Mật Ba Dao

Chương 5




Mặc dù Phú Tiểu Cảnh không ở trên tầng 17, nhưng hai người trên đó vẫn không quên cô.

Mạnh Tiêu Tiêu tựa lưng vào ghế sofa uống soda, bình phẩm Phú Tiểu Cảnh từ đầu tới chân, “Cậu có nghĩ cô ta ăn mặc như cái bánh mì không?’

Hứa Vi không có ý kiến.

“Cô ta ăn tạp thật, đàn ông lái xe tệ vậy cũng hẹn hò được. Người đàn ông đó 80% là sống ở Flusing. Tớ dám cá với cậu là nhân viên chạy bàn trong nhà hàng Trung Quốc cũng không lái cái xe như anh ta. Vậy mà Phú Tiểu Cảnh…” Nói đến đó, Mạnh Tiêu Tiêu bật cười, bị sặc nước soda ho sặc sụa.

Hứa Vi vuốt lưng cho Mạnh Tiêu Tiêu, “Cậu phải thông cảm người thì có nhiều dạng mà.”

“Không hiểu ban đầu La Dương thích cô ta ở điểm nào?”

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Vi trầm xuống, “La Dương chỉ tò mò về cô ta…”

“May mà La Dương đã ngăn tổn thất kịp thời. Phú Tiểu Cảnh là loại chuyên nghiệp rồi, không phải con trai nhà giàu thì là ông già nhà giàu. Tâm tư cô ta viết rõ trên mặt, chỉ có đàn ông ngốc trực tính mới không nhìn ra… Có điều bây giờ cô ta sa ngã quá. Giờ mà La Dương nhìn thấy cô ta thì chắc hối hận muốn chết, hận mình trước kia mắt mù.”

“Bây giờ cô ta tìm ai không liên quan tới La Dương. Họ chỉ hẹn hò vài lần, thậm chí còn chưa chính thức là bạn trai bạn gái.”

“Đúng rồi, La Dương sao có thể để cô ta lọt vào mắt được? Mà sao cô ta vẫn sống ở đây được vậy?”

Hứa Vi bị chọc trúng tâm sự, “Nếu cô ấy không tự đi, mình cũng không thể đuổi được.”

“Có nhiều cách để cô ta tự đi, cậu mềm lòng quá.”

“Đuổi cô ta đi thì dễ, nhưng sau đó thì sao? Mình không muốn mọi người nghĩ là do ghen với cô ta.”

“Tớ có cách này, mấy ngày tới cậu sẽ đi Orlando du lịch đúng không? Trước khi đi, lắp camera bí mật ở phòng khách, để chiếc vòng tay Cartier ở vị trí dễ thấy. Cô ta kiềm chế một lần không lấy nhưng có thể nhịn được một tuần không? Đến lúc đó cậu lục soát thì cô ta không cút cũng phải cút!”

“Để mình nghĩ lại…”

“Cậu đối tốt với cô ta, không nhờ cậu thì làm sao cô ta có thể ở trong nhà này. Cô ta chỉ ở được khu Queens với số tiền ít ỏi đó. Hơn nữa cậu cũng không phải ép buộc cô ta.”

“Mình… cậu nói vậy cũng không công bằng với Tiểu Cảnh.”

“Không phải trước kia cậu…”

Hứa Vi quay lại cười với Phú Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, cậu về rồi à?”

Phú Tiểu Cảnh rất ghét những người đóng cửa đánh sầm, vì vậy cô rất sợ làm phiền người khác, mỗi khi mở cửa đều rất nhẹ nhàng. Ngay khi cô bước vào, cô đã nghe thấy Mạnh Tiêu Tiêu nói xấu cô.

“Mạnh tiểu thư à, sao cô lại nghĩ là tôi không ở cùng Vi Vi thì sẽ đến khu Queens mà sống? Ở khu New Jersey và Brooklyn cũng tìm được những nhà giá rẻ. Trí tưởng tượng của cô về người nghèo chúng tôi thật ít ỏi.”

Mạnh Tiêu Tiêu tuy không thích Phú Tiểu Cảnh nhưng nói xấu sau lưng bị người ta nghe thấy cũng không được đúng lý hợp tình, đành không tiếp lời.

“Chocolate truffle của La Dương đưa, cậu ăn không?” Hứa Vi thân thiện hỏi, gương mặt cô ngọt ngào mà giọng còn ngọt hơn, khi cô lên tiếng thì mọi người như tan chảy.

Phú Tiểu Cảnh mang bọc giày vào, “Không, cảm ơn.”

Tủ giày lớn ngoài cửa ra vào thuộc về Hứa Vi. Trong hợp đồng tuy không ghi nhưng đây là mặc định. Những đôi giày khác của Phú Tiểu Cảnh được để trong phòng cô, chỉ có một đôi dép lê là để ngoài này. Để phân biệt những đôi giày dép khác, màu sắc đôi dép lê này rất bắt mắt, đôi dép này có thể trở thành đề tài bàn tán. Vài lần vậy thì cô đơn giản để dép lê trong phòng, mỗi lần về thì đeo bọc giày trước, rồi về phòng ngủ đổi giày.

“Vi Vi, tôi đã chuyển tiền cho cậu.”

“Không cần gấp thế, nếu cậu chưa có tiền thì cứ xài trước đi.”

“Cảm ơn, nhưng tôi chưa tới mức đó.”

“Tiểu Cảnh, ngày mai mình mời một người bạn đến nhà ăn tối, cậu có thể giúp mình làm beefsteak không? Đầu bếp Michelin nấu không ngon bằng cậu.”

Phú Tiểu Cảnh muốn từ chối nhưng nghĩ người ta mới giúp mình, cô nói: “Tối à? Ban ngày tôi phải đến thư viện, nếu là bữa trưa thì tôi hết cách.”

“Ừ, bữa tối.”

“Vậy được, tôi sẽ cố gắng về sớm.” Nói xong Phú Tiểu Cảnh quay về phòng ngủ mình.

Khi vào đến phòng ngủ, Phú Tiểu Cảnh thay đồ ngủ đi tắm.

Nhà có hai nhà tắm, một cái nằm trong phòng ngủ chính của Hứa Vi, một cái sử dụng chung. Nói là dùng chung nhưng Hứa Vi không sử dụng. Phú Tiểu Cảnh ban đầu thấy nó khi đến xem nhà thì rất vui, nghĩ mình có thể có được một nhà tắm riêng. Nhưng sau đó phát hiện đó là suy nghĩ viễn vông. Hứa Vi thích tiệc tùng, phòng khách của nhà này rất rộng nên cô thường tổ chức party. Có khi Phú Tiểu Cảnh về nhà vào buổi tối, cô muốn tắm để đi ngủ nhưng trong nhà vệ sinh luôn sáng đèn, cô phải vừa gõ máy tính vừa dỏng tai lên nghe ngóng tiếng mở cửa nhà tắm. Khi chắc là không có ai ở trong thì vội lao vào để rửa mặt. Thường là khi đang rửa mặt là có người gõ cửa, hỏi khi nào cô ra ngoài.

Theo thời gian, mỗi khi tắm cô cảm giác như trong lòng mình có cái chuông, qua mỗi phút là nó rung lên một lần. Cho dù không có ai giành nhà tắm nhưng đồng hồ trong lòng cô vẫn chưa bao giờ ngừng. Bây giờ cô kiểm soát chính xác thời gian tắm đúng 8 phút, không hơn không kém.

Đồ vệ sinh cá nhân trong nhà tắm đều do Hứa Vi chuẩn bị cho khách, Phú Tiểu Cảnh phải cất đồ dùng cá nhân của mình trong một chiếc hộp nhỏ, mỗi lần sử dụng thì lấy ra.

Cô rất nhanh thích nghi với cuộc sống như thế, coi đó là điều hiển nhiên.

Giá thuê phòng bây giờ của cô không cao hơn Harlem nhưng vị trí thì tốt hơn nhiều. Để xứng với số tiền thuê của mình, cô tự mình hiểu chuyện mà thu hẹp không gian sinh hoạt của mình trong gian phòng nhỏ 7 mét vuông, phòng khách thuộc về Hứa Vi. Để không ảnh hưởng việc thân mật của La Dương và Hứa Vi, mỗi đêm cô đều ở trong thư viện đến rạng sáng, hôm sau nhân lúc Hứa Vi chưa dậy thì vội vàng về ăn bữa sáng rồi rời đi.

Tiền thuê nhà cô trả mỗi tháng nhưng sống như một người ăn nhờ ở đậu. Trên đời không có thuốc hối hận, nếu có, cô thà tiếp tục sống ở Harlem, nghe tiếng súng nổ hàng đêm còn hơn ở chung nhà thuê với Hứa Vi. Nhưng bây giờ cô không thể dọn ra ngoài được, nếu cô chủ động dọn đi thì mất tiền cọc; tìm nhà mới cũng tốn tiền cọc, thời gian thuê cũng ít nhất cũng phải 1 năm, nhưng cô chỉ cần thuê 6 tháng vì nếu không có gì biến động thì 6 tháng cuối năm cô phải đến New Haven để học Ph.D. Tính gộp cả tiền mất của 2 bên thì đủ để Phú Văn Ngọc đến NewYork một chuyến.

Dù sao đi nữa thì hè này phải để Phú Văn Ngọc đến NewYork chơi một lần. Để dự phòng thì 3.000 đô mẹ chuyển không được động tới.

“Nếu sinh hoạt hiện tại làm bạn khổ sở, hãy xem như là một cuộc khảo sát thực tế.” Phú Tiểu Cảnh dán tờ giấy nhớ lên bàn, thỉnh thoảng nhìn lên đó.

Không có chuyện gì mà kẹo không giải quyết được, nếu một viên không đủ thì hai viên.

Phú Tiểu Cảnh nhai viên kẹo vị hoa hồng cuối cùng trong miệng, nhìn chăm chăm vào máy tính.

Giáo sư hướng dẫn thạc sĩ của cô đối xử với cô hết sức tận tình. Ngay cả khi bị đột quỵ, ông đã cố gắng ký tên vào giấy giới thiệu, nhất quyết trả lương cho cô đến kỳ nghỉ đông, nhưng cũng chỉ đến kỳ nghỉ đông rồi thì cô vẫn phải tìm một công việc khác.

Từ giàu có quay lại cảnh nghèo khó, Phú Tiểu Cảnh sau khi làm trợ giảng không muốn làm những việc trong khuôn viên trường như dán hóa đơn phạt trong bãi đỗ xe, phục vụ ở căn tin, hơn nữa đang là mùa thiếu việc của du học sinh, thu nhập thêm rất khó tìm, chỉ dựa vào tiền công dán hóa đơn phạt cũng rất khó duy trì cuộc sống. Tốt nhất là đi trợ giảng hoặc trợ lý nghiên cứu.

Phú Văn Ngọc thường dặn dò Phú Tiểu Cảnh phải có quan hệ tốt với các giáo sư, vì vậy bà thường gửi cho cô một đống quà lưu niệm đặc trưng Trung Quốc để cô tặng mọi người, thẻ kẹp sách hình gấu trúc, giấy xếp, tranh thêu… Mấy thứ này có tác dụng trong dịp Giáng Sinh, Phú Tiểu Cảnh viết thiệp chúc mừng vào mỗi món quà, mỗi tấm thiệp, mỗi món quà đều được chuẩn bị chu đáo, không hề giống nhâu. Nó thể hiện sự trân trọng, tình cảm của Phú Tiểu Cảnh dành cho người nhận, người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ. Trước lễ Giáng Sinh, Phú Tiểu Cảnh cầm quà, gõ cửa văn phòng từng giáo sư, hôm đó cô nhận lại được một đống chocolate và bánh kẹo.

Gửi quà xong, cô lại gửi một email chúc mừng, lại chuyển sự kính trọng, yêu mến của mình thành một cách nói khác, nhưng nội dung chính thì vẫn giống nhau, cuối cùng cô uyển chuyển nói mình cần một công việc, đính kèm sơ lược lý lịch của mình. Thậm chí cô còn gửi một email đến khoa Đông Á, hỏi xem họ có cần trợ giảng tiếng Trung hay không. Khoa Văn học cũng nhận được email của cô, họ phản hồi lại là tạm thời chưa cần trợ lý tiếng Hebrew. (tiếng Do thái)

Cô học ngoại ngữ chính quy là tiếng Hebrew, khi thi đại học, để vào được đại học A, cô nộp đơn xin chấp nhận ngôn ngữ thứ yếu trước. Tiếng Hebrew 4 năm tuyển một lần, năm đó vừa lúc tuyển sinh. Sau đó khi có kết quả điểm tuyển sinh đại học thì cô đã phát huy xuất sắc, điểm của cô thậm chí có thể học kinh tế nhưng hồ sơ đã nộp, cô phải chấp nhận số phận mình. Khi còn đi học, cô đã có hứng thú với công tác xã hội, nên đi học thêm văn bằng 2. Ban đầu cô muốn theo học ngành công tác xã hội sau khi tốt nghiệp cử nhân, nhưng qua nửa năm trao đổi kinh nghiệm tại C khiến cô thay đổi ý định.

Hiện tại cô không biết lựa chọn của mình đúng hay không, hoàn cảnh gia đình cô thì nên theo học luật, y khoa hay bất kỳ ngành nào có thể kiếm tiền, chỉ là không phải ngành Nhân loại học.

Từ Giáng Sinh đến Tết Dương lịch, email của cô lần lượt được phản hồi, nhưng email trả lời dường như có một mẫu chung, cảm ơn cô và tán thành cô, nhưng không có việc gì cho cô trong lúc này.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, một số lạ gọi đến.

Giọng nói lại quen thuộc đến không ngờ.

Số điện thoại của cô được nói rất nhanh, không nghĩ anh lại nhớ được.

“Anh về đến nhà rồi à?”

“Rồi. Kẹo của cô ngon lắm.”

“Anh thích là tốt rồi. Vị hoa hồng ngon nhất, vị cam cũng ngon, còn vị quả phỉ nếu anh nhai kỹ thì cũng ngon đó.”

“Tối mai cô rảnh không?”

“Ngày mai tôi có hẹn.”

“Hai tuần gần nhất cô rảnh lúc nào?”

Phú Tiểu Cảnh ngại ngùng cười, “Hình như đều không có thời gian.”

Lỗ Tấn nói thời gian như nước trong miếng bọt biển, muốn thì sẽ có, nhưng hiện giờ Phú Tiểu Cảnh không muốn.

“Vậy được rồi, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Khi Cố Viên cúp máy, Phú Tiểu Cảnh vẫn áp màn hình điện thoại lên mặt.

Cô nghĩ, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ liên lạc lại với cô nữa.

Nhưng cũng đành vậy, cô không thể trả tiền nổi cho ly rượu tiếp theo.

Ban đêm, cô nằm trên giường, nghe đi nghe lại bài “Going Home” của Kenny. Càng nghe, cô càng tỉnh táo, ngồi lên bàn học nhìn sao, trên lớp cửa kính rõ nhất không phải là những ngôi sao mà là khuôn mặt cô. Cô tìm hộp thiếc đựng kẹo, bên trong đã trống không. Vì vậy đành lấy chai Vodka nhãn đen bên cạnh, lấy hộp nước cam, pha cho mình một ly Srew drive.

Rồi sẽ có ký túc xá, sẽ có học bổng.

Còn người yêu, liệu có yêu…

Nghĩ vậy, Phú Tiểu Cảnh lại uống một ngụm rượu.