Mật Ba Dao

Chương 46




Bà Hứa uống một hớp trà do Phú Văn Ngọc đã pha, không nhịn được phun ra ngoài, đúng là sỉ nhục hình tượng phu nhân.

Trà là do Phú Văn Ngọc pha theo cách đặc biệt, có thêm nước tương với muối.

“Bà Hứa, trà không hợp khẩu vị của bà sao?”

Bà Hứa nhìn phòng khách chật chội, nói giọng cảm thông nhẹ nhàng, “Những người mẹ đơn thân như bà phải chi trả chi phí cho con du học ở Mỹ đúng là không dễ dàng gì.”

Sau khi làm ăn khá giả, Phú Văn Ngọc mua một căn biệt thự nhỏ, nhưng công việc kinh doanh sau đó lại không suôn sẻ, để trả lương cho nhân viên thì bà bán căn biệt thự đi, lúc đó giá nhà giảm mạnh, căn nhà ở đó không đáng tiền. Bây giờ muốn mua lại thì giá nhà đã tăng gấp đôi, chỉ có thể thuê nhà ở tạm.

“Chắc bà không biết có thứ gọi là học bổng nhỉ.”

“Tiểu Cảnh đúng là cô gái ngoan, không nói chuyện xấu với mẹ. Áp lực cuộc sống ở New York rất lớn, có một số sinh viên nữ đã bắt đầu làm ‘sugar baby’ để có được cuộc sống tốt hơn. Tất nhiên tôi không nói Tiểu Cảnh làm việc đó, nhưng mà cuộc sống cô ấy chưa chắc tốt như bà nghĩ.”

Phú Văn Ngọc bắt đầu giới thiệu bảo hiểm cho bà Hứa: “Bà có ý định mua bảo hiểm không?”

Bà Hứa nghĩ Phú Văn Ngọc muốn nhân cơ hội bán bảo hiểm, cho là người này thật không hiểu biết, lúc này còn nghĩ tới việc lấy hoa hồng bán bảo hiểm, nghĩ vậy nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Nếu bà cần thì không chỉ tôi mua cho mình mà còn nhờ bạn bè mua thêm.”

“Bà xem bảo hiểm tai nạn này với giá trị bảo hiểm 3 triệu. Nếu bà bị ô tô cán chết, hoặc lái xe đụng vô cầu vượt nên ngoài ý muốn bỏ mình, hoặc ngồi máy bay bị tai nạn, mức bồi thường rất cao. Hiện nay có nhiều cái chết bất đắc kỳ tử do đau tim hoặc đột quỵ, cũng được bồi thường đáng kể. Bà có thể mua loại bảo hiểm này, người thụ hưởng là con gái bà, nếu bà không may chết đi thì cô ấy sẽ gặp may, cả đời không lo.”

“Bà Phú, bà có ý gì?”

“Nếu bà không muốn mua bảo hiểm tai nạn, có thể xem xét bảo hiểm bệnh hiểm nghèo.” Phú Văn Ngọc lấy một trang bảo hiểm khác để bà Hứa xem, “Nếu bà bị nhiễm AIDS, khoản bồi thường này cao hơn so với bảo hiểm thông thường.”

Nụ cười trên mặt bà Hứa cuối cùng cũng tắt, “Bà Phú, tôi đến đây để nói chuyện nghiêm túc với bà, bà không cần hành động cảm tính như thế này.”

“Con nhà tôi muốn hiền lành bao nhiêu thì ngoan ngoãn hiền lành bấy nhiêu, đứa con độc ác của bà ở Mỹ bắt nạt con tôi, mẹ nó còn không biết tự kiểm điểm còn chạy tới nhà chúng ta muốn xếp đặt chúng ta, ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’, bà còn đến khi dễ nhà chúng ta! Nói, con nhà bà đã hại con tôi thế nào, hôm nay bà không nói cho ra lẽ thì đừng mong ra được cửa!”

Nói rồi Phú Văn Ngọc lấy điện thoại gọi cho anh trai mình, “Cháu gái anh bị bắt nạt, mau dẫn mấy người qua đây! Bao nhiêu người à? Càng đông càng tốt! Người tới là được, không cần mang dao búa gì! Vẫn nên ‘dĩ hòa vi quý’!”

Phú Văn Ngọc đi ra cửa, khóa cửa lại, lấy cái ghế dựa ngồi trước cửa, gõ đầu ngón tay lên đầu gối, “Bà muốn an toàn ra ngoài thì nói cho rõ ràng đi. Video về Phú Tiểu Cảnh nhà tôi lan truyền đầy trên mạng kia là do đứa con gái xấu xa nhà bà quay khi nào? Rồi phát lên mạng khi nào?”

Bà Hứa trước nay là người can đảm, khi bà ta bị vợ chính thức của người ta dẫn người tới cửa vẫn còn dám đứng nói lý lẽ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bà kìm nén cơn giận, thay đổi chiến lược, “Con gái tôi vào phòng con gái cô là do cô gái họ Mạnh khiêu khích. Cô gái kia có lẽ là có thành kiến với Tiểu Cảnh, thường xuyên nói với Vi Vi là Tiểu Cảnh hám giàu, gấp gáp dụ dỗ những kẻ ngốc mắc câu, nói một hai lần Vi Vi không tin, nhưng mà cô ta vẫn nói mãi… Mạnh Tiêu Tiêu thường đến nhà hai đứa chơi, nếu nó lắp camera mini cũng không lạ. Người tung video cũng có thể là cô ta.”

Phú Văn Ngọc cười lạnh, “Theo lời bà nói thì con gái bà là con thỏ trắng ngây thơ không biết chuyện gì cả? Người khác nói gì thì tin thế ấy.”

“Bà không biết họ Mạnh kia châm ngòi ly gián những gì, bây giờ nghĩ lại, nhất định cô ta ghen tị hai cô gái ưu tú, muốn nhìn hai đứa giết hại lẫn nhau, ‘lưỡng bại câu thương’, cô ta ngồi không mà hưởng lợi, mọi người không thể làm đúng như ý cô ta được.”

“Vậy bà cảm thấy tôi nên làm gì mới tốt?”

“Vi Vi vì bị khiêu khích nên mới vào phòng Tiểu Cảnh, không có đầu độc gì cả. Tôi nghĩ Phú Tiểu Cảnh bị ám ảnh tâm lý tạm thời. Tôi hy vọng Phú Tiểu Cảnh có thể hủy tố cáo, hòa giải với Vi Vi. Về việc Vi Vi hành động như vậy, tôi sẽ bồi thường, con số chúng ta cứ thương lượng với nhau.”

“Vậy trước đó bà nói cục cưng nhà tôi không chịu nổi cám dỗ là ý gì?”

“Tôi cũng nhất thời hồ đồ nên nghe lời đồn đại.”

“Đầu độc hay không thì bà nói không có giá trị, tôi nói cũng chả có giá trị, việc này do cảnh sát New York quyết định. Bà để danh thiếp lại, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ lại với bà.”

Bà Hứa đưa danh thiếp có ghi giám đốc công ty XX.

Phú Văn Ngọc nhận lấy, “Bà đi đi!”

“Vậy khi nào Tiểu Cảnh nhà bà đến đồn cảnh sát giải thích sự việc? Hai người hòa giải làm giảm tác hại của việc này đến mức thấp nhất, điều này cũng tốt cho Tiểu Cảnh. Nếu xảy ra kiện tụng thì không có lợi cho nhà bà, đến lúc đó nếu Tiểu Cảnh bị kết tội phỉ báng thì không phải chỉ trả bồi thường là xong mà còn có thể bị trục xuất về nước.”

“Bà cho là tôi không ra nước ngoài nên tin cái chuyện vớ vẩn này à! Dẹp cái thủ đoạn nhỏ của bà lại rồi nhanh chóng cút khỏi nhà tôi!”

Bà ngoại trong phòng ngủ bước ra, nói: “Văn Ngọc, sao mấy thứ dơ bẩn hôi thối gì cũng cho vào nhà được vậy, chờ đám người này đi rồi thì lấy trong ngăn kéo của ta một hộp nhang đốt lên đuổi mùi!” Bà ngoại nhìn bà Hứa, “Ui, Văn Ngọc, không phải ta nói con chứ, sao ai đến con cũng cho ngồi lên sofa hả, con không biết có mấy người mắc bệnh dơ bẩn giang mai bệnh lậu lây nhiễm cho người ta à, đã bệnh thì không lo ở nhà dưỡng bệnh cho tốt mà cứ tìm cách đi lây bệnh cho người ta, đệm ngồi sofa cũng phải mang đi khử trùng!” Nói rồi bà đưa đôi găng tay dùng một lần cho Phú Văn Ngọc, “Đeo găng tay vào, cầm cái ly vứt vô thùng rác, nghe chưa!”

Phú Văn Ngọc luôn cãi lời mẹ, hôm nay bà lại làm đúng theo lời bà ngoại.

+

Khi Phú Tiểu Cảnh nghe tin Phú Văn Ngọc bị đình chỉ công việc tạm thời do nghi ngờ gian lận bảo hiểm là lúc đã chuyển đến ký túc xá mới.

Ký túc xá mới có hai phòng, một nhà tắm, cô ở chung với một có gái Ba Lan đang học tiến sĩ. Ngôi nhà này có lịch sử hơn trăm năm, dễ dàng nhìn thấy dấu vết chuột cắn, mỗi lần đi lên thang máy cũ kỹ Phú Tiểu Cảnh đều có ảo giác như đang rơi xuống vực sâu. Nhà mới không phải cái gì cũng như ý nhưng cô vẫn hài lòng, gần trường học, an toàn, quan trọng nhất là rẻ hơn rất nhiều với những nhà cùng loại bên ngoài trường. Cô và bạn cùng nhà bàn nhau thời gian tắm để có thể thích hợp với nhau.

Cô mua hai bó hoa trang trí cho căn phòng mới, sau khi chụp ảnh thì gửi cho Phú Văn Ngọc, cả hai mẹ con đều rất vui.

Luật sư của Hứa Vi đã tìm cô để bàn bạc việc hòa giải, cô không phải không động lòng, khoản bồi thường kia rất hấp dẫn, đủ để Phú Văn Ngọc mua một căn nhà nhỏ ở ven thành phố. Từ khi dọn khỏi biệt thự, Phú Văn Ngọc vẫn ở nhà thuê, số tiền của bà đúng ra vẫn có thể mua được một căn nhà cũ nhưng bà cương quyết muốn mua một căn nhà mới trong trung tâm thành phố, giá nhà càng lúc càng cao, nhà mới càng lúc càng không thấy bóng dáng. Cô đã từng khuyên Phú Văn Ngọc mua căn nhà ở tạm Phú Văn Ngọc không đồng ý, bà nói, “Không phải mẹ không chịu ở trong căn nhà nhỏ, mà mẹ sợ một khi vào ở rồi thì không còn cố gắng nữa.” Phú Văn Ngọc tuy là trình độ văn hóa chỉ ở mức cấp 2 nhưng bà cũng từng học qua gia tốc trọng lực, biết rằng một khi người ta đã rơi thì vận tốc cực nhanh.

Phú Tiểu Cảnh ghét Hứa Vi nhưng không tới mức ghét cả tiền, nhưng đối với luật của Mỹ cô cái hiểu cái không, cô sợ mình rơi vào bẫy của luật sư Hứa Vi, đến lúc đó tiền không có, lại rơi vào tội danh tống tiền, thật sự bất lợi.

Trước khi ngủ, cô nghĩ sáng mai sẽ mời Bernie đi ăn rồi nhờ anh ấy tư vấn.

+

Khi bà ngoại điện thoại video với Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh đang ngủ.

Bà lấy điện thoại di động để gọi Phú Tiểu Cảnh, bà đã nhờ ai đó tải wechat về cho mình rồi cố gắng tìm ra tài khoản wechat của Phú Tiểu Cảnh, giúp bà kết bạn với Phú Tiểu Cảnh. Bà muốn nói chuyện với cháu gái nhưng mỗi lần cháu muốn nói chuyện với bà, con gái lại cứ nói bà đã ngủ hoặc chưa dậy, tóm lại là không cho bà cơ hội nói chuyện với cháu.

Bà ngoại bí mật gọi video call với Phú Tiểu Cảnh khi Phú Văn Ngọc đi vắng. Bà không biết chênh lệch múi giờ, cứ gọi đi gọi lại đến khi lôi được Phú Tiểu Cảnh ra khỏi giấc ngủ.

Phú Tiểu Cảnh mơ mơ màng màng khoác áo ngồi dậy nói chuyện với bà.

Trong video, bà dặn Phú Tiểu Cảnh ở Mỹ phải cẩn thận, mẹ của Hứa Vi đến nhà để dàn xếp việc Phú Tiểu Cảnh nhưng bị bà và Phú Văn Ngọc đuổi đi. Mấy hôm nay gia đình gặp nhiều việc không thuận lợi, bà bị gãy chân nên nhập viện một thời gian, được bảo hiểm chi trả một khoản tiền nhờ có bảo hiểm tai nạn. Đột nhiên người của công ty bảo hiểm đến điều tra, hỏi Phú Văn Ngọc có phải đối xử với bà không tốt, có phải Phú Văn Ngọc cố tình làm bà bị gãy xương không.

Những chuyện này Phú Văn Ngọc không hề nói với Phú Tiểu Cảnh. Phú Tiểu Cảnh nhìn khung cảnh trong điện thoại, hỏi bà ngoại đang ở đâu.

“Hiện giờ chúng ta đang ở trong khách sạn. Hôm qua nhà bị nước ở tầng trên thấm xuống rỉ nước không ở được. Con nói coi nhà ở tầng trên mấy trăm năm không thấy mặt, vừa về tới là có chuyện.”

Nụ cười Phú Tiểu Cảnh ngày càng cứng đờ, rất nhiều chuyện dồn dập cùng một lúc, đương nhiên là biết ai làm.

Những kẻ khốn nạn này.

Cô dặn bà ngoại chú ý sức khỏe, mùa đông rất dễ bị cảm cúm, đừng để bị cảm.

“Con cũng chú ý sức khỏe, Cảnh, đừng có nói với mẹ là bà ngoại kể mấy chuyện này cho con, nếu nó biết sẽ không vui.”

“Con biết rồi ạ.”

Cô nghĩ đến những việc tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng cô không ngờ gia đình Hứa Vi lại ra tay với mẹ cô.

Sau khi gọi điện thoại với bà, Phú Tiểu Cảnh không ngủ được nữa. Sáng sớm thức dậy, cô gửi tin nhắn cho Phú Văn Ngọc hỏi bà có ổn không.

Khi cô gửi yêu cầu chat video, Phú Văn Ngọc cũng giống cô trước đây, đổi thành tin nhắn thoại. Phú Văn Ngọc nói gần đây rất tốt, hỏi Phú Tiểu Cảnh vụ kiện ra sao rồi.

Hứa Vi đã được tại ngoại, thời gian ra tòa vẫn chưa được xác định. Một vụ kiện tụng kéo cả tháng thì không phải chuyện gì lạ.

Rõ ràng, Hứa Vi cũng không muốn kéo dài nên gia đình cô ta không ngại dùng mọi cách ép Phú Tiểu Cảnh phải hòa giải.

“Con nghĩ hòa giải thực ra không phải chuyện xấu. Mặc dù ra tòa thì con chỉ cần ra làm chứng nhưng mà kiện tụng tốn nhiều thời gian công sức.”

“Có phải con vì tiền không? Người đấu nhau thì phải có khí thế, mất đi rồi thì tiền có hay không không quan trọng. Ở nhà không có gì cần xài tiền, con cần tiền thì cứ nói với mẹ.”

“Con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con có tiền. Bây giờ mẹ đang ở đâu?”

“Ngoài nhà ra thì mẹ còn có thể ở đâu chứ? Hôm nay mẹ mới nhận được một khách hàng lớn, cục cưng à, đừng lo lắng chuyện tiền bạc.”

Nước mắt Phú Tiểu Cảnh chảy len qua kẽ tay, “Con biết.”

Trước đây cô nghĩ quá lạc quan. Nếu cô hòa giải sẽ được Hứa Vi bồi thường, chuyện này cũng chưa kết thúc, Hứa Vi mất mặt như vậy sao có thể dễ dàng buông tha cho cô. Nhưng bất kể thế nào, chắc cũng tạm thời không làm phiền đến mẹ cô.

Vì mẹ, cô chắc hẳn nên đồng ý hòa giải. Nhưng cô rất ghét đầu hàng, nhất là khi đầu hàng mà không hề có sức phản kháng thế này.

Trước khi cô gửi tin nhắn cho Bernie, chủ nhà gọi điện nói cây kèn saxophone của cô còn ở nhà, đề nghị cô sang lấy lại. Hôm sáng mùng 2 Tết, khi rời khỏi nhà Cố Viên, cô đã mang chiếc kèn đi, cây kèn mà cô đã tìm tòi trong cửa hiệu đồ cũ để tặng Cố Viên. Cô đã khử trùng cho nó, còn buộc mảnh lụa đỏ tựa như kèn Xô na trong những đám hiếu hỉ ở quê. Trước khi cô đưa cho anh, còn nghĩ đây là một việc vui, sau lại phát hiện là việc buồn, sax còn chưa thổi, bọn họ đã tan rã.

Sao cô lại quên thứ đồ to như vậy, cô đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó, vứt đi thì tiếc. Nghĩ vậy, Phú Tiểu Cảnh hẹn thời gian đến lấy với chủ nhà.

+

Người mở cửa là Cố Viên. Căn nhà đã được dọn trống không, sàn nhà sạch bóng có thể soi được bóng người.

Phú Tiểu Cảnh không nhìn Cố Viên, cô nhìn bóng Cố Viên trên sàn nhà, “Cây kèn saxophone của em ở đâu? Làm phiền anh cho em nhận lại, em sẽ không vào nhà.”

Anh mỉm cười nhìn cô, “Không phải em tặng anh rồi sao? Sao lại biến thành của em rồi? Đồ tặng người ta sao lại có chuyện lấy về?”

Chỉ trong một tháng, vị trí của hai người đã đảo ngược, trước kia là ‘nhà’ của cô, nay trở thành nhà của anh.

Mấy hôm trước cô đã từ chối anh.

Tuy rằng cô chưa đến mức yêu Cố Viên, nhưng anh ấy là người đàn ông cô thích nhất trong 22 năm đời mình. Cô quyết định đối tốt với bản thân, đem người đàn ông này lưu lại trong trí nhớ mình chứ không phải xem như đối tượng nghiên cứu thực địa. Nhiều đối tượng nghiên cứu như thế, cần gì phải tìm anh?

“Nếu anh muốn thì cứ giữ lại, em đi đây.”

Cố Viên nắm lấy tay cô, nói: “Sao em lại miễn cưỡng vậy? Tặng rồi còn muốn lấy lại? Anh tặng quà cho em nhưng chưa bao giờ muốn em trả lại anh.”

“Em trả lại cho anh mà anh không cần…” Cho nên cô chỉ đành mang đi quyên góp.

Cố Viên kéo Phú Tiểu Cảnh vào, khi cánh cửa đóng sầm lại, anh đẩy Phú Tiểu Cảnh vào cửa, giữ cằm cô và hôn cô.

Anh chỉ chạm vào môi cô, sau đó để cằm lên vai cô, nói nhỏ vào tai cô: “Anh đã hôn em rất nhiều lần mà em chưa từng đáp lại anh, có khi nào anh trách em chưa?”

Cố Viên hôn lên vành tai cô, “Tiểu Cảnh, em biết hôm nay người mở cửa là anh, đúng không?”

Phú Tiểu Cảnh ghét sự thẳng thắn của Cố Viên. Cô mơ hồ cảm giác người mở cửa sẽ là Cố Viên, nhưng cô tự lừa chính mình là không phải vậy, tựa như cô đến đây chỉ để lấy chiếc kèn saxophone.

Anh lần lượt lấy tiền tài danh vọng dụ dỗ cô hết lần này đến lần khác, ý muốn làm cô tin rằng danh lợi đáng tin hơn tình cảm. Bây giờ, Phú Tiểu Cảnh quyết định thuận theo logic của anh.

Cố Viên không hỏi cuộc sống Phú Tiểu Cảnh gần đây có tốt không, anh không cần hỏi cũng biết cô không ổn. Nếu tốt, dĩ nhiên cô không tìm đến anh.

Anh cầm tay cô chạm vào vết sẹo trên tay mình, “Khi đó, em bảo anh nhớ kỹ đây là dấu vết em lưu lại. Hôm nay, em định để lại gì cho anh?”

Phú Tiểu Cảnh đành quay đầu đi cười, “Vậy phải xem anh muốn gì?”

Miệng vết thương trên tay Cố Viên đã đóng vảy, gần như không còn đau nữa, nhưng không hiểu sao ngón tay cô lại run dữ dội, có lẽ mười đầu ngón tay nối liền với tim.

Máy ghi âm trong túi áo khoác của cô vẫn đang mở.

Cố Viên nói với cô, “Ở đây không có camera.”