Mật Ba Dao

Chương 69




Lần này Cố Viên tìm Phú Tiểu Cảnh với mục đích trong sáng, hơn nữa do vội vàng nên không chuẩn bị bao cao su. Anh là một ‘sản phẩm ngoài ý muốn’ nên anh không muốn có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào tương tự. Cho dù có thể xong việc thì để Phú Tiểu Cảnh uống thuốc nhưng anh không muốn làm việc này.

“Em lưu luyến anh vậy à?”

Phú Tiểu Cảnh đang nằm ngửa, cô trở mình ló đầu ra, “Chủ yếu em sợ anh bị cảm lạnh. Anh nghĩ gì vậy chứ?”

“Em cho là anh nghĩ gì?”

“Em đâu có biết. Nhanh lên đây đi.” Phú Tiểu Cảnh lật một nửa chăn ra, kéo chăn lên che mặt.

Cố Viên kéo chăn xuống đến cằm cô, lại lên giường, quấn Phú Tiểu Cảnh thành cái kén, ôm cô qua lớp chăn, “Mau ngủ đi.”

“Anh không lạnh hả?”

“Ôm em nóng như thế này sao anh lạnh được?” Anh nhéo tai cô, “Nhìn em nóng nè.”

Bên ngoài có tiếng sấm rền vang.

“Em có thể chia cho anh nửa chăn.”

Cố Viên hôn lên tai cô, “Quần áo anh dơ.”

Cô đúng là không có quần áo nam để anh tắm rửa, nhưng nếu lúc này anh cởi đồ ra rồi đắp chăn cùng cô, cô cũng không ngại. Phú Tiểu Cảnh nghĩ anh thực sự khác trước, anh thế này có thể chứng minh anh đến không phải chỉ để ngủ với cô.

Tách một tiếng, đèn đầu giường lại tối đi.

Phú Tiểu Cảnh mở chăn ra bọc Cố Viên lại, “Em không chê anh.”

Cô vươn tay qua ôm anh, “Như vầy là giường không nhỏ nữa.” Trong bóng tối, cô chạm vào môi anh, cắn một cái nhẹ lên môi anh, thấy Cố Viên không đáp lại, cô lại rúc vào chăn. Cố Viên kéo chăn cô ra đến xương quai xanh, cúi đầu nhiệt tình đáp lại cô.

Cô vô thức quấn lấy Cố Viên ngày càng chặt hơn, ngón tay dừng ở vết sẹo trên lưng anh, động tác của cô ngày càng chủ động, ngón cái và ngón trỏ đi mở nút áo sơmi của anh. Mới cởi được một nút đã bị Cố Viên chặn lại, miệng anh dán sát tai cô, “Nhịn một chút, anh không mang cái kia.”

Mặt Phú Tiểu Cảnh đỏ bừng, cũng may là tối nên Cố Viên không thấy, cô dừng bàn tay đang cởi nút áo anh, thì thầm giải thích cho mình: “Anh lại nghĩ đi đâu vậy?”

Một tiếng sấm khác vang lên, Phú Tiểu Cảnh rụt vai lại, Cố Viên lại ôm cô chặt hơn.

“Chờ em tốt nghiệp xong thì chúng ta đi vòng quay Mickey Ferris nhé? Em vẫn chưa đến Disney Los Angeles.”

“Được.”

Phú Tiểu Cảnh hạ quyết tâm, không nói với Phú Văn Ngọc chuyện Cố Viên, chờ khi mẹ đến New York dự lễ tốt nghiệp của cô, quan hệ hai người vẫn ổn thì lúc đó cho mẹ và anh gặp nhau chưa muộn.

Cố Viên hôn lên mi mắt cô, “Ngủ đi.”

Phú Tiểu Cảnh mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình cô. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ đêm qua là một giấc mơ.

Cô lê dép vào phòng khách, trong bếp có nồi cháo trắng, Cố Viên đang đứng chiên sủi cảo trứng.

Cô nhớ năm 18 tuổi, Phú Văn Ngọc bắt đầu liệt kê cho cô những tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, bảo cô tìm một người xuống bếp được lên phòng khách được. Tài nấu ăn của Cố Viên thì đúng là kinh hồn, lần đầu tiên anh nấu ly nước gừng đường đỏ, nghĩ lại cô vẫn còn thấy ớn.

Phú Tiểu Cảnh dụi dụi mắt, bị Cố Viên giục đi rửa mặt. Trên bồn rửa mặt, cô nhìn thấy hộp kem đánh răng bạc hà mới khui, một cái bàn chải đánh răng một lần nằm trong sọt rác.

Anh dậy rất sớm.

Ra khỏi nhà tắm, Phú Tiểu Cảnh quay lại phòng ngủ thay đồ, cô mặc chiếc váy rộng thùng thình, khoác chiếc áo dệt kim hở cổ, cột tạm tóc bằng một sợi dây buộc tóc, nhìn tới nhìn lui rồi quyết định không trang điểm.

Phú Tiểu Cảnh để mặt mộc, ngồi đối diện Cố Viên, gặp miếng sủi cảo trứng cháy sém nhét vào miệng, nhai xong cô nhắm mắt, khoa trương: “Ngon quá, không ngờ tay nghề anh tốt vậy. Em chiên không ngon bằng đâu.” Cô ba phần thật tình, bảy phần khích lệ.

Cố Viên gắp một cái sủi cảo chiên vào đĩa Phú Tiểu Cảnh: “Nếu em thích, ngày nào anh cũng làm cho em. Lúc trước em nói không thích sàn nhà phải không? Anh thay nó rồi, còn dán lại giấy dán tường, đồ gia dụng em mua cũng đang giao đến. Khi nào thì em dọn sang ở?”

Phú Tiểu Cảnh không đáp, múc cháo đưa vào miệng.

“Nóng!”

Cô nghe được lời cảnh báo của Cố Viên thì cháo đã vào miệng, cô bịt miệng không nói ra lời, chớp chớp mắt, cau mày.

Cố Viên cười, lấy chén cô lại về phía mình, dùng muỗng khuấy cháo để làm nguội nhanh hơn.

“Lát nữa em hẵng ăn.”

“Ký túc xá này em vất vả lắm mới xin vào được, tốt nghiệp rồi muốn ở cũng không được. Chưa kể, ai mà mới yêu đã ở chung chứ?” Trong suy nghĩ của cô, quan hệ và việc ở chung là cách nhau rất xa, chỉ cần yêu thì có thể phát sinh quan hệ, nhưng ở chung thì là chuyện sắp kết hôn mới tính tới.

“Lúc trước em suy nghĩ gì khi ở cùng anh?” Cố Viên múc muỗng cháo đút cho Phú Tiểu Cảnh.

“Anh có suy nghĩ gì để tài trợ kinh phí cho em? Loại dự án nhỏ mà tốn nhiều tiền như vậy, anh lỗ chết. Mấy dự án lớn một năm cũng không có được bấy nhiêu kinh phí. Trong khoa biết Laura làm dự án này đều nghĩ bà ấy lừa một người không hiểu biết. Hôm qua có người trong khoa nói dù nghiên cứu tốt tới đâu cũng không bằng đi tới một buổi tiệc xin kinh phí. Danh tiếng Laura bị anh làm hỏng mất rồi.”

“Sao em biết là anh?”

“Vận may em của bình thường, nếu có chuyện bất thường chắc chắn có chuyện lạ.” Phú Tiểu Cảnh lấy lại chén mình, “Để em tự ăn, cứ đút vậy không tự nhiên.”

Cố Viên đút cho Phú Tiểu Cảnh một muỗng nữa trước khi trả muỗng cho cô.

Phú Tiểu Cảnh cười nói, “Anh có thể trợ cấp ngắn hạn cho những người không có khả năng chi trả học phí hoặc trả nợ học phí, dĩ nhiên em nói thì nói vậy nhưng tiền của anh do anh quyết định.”

“Nếu Laura biết anh vì em mà ngưng tài trợ cho bà ấy, đoán xem bà ấy nghĩ gì?”

Phú Tiểu Cảnh chớp mắt, “Sao anh lại khai em ra?”

“Em là muốn làm chuyện tốt mà không lưu tên?”

“Sáng nay em có bận không?”

“Có nhiều việc nhưng không gấp.” Gần tốt nghiệp, cô có rất nhiều việc bận rộn.

“Đi xem nhà do em trang trí đi.”

+

Một lần nữa bước vào nhà trên tầng 17, Phú Tiểu Cảnh cởi giày, mang vớ đi thẳng vào.

Trên thùng rác trắng có vẽ phong cảnh triều đình Gruzia. Phú Tiểu Cảnh cúi đầu nhìn thùng rác, “Anh nghĩ thế nào?”

“Em vẫn hài lòng chứ?”

“Rốt cuộc mẹ anh nói gì với anh?”

Theo như bà Brown, Phú Tiểu Cảnh là một người phụ nữ đến thùng rác còn phải thuê người vẽ tranh lên đó, học đòi văn vở, tục tằn không chịu nổi.

“Anh cho bà ấy nhìn kết quả việc cải tạo, bà ấy nghĩ nó khá tốt. Nhưng mà nhà là em ở, bà ấy thấy thế nào không quan trọng.”

“Bà ấy có tức giận khi em ở bên anh không?”

“Không phải em nghĩ là anh tìm em là chọc tức bà ấy đấy chứ.”

Phú Tiểu Cảnh đặt tay lên góc bàn bọc đồng mạ vàng, “Hiện giờ em không nghĩ vậy.”

Cô hối hận vì bài trí nhà cho anh theo cách này, căn nhà này thích hợp với bà Brown ở, đúng là vì bà mà tạo nên.

Khi cô bước vào phòng ngủ, ánh mắt đầu tiên Phú Tiểu Cảnh là nhìn chiếc giường kia, chiếc giường cổ thời Victoria to hơn chiếc giường đơn của cô rất nhiều.

“Tiểu Cảnh, em kéo rèm lại xem có che ánh sáng được không?” Cố Viên vừa vào đã đóng cửa lại.

Phú Tiểu Cảnh chần chừ một chút, đi tới trước kéo rèm. Rèm vừa kéo lại, cả nhà tối sầm xuống, Cố Viên từ sau ôm lấy lưng cô, “Giường này em mua rất tốt, trước kia em có thử qua chưa?”

Phú Tiểu Cảnh lắc đầu.

“Loại giường này tốt nhất là không lót nệm, nhưng mà anh sợ em cấn lưng nên đã đặt thêm nệm, em thử xem có thoải mái không?”

“Anh chọn thì không tồi rồi. Em khát, muốn uống nước.” Phú Tiểu Cảnh muốn thoát Cố Viên ra ngoài, cho dù ánh sáng trong nhà không nhiều nhưng đối với Phú Tiểu Cảnh, ban ngày và ban đêm khác nhau. Ban ngày thì cô thấy xấu hổ.

“Không thử sao biết được?” Cố Viên nắm tay Phú Tiểu Cảnh, kéo cô lên giường.

“Giữa ban ngày?”

“Không ai nhìn thấy đâu.” Cố Viên ép người lên, vươn tay kéo dây buộc tóc sau lưng cô, “Em đừng sợ, sau này không được phép của em thì không ai dám lắp camera theo dõi. Dáng vẻ của em chỉ có một mình anh thấy được.”

Anh nghiêng mặt, chạm trán và mũi cô, tựa như cô đang chủ động hôn anh. Anh đụng vào lúc nặng lúc nhẹ, làm môi và cổ họng Phú Tiểu Cảnh ngứa ran. Tay và miệng anh như không cùng hệ thống, luôn đối nghịch nhau, tay càng nhẹ thì miệng càng nặng, khi anh hôn cô càng lúc càng sâu, lực trên tay anh lại chạm vào cô nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng.

Phú Tiểu Cảnh theo bản năng ôm anh ngày càng chặt hơn, ngón tay cô chạm vào những vết sẹo rõ ràng trên lưng anh. Anh vần vò xoa nắn cô, nhưng cô chạm vào anh rất nhẹ rất nhẹ, như sợ làm đau anh. Lần này, cô không cởi áo sơmi anh ra mà chỉ kéo vạt áo, đưa tay vào từng chút một. Cô có thể cảm nhận cả cơ thể anh căng cứng.

Cô hôn lên mắt anh, nói nhẹ nhàng: “Em chỉ muốn gần anh hơn.” Phú Tiểu Cảnh dường như cố gắng tìm ra những đường nét trên những vết sẹo của anh, những ngón tay cô di chuyển ngày một chậm, mà làn da anh càng ngày càng nóng.

“Đau không?” Anh hỏi cô.

Cô nghĩ đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc đầu nó luôn đau như khảo nghiệm cô, không bao giờ cho cô sự ngọt ngào ngay từ đầu. Cô cũng muốn hỏi anh, khi những vết sẹo đó rơi vào người anh, anh có đau không, nhưng cuối cùng cô không thốt thành lời.

“Nếu đau thì anh sẽ dừng lại sao?”

Không, Phú Tiểu Cảnh biết anh nhẫn nhịn từ tối qua đến giờ.

Cố Viên đưa tay lên miệng cô, “Nếu đau thì em cắn anh.”