu em” thế nào?”

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Phú Tiểu Cảnh xin lỗi Lâm Việt, đi nghe điện thoại.

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cô. Tôi có thứ này cho cô, cô xuống nhận đi.”

Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời thì điện thoại đã cúp máy.

Phú Tiểu Cảnh xin lỗi Lâm Việt lần nữa, nói buổi học hôm nay kết thúc ở đây, cô sẽ bù nửa giờ vào hôm sau.

“Bạn trai cô gọi à?”

“Tạm biệt.” Phú Tiểu Cảnh không trả lời, trước mặt Lâm Việt nói mình không có bạn trai không phải là lựa chọn sáng suốt.

Vì trước mặt Lâm Việt thể hiện mình là người đứng đắn, cô ăn mặc hết sức nghiêm túc, tóc bới cao, cúc áo cổ cài đến mức cuối cùng, giống như hiệu trưởng mấy trường cấp hai. Cô thả tóc ra, mặc áo khoác rồi bước vội ra cửa.

Cô chạy xuống lầu, lần trước bầu trời ngập tràn ánh sao, một mảnh trăng cũng không thấy, bây giờ đã hơn mười ngày qua, vầng trăng khuyết lẩn trong mây, ánh sáng lờ mờ.

Càng đến gần anh, bước chân cô chậm lại. Đi tới gần, Phú Tiểu Cảnh rút tay trong túi ra vẫy với anh, mỉm cười, thấy anh không đáp lại thì hai tay cứng đờ trong không trung, để che giấu sự xấu hổ, cô vén tóc ra sau tai.

Xe vẫn là chiếc xe đó, anh mở cốp lấy một cái thùng lớn.

“Tôi đã xài 200 đô cô để trong túi áo, hơn nữa tôi nghĩ chắc trả lại cô cũng không lấy. Lần trước không phải cô nói cô không có máy quay đĩa sao? Cái này không tệ, cô có thể sử dụng trong một thời gian.”

Lần trước Phú Tiểu Cảnh nói chủ nhà tặng cô hai đĩa nhạc than, cô không có máy quay đĩa nên hai cái đĩa nhạc đó chỉ có thể nằm yên phủ bụi trên giá sách, thế mà anh vẫn nhớ.

“Lần đó đúng ra tôi phải mời anh, nhưng mà lại để anh phải ứng tiền rượu. 200 đô đó trả lại anh là phải.”

“Nếu tôi nhớ không lầm là đã nói cô mời tôi uống ly nước chanh.”

“Đâu thể tính như thế được?”

“Có tính hay không do tôi quyết.” nói rồi Cố Viên đặt chiếc vali đến trước chân cô, “Nếu cô không yên tâm về tôi thì có thể tự mình mang lên.”

“Nhưng tôi…” Hai tay Phú Tiểu Cảnh vẫn ở trong túi áo khoác.

“Ở đây còn hai cái loa nữa, cô có thể tự kết nối chúng.”

“Tôi không biết.”

“Không khó, rất dễ làm, nếu lúc đó cô không làm được thật thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Tôi thực sự không cần. Máy quay đĩa hay máy nghe di động với tôi cơ bản là không có gì khác nhau, cái này không dành cho tôi. Dù anh có đưa nó cho tôi thì tôi cũng không có tiền mua đĩa nhạc. Thật đó, anh cứ mang về đi.” Phàm là thứ gì tốn tiền đều không hợp với cô.

“Đúng ra là phải hỏi trước cô, nhưng tôi đến cũng đã đến rồi, cô cũng không thể để tôi mất công vô ích chứ.”

Cố Viên nhét hộp loa nhỏ vào tay Phú Tiểu Cảnh, tự mình nhấc chiếc thùng lớn lên, “Nặng lắm, tôi đưa cô đến thang máy.”

Phú Tiểu Cảnh không thể từ chối thêm nữa, đành ôm cái hộp nhỏ đi sau lưng, hai người một trước một sau, cô chìm vào trong bóng lưng anh.

Cô không phải là người trầm lặng, nhưng cô lại thật sự không tìm được gì để nói. Khi tới cửa thang máy, cuối cùng Phú Tiểu Cảnh cũng nói ra câu kiềm trong miệng, “Anh có muốn lên uống ly trà không?”

“Có tiện không?”

“Không có gì bất tiện đâu.”

Trong thang máy, Phú Tiểu Cảnh nhìn xuống vết xước trên hộp, ngập ngừng: “Anh khách sáo quá.”

“Cô nói lần thứ tư.”

“Cái này bao nhiêu tiền vậy?”

“Không phải cô lại đưa tiền tôi chứ?”

“Vậy thì phải xem tôi có đủ tiền trả không.”

“Nếu trả không nổi thì?”

“Vậy thì chỉ còn cách là anh mang về. Thực sự nó không phải là thứ cần thiết.”

“Đừng lo, cô trả nổi. Tôi thích giao dịch ngang giá.”

Phú Tiểu Cảnh nghĩ chưa hẳn, cô thử tính, “Bao nhiêu tiền?” Máy in với bút ghi âm của cô còn chưa mua được, sao lại có thể thoải mái mua cái này.

“Tiền bằng một ly trà.” Không để cô kịp phản ứng, Cố Viên đã lập tức đổi chủ đề, “Trông cô cao hơn hôm trước.”

“Vì tôi mang giày gót cao hơn thôi.”

Phú Tiểu Cảnh mở cửa để Cố Viên vào trước.

“Có cần thay giày không?”

“Không cần.”

Phú Tiểu Cảnh nói vẻ thoải mái, cùng lắm thì anh đi rồi thì lau lại, bắt người ta vừa vào cửa đã mang bọc giày thì không lịch sự.

“Cô ở cùng với mấy người?”

Phú Tiểu Cảnh cười khổ, “Một.”

Vì giải thích sự hoang mang nhất thời lóe lên trong mắt Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh giải thích: “Cô gái thuê cùng tôi là một tiểu thư nhà giàu chính tông, vì nhát gan nên cô ấy cho tôi thuê một căn phòng nhỏ. Tôi không có tiền để chia đôi tiền trọ.” Cô nói xong tự cười châm biếm, “Nếu không phải người ta đi du lịch thì tôi cũng không có cách nào mời anh lên nhà ngồi chơi. Tôi chỉ có quyền sử dụng một căn phòng bé xíu.”

“Nhìn cô có vẻ không thoải mái.”

“Không đâu, tôi thuê được phòng ở khu vực này với số tiền ít ỏi đó không dễ dàng gì, mọi người đều ghen tị với tôi đấy.”

“Cô ôm cái hộp không nặng sao?”

Phú Tiểu Cảnh theo bản năng nhìn xuống tay, lòng bàn tay bị thít chặt hằn lên vệt đỏ. Cố Viên mở thùng, trải lớp vải, đặt máy quay đĩa lên đó. Phú Tiểu Cảnh cũng để cái hộp xuống. Dưới ánh đèn, chiếc máy đẹp hơn những gì cô hình dung, trên mặt có một lớp sơn rất đẹp, mặt cô phản chiếu lên đó khi vừa cúi xuống.

“Anh tìm bảo bối này ở đâu ra vậy? Nếu không thì anh vẫn nên mang về đi.”

“Tôi ngồi lên ghế này được không?”

“Có gì đâu mà không thể?”

Cố Viên đem ghế ra ngồi trước bàn, cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, Phú Tiểu Cảnh vội đi lên cầm áo khoác, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào tay anh, cô vội rụt tay lại, “Để tôi treo lên cho anh.”

“Không cần, tí nữa sẽ cần.”

Anh lấy một đĩa nhạc trong túi, đặt trên bàn xoay.

Túi áo Cố Viên như túi thần kỳ không đáy, lần lượt lấy ra đủ thứ đồ quý giá, Phú Tiểu Cảnh nhìn anh lấy từ trong túi ra thước điều chỉnh, kính lúp…

“Có thể cho tôi ly trà được không? Trà túi lọc cũng được.”

“A, có ngay.” Phú Tiểu Cảnh lúc này mới nhớ mình mời người ta lên uống trà, “Anh uống hồng trà hay trà xanh?”

“Gì cũng được.”

“Không ngờ anh cũng dễ dãi vậy.”

“Cô cũng ghi thù nhỉ.” Hôm trước anh nói cô như vậy, giờ thì cô trả đũa lại.

Anh vừa chỉnh lại những đinh ốc trên máy, vừa nghiêng đầu nhìn cô, miệng chứa ý cười, mắt dán chặt vào miệng cô chờ cô nói câu tiếp theo, “Vậy thì cô nói xem như thế nào mới là không dễ dãi?”

Hôm nay anh mặc chiếc áo len xanh nước biển, bên trong áo sơmi Oxford, trông anh trẻ trung, cùng lắm thì hơn cô tầm hai ba tuổi, nhìn Phú Tiểu Cảnh đơ người đằng kia, cảm giác có chút vẻ đắc ý trẻ con.

“Hồng trà tốt hơn, buổi tối uống trà xanh dễ bị mất ngủ.” Phú Tiểu Cảnh tránh ánh mắt anh, quay về phòng lấy trà.

Bộ ấm trà và đồ làm bếp của Phú Tiểu Cảnh được chất trong phòng cô, mọi đồ đạc trong bếp là của Hứa Vi. Cô khom lưng lấy bình trà trong tủ dưới cùng ra. Bánh ngọt ăn kèm chỉ còn bánh dứa Đài Loan, không thể nào lấy ra để lên bàn được, trái cây chỉ có chuối với táo, cô hối hận vì mình không mua hai trái bơ để ở nhà.

Ấm nước sôi lên u u, Phú Tiểu Cảnh đang làm kẹo chuối.

“Anh ăn tối chưa?”

“Nếu tôi nói chưa thì cô có thể nấu cho tôi à?”

Phú Tiểu Cảnh muốn nấu cũng không được, cô chỉ còn một gói mì, “Tôi có thể đặt một phần bánh pizza, anh muốn ăn nhân gì?”

“Không cần, tôi ăn sau.”

Tiếng nhạc réo rắt phát ra từ bàn xoay, Cố Viên đang thử âm đĩa.

Phú Tiểu Cảnh chưa từng nghe qua nhưng đoán là ca khúc gì đó về nỗi nhớ nhà, cô lại nhớ nhà.

“Hiệu quả hơi kém chút, nếu thêm bộ khuếch đại âm, thay đổi loa thì tốt nhất. Bây giờ cô nghe tạm trước đi, khi nào có thời gian tôi đổi cho cô cái tốt hơn.”

“Đã đủ phiền anh rồi. Thế này là tôi đã hài lòng lắm.”

Phú Tiểu Cảnh mang trà pha xong để trước mặt Cố Viên, lấy hai cái đĩa thủy tinh hình hoa mai mà cô mua khi mới đến NewYork. Cô ra nước ngoài rồi mới học nấu ăn vì tự nấu ăn sẽ rẻ hơn nhiều so với mua đồ ăn bên ngoài.

Cô mang chuối và táo đến bàn, đưa nĩa cho Cố Viên.

“Chuối này không tồi.”

“Vậy anh ăn nhiều một chút.”