Mật Ba Dao

Chương 29




“Có việc gì sao?”

“Mang cho em ly sữa.”

Phú Tiểu Cảnh bật dậy khỏi giường, đi chân trần tới chỗ treo lấy áo khoác. Cô đạp trên thảm lông dê, nhét cả người lẫn khăn choàng tắm vào trong áo khoác. Cô sốt ruột khi cài nút nên cài lệch nút, đến khi phát hiện ra thì đã cài đến hết.

“Em không mở cửa thì sữa sẽ lạnh.”

Phú Tiểu Cảnh không rảnh đi mở nút ra cài lại, đành đi mở cửa.

Nhìn lên thấy Cố Viên đứng đó, vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, có lẽ anh chưa có ý định đi nghỉ.

Cô vừa gội đầu xong, bị Cố Viên giục nên chưa kịp lau khô tóc, trên trán còn đọng những giọt nước lớn nhỏ, một giọt nước từ trên lông mày chảy xuống mắt, Cố Viên đưa tay lau cho cô. Một giọt nước khác từ trán chảy xuống chóp mũi, ngón trỏ anh đặt trên lông mày cô, ngón cái anh xoa xoa chóp mũi cô. Giọt nước vừa rơi xuống đã bị tay anh lau đi nhưng ngón tay lại không có ý rút về.

Phú Tiểu Cảnh mới tắm xong, mặt được hun bằng nước ấm, ra khỏi phòng tắm nhiệt độ đã giảm xuống, khi anh chạm vào thì lại nóng hổi. Cô cúi đầu, quay mặt đi chỗ khác, ngón tay dừng trên mặt gõ nhẹ lên mũi cô rồi rời đi.

“Cảm ơn anh, muộn vậy còn pha sữa cho tôi.”

Cố Viên dựa vào cửa, vừa cầm ly vừa cười với cô, “Em định cảm ơn anh thế nào?”

“Tôi thấy không có gì đền đáp được nên thôi tôi không uống.”

Anh đưa ly cho cô, “Mau uống đi, không uống nữa thì bị lạnh đấy.”

Phú Tiểu Cảnh nhận ly sữa, cảm ơn rồi quay người.

“Em uống ở đây đi, uống xong anh rửa ly.”

Cố Viên dựa cửa nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt anh dừng ở nút áo thứ hai của cô.

“Em nóng lòng gặp anh đến mức cài sai nút à.”

“Tại anh giục tôi.”

“Em vì ra gặp anh mà cố tình cài nút áo lại?”

“Tôi hơi lạnh.”

“Vậy anh chỉnh nhiệt độ lên cao hơn.”

“Bây giờ thì không lạnh lắm.”

“Đôi khi anh thấy nếu anh không làm gì đó thì có lỗi với sự đề phòng của em quá.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Phú Tiểu Cảnh uống một ngụm sữa, “Nhưng mà lời này của anh làm tôi nhớ tới người đàn ông da đen to con hôm trước, anh ta nói vì tôi nghe tiếng bước chân anh ta mà chạy, điều đó tổn thương lòng tự trọng của anh ta, vì để trút cơn bất mãn, anh ta phải giật túi xách tôi. Anh nói xem, người đó cũng ngốc quá, không có khả năng quan sát, tôi nghèo như vậy có cái gì để cướp? Hơn nữa, người giàu quý mạng, bị cướp thì thôi, người như tôi dễ gì để anh ta thành công cướp được?”

Lần đầu tiên gặp anh chỉ mới một tháng trước nhưng Phú Tiểu Cảnh cảm thấy họ đã biết nhau từ lâu. Cố Viên cho cô cảm giác an toàn, có anh bên cạnh, cô không sợ bị cướp, bị đánh hay bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.

Khi cô còn nhỏ, có lần trộm vào nhà, Phú Tiểu Cảnh nghe tiếng động định kêu lên, Phú Văn Ngọc ngủ bên cạnh nhanh chóng bịt miệng cô lại. Ngày hôm sau Phú Văn Ngọc gọi cảnh sát xong thì lập tức thay ổ khóa mới, bà ngoại biết cảm thán trong nhà có người đàn ông thì đỡ biết chừng nào, ăn trộm chỉ chọn những nhà toàn phụ nữ, trẻ con. Trong nhà có đàn ông, cho dù có ăn trộm thì vẫn có thể dọa bọn chúng sợ mà bỏ đi.

Phú Văn Ngọc hừ lạnh: “Đàn ông, đàn ông thì có gì tốt? Ta nhớ năm đó động đất, ba ta chạy trốn nhanh hơn ai hết. Đàn ông mà đáng tin thì heo nái biết leo cây!” Phú Văn Ngọc nói là nói vậy nhưng vẫn mong có người đàn ông có thể bảo vệ bà. Có lần Phú Tiểu Cảnh suýt có người cha mới. Người đàn ông đó là người có học thức mà Phú Văn Ngọc vừa ý. Ông ấy dạy môn văn học hiện đại ở trường cao đẳng sư phạm thành phố, trình độ kém hơn cha ruột của cô nhưng đủ để Phú Văn Ngọc ngưỡng mộ. Phú Văn Ngọc gọi người bạn trai này là thầy Vương.

Nhưng đêm trước khi đi đăng ký kết hôn, Phú Văn Ngọc bị một người đàn ông to con chen hàng, thầy Vương khuyên bà nên nhẫn nhịn. Lý do chia tay Phú Văn Ngọc giải thích với con gái: “Mẹ một mình thì phải chịu nhẫn nhịn, nếu đã kết hôn với ông ấy mà còn phải nhẫn nhịn thì mẹ còn cần ông ta làm gì!”

Từ nhỏ Phú Tiểu Cảnh đã biết cảm giác an toàn phải tự mình tạo nên, sau khi tới New York, cô luôn mang theo bình xịt hơi cay, dùi cui điện trong túi, giúp cô tự tin vượt qua khu người da đen. Khi gặp Cố Viên, người da đen giật túi xách cô nên cô chưa kịp móc túi lấy bình xịt hay dùi cui điện. Lúc đó nếu không có Cố Viên, có lẽ bây giờ cô không thể đứng đây uống sữa.

Anh giúp cô chống lại sự bất an, nhưng bản thân anh lại chính là một loại bất an.

Cố Viên sờ khóe mắt cô, “Em luôn không chú ý như vậy, tới khi nào thì em mới hiểu bản thân quan trọng hơn tiền?”

“Tôi đã biết từ lâu.” Phú Tiểu Cảnh uống ngụm sữa cuối cùng, tìm chuyện để nói, “Anh nói xem, nước Mỹ đúng là, dưới 25 tuổi muốn thuê xe còn phải trả phí.” Nếu không phải cô không muốn trả tiền phí cho người chưa đủ tuổi thì đã không bị người cho thuê lừa thuê cái xe nát đó.

Thấy Cố Viên không có ý định lấy ly, cô phải hỏi: “Bếp của anh ở đâu? Tôi đi rửa ly.”

“Đưa anh đi.”

Cố Viên nhìn chăm chăm khóe môi cô rồi cười.

Phú Tiểu Cảnh theo bản năng cắn môi, ý định lén lút làm sạch bọt sữa dính trên môi.

Cố Viên nắm lấy tay cô đang cầm ly, nghiêng mặt lại gần. Cô tưởng anh định hôn cô nhưng anh lại chạm môi lên trán cô, “Không sốt mà, sao mặt em lại đỏ vậy?”

Anh nhéo mặt cô, “Thôi, đi ngủ đi.”

“Anh có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Cố Viên đút tay vào túi quần, nhìn chóp mũi cô, “Bây giờ?”

“Chờ tôi năm phút, ba phút thôi, tôi thay quần áo.”

“Đừng gấp, em lau khô tóc trước. Anh đợi em trên phòng khách lầu hai, đi vào cửa thứ hai bên phải. Em sợ lạnh thì nhớ mang vớ vào nhé.”

Sau khi đóng cửa, Phú Tiểu Cảnh cởi nút áo khoác, lấy máy sấy thổi qua loa trên đầu vài cái, sau đó lại mặc váy vào. Lần này cô cài nút cẩn thận, không mắc lỗi nữa.

Cô đi gần như chạy lên phòng khách lầu 2. Trong phòng không có ai.

Khi Cố Viên bước vào, Phú Tiểu Cảnh đang chắp tay sau lưng nhìn bức tranh trên tường, đó là một bức tranh trừu tượng điển hình với khuôn mặt được phóng đại, méo mó biến dạng.

“Lâu lắm rồi không tổ chức tiệc ở đây. Trong tủ lạnh không có trái cây tươi. Nhưng Lucy có một tủ lạnh nhỏ, anh mới đi xem, có dâu tây. Em muốn ăn không? Cũng không tệ. À, sữa em mới uống cũng lấy trong tủ bà ấy.”

Cố Viên có lẽ là người đầu tiên trộm đồ của người giúp việc nhà mình.

Thấy Phú Tiểu Cảnh vẫn nhìn mình chăm chăm, Cố Viên lại nói thêm, “Đừng lo, sữa em uống chưa hết hạn.”

“Bao lâu rồi anh không đến đây?”

“Nửa năm trước? Không nhớ kỹ.”

“Vậy thì giúp việc anh thật hạnh phúc.”

Cố Viên chọn hai trái dâu tây lớn nhất trong dĩa, đưa tới bên miệng Phú Tiểu Cảnh.

“Cảm ơn.” Cô lấy quả dâu tây, đặt nó giữa hàm răng mình, nước dâu nhanh chóng tràn ra khoang miệng.

“Em muốn nói chuyện gì?”

“Anh có bạn gái không?”

“Nếu em đồng ý thì anh sẽ có ngay.”

“Em không thể hiểu được anh.”

“Là vì em cách anh quá xa, đến gần mới thấy được rõ ràng hơn.”

“Đến gần lại càng nhìn không rõ.”

Cố Viên lại lấy một quả dâu đưa cô, “Nếu em muốn nhìn thấu được anh, có thể sẽ thấy nhàm chán. Anh sợ em nhìn thật rõ thì em sẽ bỏ chạy. Cho nên chỉ có thể lợi dụng việc lớn hơn em vài tuổi mà tạo cảm giác bí ẩn.”

Những gì anh nói nửa thật nửa giả, Phú Tiểu Cảnh quyết định tạm thời không suy đoán, chỉ nói những lời mà cô chuẩn bị, “Em không phải loại người yêu đương thì lập tức giao phó cuộc sống của mình cho người kia. Có một số người mở lòng trước mới mở rộng thân thể, em không được, thứ tự của em lại đảo ngược. Nếu một đôi nam nữ yêu nhau, dù sao cũng phải hiểu nhau. Anh có hiểu em không?”

“Em cứ trốn tránh anh, làm sao anh hiểu được?”

Phú Tiểu Cảnh lấy điện thoại di động ra, cho Cố Viên xem ảnh trên điện thoại. Trước tiên cô mở bức ảnh ba người, già trung niên trẻ, “Đây là toàn bộ gia đình em, bà ngoại, mẹ và em.”

Phú Tiểu Cảnh trong bức ảnh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh trắng sọc xanh.

“Em là người xấu nhất trong nhà, hơn phân nửa là do gien của người đàn ông đó liên lụy. Mẹ em là người đẹp nổi tiếng, bà ngoại nói hồi trẻ mẹ đi studio chụp ảnh không phải mất tiền. Haizzz, em không được vậy.”

Cố Viên cầm điện thoại chụp ảnh Phú Tiểu Cảnh, “Anh chụp cho em, em cũng không cần mất tiền.”

Phú Tiểu Cảnh vuốt tóc, để lộ cả gương mặt, tiếp tục, “Em học khoa chính quy ngành tiếng Do thái, năm ngoái đến đại học C…”

“Em muốn biết gì về anh?”

“Em có thể xem ảnh gia đình anh không?”

Cố Viên đưa tay sờ túi quần, có lẽ không tìm thấy gì, anh đứng dậy đi đến lò sưởi cạnh tường, lấy một gói thuốc và bao diêm.

“Anh hút điếu thuốc có được không?”

Cố Viên lắc hộp thuốc, lấy ra một điếu, que diêm đầu tiên không cháy, Phú Tiểu Cảnh cầm bao diêm châm lửa cho anh. Đèn trong phòng khách sáng rực, ngọn lửa xanh bùng lên biến thành màu cam khi gặp đầu thuốc lá.

“Cha mẹ anh đều không còn nữa.”

“Em…”

“Chuyện quá khứ rồi. Anh học đại học chuyên ngành toán, nhưng không có năng khiếu, đơn giản không muốn phí thời gian, đơn giản bỏ học kiếm tiền. Ba anh theo ngành toán học, ông hy vọng con trai kế nghiệp ông. Trước khi qua đời, ông ấy để lại một đống bản thảo muốn anh hoàn thành công việc còn dang dở.” Cố Viên mỉm cười, “Đáng tiếc anh không có tài năng của ông ấy, đời này của anh nếu có điểm mạnh hơn ông ấy có lẽ là kiếm nhiều tiền hơn ông ấy.”

Khói thuốc Cố Viên phả ra che mất nửa mặt, lời anh cũng nhẹ nhàng như sương khói, “Nếu ông ấy hiểu về bản thân như anh, có lẽ không thảm đến vậy.”

“Đừng hút nữa.”

Cố Viên cười với cô, giống như đang kể chuyện người khác, “Em muốn quản lý anh à?”

Anh sờ sờ đầu cô, “Ngày mai rồi quản được không?”

Phú Tiểu Cảnh tách tay lấy điếu thuốc của anh, ngẩng đầu chạm vào môi anh, rồi mùi dâu tây trong miệng cô bị mùi thuốc lá chiếm lấy.

Cô đặt tay trái lên đầu Cố Viên, thầm nghĩ, tóc anh thật cứng.